Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Chương 18: Vòng cuối cùng của kỳ Tuyển chọn đệ tử (hạ)




Buổi chiều theo thứ tự bốc thăm thi đấu, trận thứ nhất Đinh Bằng đấu với Lê Hoàn.

Trận thứ 2 người thắng trận 1 sẽ đấu tiếp với Trịnh Chỉnh, trận thứ 3 sẽ là người thua trận 2 đấu với người thua trận 1.

Lúc này trên võ đài, Đinh Bằng và Lê Hoàn đều đã có mặt, hai người này đều là Luyện Khí Kỳ tầng 5 và đều là đệ tử của các gia tộc tu tiên nên trận đấu này được coi là trận đấu chủ chốt trong 3 trận chiều nay. Đối với Trịnh Chỉnh thì việc hắn lọt vào 1 trong 3 người xuất sắc nhất mọi người đã cho là rất may mắn, vì dù sao thân thể phàm nhân dù có mạnh mẽ thế nào nếu đứng trước tu tiên giả chân chính thì gần như sẽ không có cơ hội chiến thắng.

Lê Hoàn bước lên phía trước 1 bước: “Kính xin Bằng huynh chỉ giáo”. Đinh Bằng đáp lễ rồi trận chiến nhanh chóng được bắt đầu. Ngay từ chiêu tấn công đầu tiên cả 2 đều đã vận dụng pháp lực hùng mạnh nhất của mình, có lẽ bởi vì cả 2 đều không hề có ý khinh thường đối phương.

Lê Hoàn hoành 2 tay về phía trước, chân trở về tư thế đinh tấn, hai tay vận lực, một luồng linh lực xanh lét được hội tụ giữa 2 lòng bàn tay của hắn, một cảm giác mát lạnh truyền khắp không gian xung quanh hắn. Hai tay thu về rồi đột ngột đẩy mạnh về phía Đinh Bằng, đây chính là tuyệt kỹ Hàn băng chưởng gia truyền của gia tộc họ Lê mà Lê Hoàn đã tu luyện rất thành thục, hắn đã chiếm không ít tiện nghi đối với kẻ địch cùng cấp trong nhiều trận đấu, hắn muốn một chiêu này phủ đầu đối với Đinh Bằng để chiếm thế thượng Phong.

Đối với chiêu thức của Lê Hoàn, Đinh Bằng mặt thoáng ngưng trọng, hắn vận dụng toàn thân linhlwcjb bao quanh thân thể một tầng phòng hộ linh khí, tay trái kéo về phía sau, tay phái hoành ngang trước ngực, một quả cầu lửa nhanh chóng được kéo ra từ phía tay trái rồi hội tụ lên phía trước, ban đầu còn nhỏ cỡ nắm tay, nhưng đến khi hoàn thành đã to cỡ đầu người, một luồng hơi nóng tỏa ra lan rộng toàn bộ đài thi đấu, xua đi cái lạnh lẽo tiến về phía trước nhanh chóng một tiếng bùm, toàn bộ sàn đấu mịt mù khói bụi, cả 2 đều mỗi người lùi lại một bước, chiếm thế quân bình. Sau chiêu đầu tiên không phân thắng bại cả 2 tiếp tục xông lên phía trước, một tiếng xoạt vang lên, Đinh Bằng tay đã cầm thanh đoản đao dài tầm nửa mét, ánh đao sáng rực, toàn bộ thân đao được ánh lên một màu đỏ đầy uy lực.

Ly Hỏa đao, một thanh linh khí trung phẩm, không hổ là thiếu gia của Đinh gia, mặc dù đã mới Luyện Khí Kỳ tầng 5 đã sở hữu được bảo vật a. Nhiều người dưới đài không ngừng bình luận.

Trên đài đấu, Lê Hoàn cũng không tỏ ra yếu thế, một cây kích mang phong cách cổ kính cũng nhanh chóng được rút ra, cả 2 lao vào quyết đấu, tiếng binh khí va chạm kịch liệt, rồi một lần nữa cả 2 nhanh chóng tách ra. Đinh Bằng phía bên này mặt mày trầm trọng, ống tay áo bên trái đã bị xẻ rách, một vết thương dài chừng 5 cm kéo dài dọc theo cánh tay, thanh đoản đao vẫn đang rung lên dữ dội, hắn nhanh chóng thổ ra một búng máu, xem ra đã bị thương.

Phía bên kia, Lê Hoàn có khá hơn, mặc dù vạt áo bị chém rách xong không tổn thương vào cơ thể, tuy nhiên sắc mặt hắn cũng không tốt lắm, hiển nhiên để tránh được đòn chém của Đinh Bằng hắn cũng khá chật vật.

Hắn vẫn gắng gượng cười chắp tay về phía Đinh Bằng: Đa tạ Đinh huynh đã nhường.

Phải tạ ơn Lê huynh đã hạ thủ lưu tình mới đúng, trận này Đinh mỗ nhận thua.

Nói rồi Đinh Bằng Nhanh chóng xuống dưới đài, tìm chỗ trống ngồi xuống điều tức.

Trên đài tiếng trọng tài đã tuyên bố: “Trận thứ nhất Lê Hoàn thủ thắng. Lê Hoàn có thể nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ trước khi bắt đầu trận đấu thứ 2”.

Thời gian nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, lúc này trên đài thi đấu Lê Hoàn và Trịnh Chính đã chính thức bắt đầu chiến đấu. Trịnh chỉnh là một võ tu, toàn thân chưa hề có linh lực, vũ khí của hắn là một đôi đại chùy, dáng người thô to, trông từ phía xa Hoàng Trần cảm tưởng như hắn là hiện thân của Lỗ Trí Thâm thời kỳ Lương Sơn Bạc của Trung Quốc vậy.

Mặc dù không hề có linh lực nhưng sức chiến đấu của Trịnh Chỉnh không hề yếu kém thua sút so với Lê Hoàn. Mọi thế công cũng như pháp thuật của Lê Hoàn triển khai đều bị hắn dùng song chùy cản phá một cách hữu hiệu, nhất là pháp thuật Hàn Băng Chưởng gia truyền của Lê Hoàn thì gần như bị Trịnh Chỉnh hoàn toàn áp chế, khối băng vừa vào phạm vi công kích thì song chùy đã nhanh chóng cản phá đập tan toàn bộ. Lê Hoàn gần như bị chọc giận đến giới hạn, cả pháp thuật và vũ khí hắn đều bị Trịnh Chỉnh chống phá, làm hắn vô cùng chật vật. Thừa thắng Trịnh Chỉnh liên tục bức lui Lê Hoàn.

Không đành lòng bại dưới tay một kẻ phàm nhân, Lê Hoàn nghiến răng rồi nhảy lùi về phía sau 2 bước, thoát khỏi vòng tấn công của song chùy, tay hắn vung lên, trên tay một đạo phù lục màu vàng óng bay lên, rồi 2 tay nhanh chóng bắt quyết, đạo phù nhanh chóng phóng to biến thành một con băng xà to lớn há miệng lao nhanh về phía Trịnh Chỉnh.

Là Hóa thú Băng phù, phù chú cấp 2. Đây là loại phù lục phòng thân của Lê Hoàn, hắn cũng bất đắc dĩ mới dùng tới vì đây là phù lục tiêu hao, lúc trước trong thi đấu hắn chưa hề dùng tới, không nghĩ lần này đấu với một phàm nhân như Trịnh Chỉnh lại có thể ép hắn dùng tới phù chú bảo mệnh này.

Linh lực của phù chú tương đương với Luyện Khí Kỳ tầng 7, lần này Trịnh Chỉnh gặp khó khắn không nhẹ a.

Mặt thoáng biến sắc, nhưng không mất bình tĩnh, song chùy nhoáng lên vung mạnh về phía đầu băng xà đang lao tới.

Một âm thanh chát chúa vang lên, song chùy bị đẩy văng ra, Trịnh Chỉnh bị thối lui 2 bước, mặt tái mét, nhưng không hề có vẻ khuất phục, buông bỏ song chùy, tiếp tục lùi về sau 2 bước, hắn tung mình nhảy vụt lên cao, hai tay kết ấn miệng hô lớn: Phi Long Tại thiên, không khí chợt giao động, linh lực trong không khí như ngưng tụ tạo thành hình một con rồng lớn vô cùng uy vũ, nhanh chóng lao thẳng vào đầu băng xà phía dưới, một tiếng nổ trầm ấm vang lên, con rồng lắc lư rồi nhanh chóng tan rã, Trịnh chỉnh thối lui năm sáu bước, miệng thổ ra một búng máu, hiển nhiên chiêu vừa rồi đã là cực hạn cảnh giới võ đạo của hắn.

Phía bên kia cong băng xà tuy không bị vỡ nhưng trên thân hình đã xuất hiện các vết nứt khá lớn, có thể phù lục này uy lực cũng không còn duy trì được lâu nữa. Lê Hoàn nhìn phù lục có vẻ đau xót. Hắn biết nếu tiếp tục tấn công thì Trịnh Chỉnh hoàn toàn có thể dùng song chùy để ngăn cản được chút uy lực còn sót lại của phù lục này. Đành thu lại phù lục, một lần nữa cây kích lại được hắn rút ra nơi tay. Lúc này đây, hắn hoàn toàn chiếm lợi thế, đối thủ đã tiêu hao quá nhiều sức lực, tạm thời là thời cơ tốt để dành chiến thắng.

Cây kích được vung lên nhanh chóng lao về phía yết hầu của Trịnh Chỉnh, đầu kích sáng bóng, ngưng tụ một làn hơi lạnh lan tỏa như được bọc một lớp băng lớn, lớp băng này có công hiệu phong tỏa vòng bảo hộ của đối phương, tuy nhiên đối với Trịnh Chỉnh thì nó cũng không có tác dụng nhiều vì hắn chẳng có vòng linh khí bảo hộ. Nhưng nếu trúng đòn này thì đúng là quá hung hiểm, đôi mắt lóe lên vẻ kiên định, vận hết lực lượng còn lại, tay phải vùng lên cây chùy nhanh chóng lao ra hoành ngang đầu kích, hắn nương đà quay một vòng ra sau rồi lật nhanh sang phải, tay trái thuật thế vung mạnh cây chùy còn lại dáng về phía ngực của Lê Hoàn, Lê Hoàn cũng không phải vừa, nhìn thấy thế công của đối phương đã như nỏ mạnh hết đà, hắn nhanh chóng vận chuyển linh lực lên tay trái, một tiểu thuẫn bằng băng nhanh chóng hình thành che chắn thân thể, tay kích còn lại thu về, chân phải bước nhanh về trước, mũi kích xoay ngang tiếp tục công kích vào hậu tâm Trịnh Chỉnh. Trước thế công nguy hiểm dũng mãnh, Trịnh chỉnh chỉ còn nước hất mạnh cây chùy tay phải lên trên để bạt ngang đầu kích, nhưng sức lực đã gần như suy kiệt nên đầu kích mặc dù không trúng vào hậu tâm nhưng chếch lên chọc thẳng vào phía vai phải của hắn, môt vòi máu phun ra từ bả vai. Đồng thời với đó đại chùy bên tay trái cũng đã nện trúng vào tiểu băng thuẫn, băng thuẫn vỡ tan, dư lực còn sót lại nện thẳng vào ngực của Lê Hoàn.

Cả 2 nhanh chóng tách ra. Thắng bại đã rõ, Trịnh chỉnh biết mình không có cơ hội để hoàn thủ, nên cung tay nói: Lê Huynh pháp thuật cao cường, đệ xin cam bái hạ phong. Nói rồi nhanh chóng ngồi xuống điều tức và chữa trị vết thương.

Bên kia Lê Hoàn thắng cũng thảm, hắn cũng nội thương không nhẹ, tuy nhiên, mạo hiểm hắn đã chiến thắng trung cuộc 2 trận nhận được danh hiệu khôi thủ kỳ này. Thấy Trịnh Chỉnh Hào sảng như thế hắn cũng chỉ biết cung tay: “ chỉ là may mắn, khiến Trịnh Huynh chê cười rồi, đa tạ, đa ta.”.

Trên đài cao, tiếng trọng tài dõng dạc tuyên bố, dành thắng lợi đạt quán quân lần này là Lê Hoàn. Trận đấu cuối cùng của Trịnh Chỉnh Và Đinh Bằng sẽ quyết định 2 vị trí còn lại, được diễn ra sau nửa canh giờ nữa.

Tiếng nói vừa dứt, Trần Hanh cùng Hoàng Trần đã nhanh chóng lao lên phía đài thi đấu cạnh chỗ Trịnh Chỉnh, quan tâm băng bó trị thương cho hắn, đồng thời trợ giúp hắn hồi phục sức lực cho trận đấu kế tiếp. Tuy nhiên trận tiếp sau đối với Trịnh Chỉnh có phần bất lợi hơn không ít vì thương thế của hắn khá nặng. Mặc dù đan dược trị thương của Trần Hanh khá tốt xong cũng không thể nào hoàn toàn bình phục sau nửa canh giờ được.

Thời gian nghỉ ngơi thoáng cái qua đi. Trận đấu cuối cùng cũng đến lúc phải bắt đầu. Trận đấu này diễn ra khá nhanh chóng, vì một phần nhiều là do nội thương của Trịnh Chỉnh chưa phục hồi hoàn toàn còn lý do thứ 2 thì có lẽ là do lựa chọn của Trịnh Chỉnh. Lý do này có lẽ chỉ có hắn mới biết được mà thôi.