Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Chương 62: Tộc Huyết Thù




Hoàng Trần sau khi biết được điều này thì ít nhiều đối với Tiểu sâm thiện cảm không ít, địch ý 2 bên dần dần được xóa bỏ, lúc này Hoàng Trần đã coi Tiểu sâm như tiểu muội của mình, ý định ban đầu định dùng tiểu sâm như một linh dược gần như đã không còn tồn tại, hắn quyết định, việc điều chế Trú Nhan đan sẽ nghĩ cách khác để thay thế, trước mắt phải cùng Tiểu sâm tìm cách thoát khỏi động quật này trước đã.

Một canh giờ sau hai người đã an toàn đứng bên cạnh hồ nước. Ngắm cảnh đẹp nơi đây Hoàng Trần không khỏi trầm trồ: thật không ngờ trong lòng núi sâu của Tuế nguyệt sơn lại tồn tại một nơi thơ mộng đến vậy. Có thể nói nơi đây ngày trước hẳn là một khu vực tu luyện lý tưởng. Linh khí nồng đậm hơn rất nhiều so với phía bên ngoài, có lẽ phải gấp tới 2 lần. Hoàng Trần nếu có thể ở đây tu luyện hiển nhiên tốc độ tăng tiến tu vi của hắn sẽ nhanh đáng kể. Toàn bộ khung cảnh ở đây không khác gì một không gian độc lập với thế giới bên ngoài.

Cả toàn bộ không gian thạch động như một cái bát útp ngược, mà vị trí trên cao nhất chính là nơi Hoàng Trần cùng Tiểu Sâm đã rơi xuống, đó cũng chính là nguồn ánh sáng mặt trời duy nhất lọt xuống qua miệng vực. Với diện tích khoảng sáng chỉ vài ngàn mét vuông nhưng cũng đủ cung cấp ánh sáng cho toàn bộ khu vực thạch động. Ngoài vị trí ô sáng thì các nơi khác đều là đá nhũ, trông từ dưới trông lên thì không khác gì đang Du lịch trong Tam Cốc Bích Động tại Ninh Bình vậy. Có điều khoảng cách từ dưới nền đá lên tới đỉnh động khá cao và thoáng, cao độ trung bình có lẽ cũng phải lên tới 500 mét.

Bằng mắt thường Hoàng Trần hoàn toàn có thể nhìn thấy gần hết toàn cảnh của thạch động này. Nơi Hoàng Trần đứng cũng không phải là trung tâm của thạch động, mà chỉ là nơi có vòm động cao nhất. Nó là thuộc một góc phía Bắc trong toàn thể thạch động, địa hình phía dưới tương đối bằng phẳng và yên tĩnh. Một vùng bình nguyên toàn đá, mỗi chiều dài ước chừng khoảng vài cây số thấp thoáng các kiến trúc cổ xưa bằng đá đã bị phủ lên một lớp màu rêu phong của năm tháng. Phần lớn các kiến trúc đã bị đổ nát tiêu điều, chỉ còn lại thấp thoáng một số là nguyên vẹn.

Có lẽ do kẻ thù năm xưa của bộ tộc sau khi giết chết tộc nhân đã tàn phá nơi đây để tìm bảo vật.

Hoàng Trần tiếp tục dùng thần thức phóng ra thăm dò xung quanh thì phát hiện nơi này gần như hoang vắng đã lâu, thực vật thì chủ yếu là những loại yếm khí, vì có lẽ tron một thời gian dài khi sơn cốc phía trên chưa sụt xuống thì nơi đây hoàn toàn bị thiếu ánh sáng, nó không phù hợp cho thực vật phát triển, xong với một bộ tộc như Huyết thù thì lại là nơi lý tưởng để ẩn cư phát triển.

Động vật yêu thú thì lác đác vài con, cơ bản là những sinh vật nhỏ bé, rất hiền lành. Nhưng với cái nhìn tổng thể thì có lẽ chỉ vài năm nữa cac sinh vật cùng thực vật sẽ ngày càng nhiều, bởi vì chỉ cần có ánh sáng, thực vật sẽ phát triểm đa dạng, khi đó muôn loài sẽ phát triển. Nếu cho Hoàng Trần khoảng 5 năm hắn có thể biến nơi đây thành một động tên phúc địa của riêng mình a. Quả nhiên là một nơi tĩnh tu lý tưởng, Hoàng Trần lẩm bẩm trong lòng, hắn đang âm thầm lập ra cho mình một kế hoạch mới. Kế hoạch đó sau này sẽ làm thay đổi toàn bộ cục diện của Hoàng Sa quận. Nhưng việc đó trước mắt chưa cần nói tới.

Sau khi quan sát tổng quát một hồi Hoàng Trần định phi hành vào trung tâm của thạch động để tìm hiểu thì hắn phát hiên ra một điều làm hắn vô cùng lo lắng. Đó chính là tại nơi này khả năng phi hành lên trên là vô cùng hạn chế, mặc dù phát huy hết linh lực thì cố gắng lắm hắn cũng chỉ phi hành lên cao cách mặt đất khoảng 10 m là bắt đầu xuất hiện sự đình trệ linh lực. Tình huống này không hề đơn giản chút nào, nếu không phi hành lên cao được thì việc thoát khỏi hắc vực là không tưởng.

Việc cấp bách hiện giờ là nhanh chóng tìm hiểu nơi này và tìm cách trở về môn phái, nếu đã là địa bàn của tộc Huyết Thù thì hiển nhiên sẽ có cách thoát khỏi nơi đây. Hoàng Trần liên nghĩ ngay tới Tiểu Sâm. Lúc này Tiểu sâm đã rong ruổi chạy lăng xăng xung quanh các khu vực quanh hồ nước, hết sục sạo chỗ này lại chỗ kia, dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Hoàng Trần nhớ lúc trước Tiểu sâm có nói rằng nàng biết khá rõ nơi đây, chính vì thế Hoàng Trần cất tiếng gọi: “Tiểu sâm, Tiểu sâm, lại đây xem nào”.

Tiểu sâm chạy lại phía Hoàng Trần cái mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu: cả Vạn năm nay ta tu luyện mới có được hình thể con người, ngươi cũng phải cho ta vui chơi một tý chứ. Có việc gì để từ từ không được sao?

Không được, ngươi một mình cô quạnh từ lâu đã quen thì không sao, ngươi định để cho ta ngây ngốc ở đây đến hết đời hả, mau nói xem nơi này là như thế nào, ngươi hiểu biết được những gì? Hoàng Trần nhăn mặt rồi nói.

Tiểu sâm sau nghe thế liền nhíu mày rồi cũng nhanh chóng nghiêm túc trở lại, cái vẻ ngây thơ tinh nghịch cũng biến mất, cất giọng rón rén: “ thực ra cái này... ta cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua lúc trước bực tức nên nói quá nên thôi”. Nói xong thì đứng im thít tỏ vẻ bối rối không giám nhìn thẳng vào Hoàng Trần.

Hoàng Trần cũng á khẩu rồi, sau một hồi trầm lặng, cuối cùng lên tiếng: “Việc tới tình trạng như này cũng không phải do ngươi, mà vì chúng ta vận khí không tốt, ngươi biết được manh mối gì thì cứ nói ra, chúng ta sẽ cùng tìm cách rời khỏi nơi này”.

Tiểu Sâm chớp chớp đôi mắt nhỏ đen nháy nhìn Hoàng Trần rồi thỏ thẻ: “ngươi không trách ta lừa ngươi chứ?”.

Có gì mà lừa với chả trách, lúc đó cũng tại ta lỗ mãng trước, ngươi biết gì thì cứ nói ra.

Tiểu Sâm nghĩ ngợi một lúc rồi bắt đầu kể: thực ra ta biết về nơi này hoàn toàn là do Huyết Thù nói ra trong lúc chán nản một mình. Ban đầu khi ta chưa có linh trí thì không sao, nhưng thời gian gần đây khi linh trí của ta sắp khai mở thì những việc Huyết Thù nói gần như ta cũng nhớ được tới 7, 8 phần mười.

Nơi đây thực ra vốn là địa bàn sinh sống của tộc Huyết Thù từ hàng vài ngàn năm trước, do gặp thảm họa diệt môn nên đành phong bế lối vào, mong mỏi một ngày có thể tái khởi. Thời gian dần trôi, qua hàng mấy trăm năm tộc Huyết thù đã bắt đầu ổn định trở lại, lực lượng cũng có tới hằng trăm tộc nhân, tu vi cao nhất cũng đạt tới yêu thú cấp 6 hậu kỳ. Nếu không có biến cố gì thì việc khôi phục lực lượng chỉ còn là thời gian mà thôi.

Xong do ý trời, cách đây ngàn năm cuộc sống yên ổn đó đã bị phát hiện, toàn thể bộ tộc bị kẻ thù lợi dụng gian tế ám toán hạ độc giết chết toàn bộ, chỉ còn lại một mình Hắc Huyết Tri thù lúc đó quá nhỏ, ham chơi nên trốn ra ngoài Tuế nguyệt sơn là còn sống sót. Kẻ gian tế cũng là một Huyết thù đã đạt tới cấp 5, đã vì lợi ích riêng mà bán rẻ toàn tộc, xong về sau khi đã đạt được mục đích thì chính hắn cũng bị đối phương hạ độc thủ, chết một cách hồ đồ cũng tại chính nơi này.

Khi Huyết Thù trở lại thì vô cùng đau khổ trước tình thế “cảnh còn, người mát”. Với ý chí cũng như thù hận đầy mình, Huyết thù quyết tâm tu luyện, mong một ngày kia có thể trả lại mối thù này. Nhưng đã trải qua ngàn năm tuế nguyệt cũng không thể đột phá lên yêu thú cấp 6 đang vô cùng xấu hổ và đau buồn, hi vọng duy nhất là trông chờ vào Tiểu Sâm để gia tăng thêm trăm năm thọ nguyên có thể đột phá yêu thú cấp 6, khi đó mới có cơ hội hồi sinh lại bộ tộc. Vì đặc điểm của tộc này là nếu ở dưới cấp 6 thì khi sinh sản chỉ sinh ra những mầm mống của nhện thường, tu luyện sẽ gặp vô cùng khó khăn, không thể tiến xa được, thọ nguyên dù dài cũng chỉ tới vài trăm năm mà thôi. Nếu như Huyết Thù có thể tiến tới Yêu thú cấp 6 thì dùng tinh huyết của mình tế luyện di trứng của tổ tiên truyền lại mới có thể sinh ra nòi giống tốt, kế thừa được huyết thống Huyết Thù tổ tiên.

Cơ hội gần như đã sắp thành thì trong một lần do vô tình va chạm với địch nhân khi kiếm ăn đã để bại lộ tung tích, mới gây ra thảm họa không mong muốn này.

Nơi sơn mạnh mà tiểu sâm sinh sống đã được kiến thiết truyền lại từ mấy ngàn năm trước, lúc đó Bộ tộc Huyết thù vẫn còn đang hùng mạnh, tu vi tồn tại cao nhất lên tới hóa hình kỳ, sức mạnh dời non lấp biển, nên đã dời cả một khu vực núi non nơi khác về phong ấn tại nơi đây. Lúc cuối cùng khi không còn có thể bảo vệ được nơi đây, Huyết thù đã phá hủy phong ấn trước khi chết, đồng thời khởi động trận pháp chướng nhãn pháp ở phía dưới cốc. Chính vì thế nếu nhìn từ trên xuống chỉ có thể thấy một màu đen hun hút, không thể phát hiện ra bất cứ thứ gì tồn tại bên dưới cả.