Một bữa tiệc tẩy trần long trọng, từ rạng sáng liền bắt đầu.
Trong đám người một mình Trần Hạo non nớt, cả đời này vẫn là lần đầu tiên uống rượu. Một Trần Hạo trước kia, một chút ham mê nhỏ duy nhất đó là một mình uống rượu giải sầu, uống rượu mạnh nhất.
Vô số lĩnh vực đứng ở đỉnh phong thế giới, đủ để ngạo thị thiên hạ, nhưng hắn lại không có một người thật sự thổ lộ tình cảm. Không ai biết tỏ vẻ lãnh khốc, kiệt ngạo, trong lòng hắn là cô độc cỡ nào.
Rượu và mỹ nữ là hai loại phương thức phát tiết duy nhất của hắn, nhất là rượu. Bởi vì mỹ nữ hắn yêu cầu quá mức hà khắc. Thuần túy dựa vào bán đứng thân thể, hắn khinh thường; Không rõ mục đích tiếp cận hắn, hắn không cần; Muốn lấy tấm thân xử nữ trói buộc hắn, hắn rời xa... Nữ nhân duy nhất hắn tiếp nhận, đó là loại nữ nhân có mục đích rõ ràng, nói thẳng trao đổi dứt khoát kia, còn phải là nữ nhân hắn có thú. Bởi vì loại nữ nhân này, hắn có thể không có bất cứ áp lực tâm lý cùng gánh nặng nào, cũng không cần gánh bất cứ trách nhiệm, mặc quần vào liền không thiếu nợ nhau.
Ðó là hắn trước kia, một người cố chấp, quái gở mà lại tự mình phong bế.
...
Rượu Ngọc Tương thanh lương ôn nhuận, sau khi vào miệng lại biến thành một ngọn lửa thiêu đốt, chậm rãi lan tràn tới tâm oa, tế bào quanh thân ở dưới dòng chảy nóng này cũng phảng phất sinh động lại. Loại cảm giác quen thuộc mà lại tuyệt vời này làm cho tâm thần Trần Hạo hốt hoảng, đôi mắt đen thâm thúy kia của hắn chăm chú nhìn chén rượu trong tay, nhưng tâm thần lại tự do đến thế giới kia, làm cho khí tức của hắn trở nên mờ mịt, xa xưa, phảng phất cùng cảnh Vật chung quanh không hợp nhau...
“Tiểu tử kia, sao ngươi thoạt nhìn so với lão phu còn tang thương hơn? Có tâm sự?”
Ngồi ở ghế đầu của khách quý, Hoàng Khởi ở sau khi mọi người cùng nhau cạn chén rượu đầu tiên, ánh mắt là lạ nhìn Trần Hạo ngồi ở mé dưới hắn, vỗ vỗ bả vai hắn, thấp giọng hỏi.
Tượng tư nhấp một ngụm rượu nhỏ, khuôn mặt nhỏ trong suốt trơn bóng như ngọc nhuộm lên một mảng đỏ ửng, phảng phất băng tuyết hòa tan mà chói lọi, Hách Liên Vũ Tử cũng hơi hơi ghé mắt nhìn Trần Hạo ngồi ở bên người.
“Vâng?”
Trần Hạo phuc hồi tinh thần lại, một ngụm đem rượu trong chén xử lý, mới nói:
“Hoàng đại thúc, ta có thể có tâm sự gì? Chỉ là lần đầu tiên uống rượu, cảm giác... Rất tốt!” “Ha ha... Có ý tứ, để cho lão phu uống vài chén với ngươi!” Hoàng Khởi mỉm cười, nói với Trần Hạo.
...
Một bữa rượu từ sáng sớm uống đến mặt trời đã lên cao giữa trời mới chấm dứt, Gia Cát Thừa Phong cũng thực hiện hứa hẹn, ban thưởng ba người Trần Hạo, Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật ngay tại chỗ, linh đan cấp sáu đều mười viên, linh đan cấp năm đều trăm viên, Tích Cốc Đan đều ngàn viên, cùng với kim phiếu thông dụng ngàn lượng vàng.
Trọng thưởng như thế làm cho ba người bọn Trần Hạo ngoài ý muốn, cùng lúc cũng rõ ràng nhận thức được chênh lệch thật lớn của huyện Vân Châu cùng tỉnh Lan Thương...
Sau rượu, không trì hoãn thời gian, Hoàng Khởi như trước đánh cỗ xe ngựa bạn đầu kia mang theo ba người bọn Trần Hạo, mà mười ba đệ tử thiên tài của Lan Thương thì thêm bốn cỗ xe ngựa xa hoa, chậm rãi hướng kinh thành xuất phát.
Vài ngày Sau, Hoàng Khởi thu được tin tức xác thực đệ tử hoàng gia Tân Tú đường các tỉnh phủ lần này, bao gồm Lan Thương mười sáu người ở bên trong, tổng cộng đạt tới điều kiện cơ bản còn thiếu mấy người nữa là tròn ba trăm. Điều này làm cho ba đệ tử vốn có nguy cơ bị đào thải cũng hoàn toàn yên lòng.
...
Liên tuc mấy ngày ngày đi đêm nghỉ tiếp xúc, ba người bọn Trần Hạo cùng mười ba đệ tử khác cũng dần dần quen thuộc, tuy còn có không hiểu nhau, nhưng ít ra ở mặt ngoài xem như tương đối thân cận.
Mà có thể nói Hách Liên Vũ Tử tuyệt sắc, không hề nghi ngờ trở thành tiêu điểm của rất nhiều thiếu niên.
Nha đầu kia tuy vẻ mặt trước sau lạnh như băng, một cái bộ dáng chớ gần, nhưng thời gian mười lăm ngày qua, ngay cả cứu phẩm võ hoàng, xưa nay mắt cao hơn đỉnh cũng để ý đối với nữ nhân khinh thường, Gia Cát Thanh Vân đối với nàng cũng biểu hiện ra một tia ân cần khó có được...
Tuy Gia Cát Thanh Vân chỉ biểu hiện ra một tia, thoạt nhìn lạnh nhạt, cũng không làm người ta phản cảm, nhưng người quen thuộc hắn lại đều biết, có thể làm cho Gia Cát Thanh Vân chủ động tiếp xúc, Hách Liên Vũ Tử hiển nhiên là làm cho hắn có hứng thú rồi...
Trần Hạo trái lại không sao cả, cũng căn bản không để ý. Cái này hoặc nhiều hoặc ít chịu một hắn khác ảnh hưởng, đối với nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, hắn trước sau vẫn duy trì một phần cảnh giác cùng đề phòng nên có. Hắn tuy có một trái tim trưởng thành, nhưng thân thể bây giờ chung quy mới không đến mười ba tuổi, còn chưa tới loại tuổi lòng xuân nhộn nhạo kia...
Về phần Mặc Vũ Dật, đối với nữ nhân liền càng không có bất cứ hứng thú gì. Mặc dù Hách Liên Vũ Tử mỹ nữ tuyệt sắc mà lại đẹp mắt này, cơ bản thời khắc đều ở cùng trong xe ngựa, hắn đều cũng sẽ không liếc nhiều một cái, trong mắt, trong lòng hắn chỉ có thanh kiếm nát kia. Lúc nhiều người còn tốt, nhưng lúc ở trong xe ngựa, bởi vì cùng Trần Hạo, Hách Liên Vũ Tử dần dần quen thuộc, người này cũng không che giấu cố kỵ cái gì nữa, rất nhiều thời điểm, làm cho Trần Hạo cùng Hách Liên Vũ Tử nhìn mà có loại xúc động hộc máu...
Ánh mắt dịu dàng kia, âu yếm mềm nhẹ, vẻ mặt say mê...
Lực sát thương thật sự là quá lớn chút rồi!
...
Thành Đại Thiên, vùng đại diện cho quyền lực cao nhất của vương quốc Trấn Nguyên tập trung vô số cường giả thật sự của vương quốc Trấn Nguyên.
Ở đại lục Vô Cực, đế quốc, vương quốc nhiều như sao, lúc nào cũng đều có quốc gia sinh ra cùng suy bại, giống vương quốc Trấn Nguyên loại quốc gia không lớn này, có thể sừng sững không ngã, trừ cùng vị trí địa lí của nó có quan hệ nhất định, còn cần bản thân có được thực lực cường hãn, hoặc là sau lưng có được chỗ dựa cường đại.
Hoàng gia Tân Tú đường, đó là nôi sinh ra cường giả thật sự của vương quốc Trấn Nguyên, cũng là nơi duy nhất có thể sinh ra cường giả làm cho vương quốc Trấn Nguyên cũng có thể đem hắn coi là chỗ dựa.
Cũng chỉ có những cường giả đó mới là tồn tại vượt lên trên hoàng quyền.
Bởi vậy có thể tưởng tượng, một khi tiến vào hoàng gia Tân Tú đường sẽ có thể có được đãi ngộ thế nào! Từ khi vương quốc Trấn Nguyên dựng nước tới nay, ngoài thành Ðại Thiên, hướng đông năm trăm dặm, trong dãy núi liên miên không dứt, tồn tại một cấm khu thần bí. Người thường căn bản không thể tiến vào trong đó, mà người tu luyện có được thực lực xâm nhập trong đó, không có ngoại lệ sẽ bị trực tiếp tiêu diệt.
Cấm khu thần bí này là chỗ hoàng gia Tân Tú đường!