Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 710: Đại Đạo Độc Hành




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Chủ nhân!” Ðúng lúc này, thanh âm lão Thần xuất hiện ở trong đầu Trần Hạo, “Ngươi... Trong đan điền ngươi là... Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch?”

“Ừm! Lão Thần, nơi này là không gian Phong Tiên Cửu Cấm, giờ phút này, bởi vì có người dẫn động thiên phạt, tạm thời không chịu ảnh hưởng. Ngươi có cách chống đỡ Phong Tiên Cửu Cấm không?” Trần Hạo vừa phi hành, vừa ở trong đầu trao đổi.

“Không có... Năng lực của ta theo chủ nhân ngươi tăng lên mà tăng lên. Lại nói, Phong Tiên Cửu Cấm đối với chủ nhân ngươi cũng là một loại tôi luyện... Không đúng... Nơi này sao có thể dẫn động...”

Tê!

Nghe được lão Thần nghi hoặc, Trần Hạo liền đem tâm thần hoàn toàn mở rộng, cùng lão Thần hợp nhất. Nếu không, giải thích rất phiền toái.

“Thì ra là thế... Chủ nhân, ngươi đem Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch lấy ra, lần nữa hút vào não vực không gian của ngươi, đây chính là trọng bảo! Ðối với ngươi về sau tu luyện có chỗ tốt không thể tưởng tượng! Chính là mấy đời chủ nhân trước đều không có cơ duyên đạt được...”

“Cường đại như vậy?” Trần Hạo hơi kinh hãi. Tuy biết Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch là bảo vật khó được, nhưng không ngờ ngay cả lão Thần cũng tôn sùng như thế.

“Đương nhiên! Bây giờ chẳng qua là hạt mà thôi, cho dù là một loại cấp thấp nhất, một khi trưởng thành lên, đều là tồn tại nghịch thiên, tốc độ cảm ngộ thiên đạo pháp tắc sẽ có tăng lên kinh người... Ở trong đan điền ngươi, nhắm chừng đào tạo tẩm bổ ngàn năm mới có thể mọc rễ nảy mầm, nhưng gieo vào không gian trong đầu ngươi mà nói, ta có biện pháp tăng tốc nó trưởng thành!”

“Tốt!” Trần Hạo lên tiếng, liền há miệng phun ra một đạo hào quang trong suốt, chợt hào quang bị hút vào mi tâm.

...

“Hạo!”

“Hạo ca!”

Trong khoảnh khắc, Trần Hạo cùng đám người Trần Tuyết nghênh đón hắn bay tới gặp nhau.

Giờ khắc này, toàn bộ người tu luyện đều rối loạn. Trong vòng phạm vi mấy ngàn dặm, ít nhất có hơn trăm người đang dẫn động thiên phạt, hơn nữa nhân số còn đang không ngừng gia tăng. Từ khí tức phán đoán, liền có thể xác định, đây đều là thiên phạt bước vào Thiên Tiên cảnh, vô số người tu luyện chưa dẫn động thiên phạt thì điên cuồng hướng về bốn phía tản ra. Một ít người tu luyện dẫn động thiên phạt đang ở khoảng cách gần, thì nhanh chóng tách ra, miễn cho thiên phạt chồng chất, không thể thừa nhận.

Tình cảnh như vậy, ngay từ đầu là không ai nghĩ đến, nhưng thật sự nó đang xảy ra. Có thể đoán được, ở tương lai không lâu, phàm là người tu luyện ở trong này tấn thăng đến Thiên Tiên, sẽ ở không gian Phong Tiên Cửu Cấm xưng vương xưng bá, hoành hành không kiêng kỵ.

“Chúng ta nhanh chóng rời khỏi! Hồ Mị Nương cùng mấy cao thủ một khi tấn thăng Thiên Tiên cảnh, đến tột cùng manh bao nhiêu, căn bản không thể đánh giá...” Trần Hạo nhìn mọi người một cái, nói thẳng: “Ta vừa rồi chỉ là tấn thăng đến Địa Tiên cảnh trung kỳ...”

“Là Hồ Mị Nương sao?” Trần Tuyết nhíu mày, nói. Tuy lúc trước Trần Hạo nhắc nhở nàng với mọi người, nhưng dị năng cảm giác của Trần Tuyết so với Trần Hạo còn cường hãn hơn, cũng không thể xác định là ai.

“Phải! Nơi đó, phương hướng khí tức khủng bố nhất, hẳn chính là cô ta đang dẫn động thiên phạt!” Trần Hạo đưa mắt nhìn một phương hướng, nói: “Ðã sớm biết nữ nhân này sẽ không từ bỏ ý đồ... Lần này cô ta chuẩn bị rất sung túc, nếu không phải Tứ Cuồng Long đảo loạn bố cục của cô ta, bây giờ còn thực khó mà nói kết quả như thế nào... Cô ta sau khi tấn thăng đến Thiên Tiên cảnh, sẽ càng mạnh...”

Lời của Trần Hạo làm bọn người Trần Tuyết nhíu mày không nói. Các nàng rất rõ ràng, Trần Hạo đã nói nguy hiểm thì tất nhiên là nguy hiểm thật, nếu không, lấy tính cách của Trần Hạo, dù chỉ có hai phần thắng, cũng sẽ không nói ra lời như vậy. Rất hiển nhiên, Hồ Mị Nương cực kỳ cường đại.

“Hạo nhi...” Ngay tại lúc này, Hàn Mai tiên tôn sau khi trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Sư phụ có cái đề nghị... Ngưng Ðạo Tiên Quả Hạch chính là trọng bảo hiếm thấy, Tiên thiên đạo thai Hồ Mị Nương quả quyết sẽ không từ bỏ. Nhưng cô ta cũng sẽ không đại khai sát giới, chỗ nào cũng vậy... Cô ta nhằm vào cũng chỉ là ngươi. Hơn nữa, chuyện này về sau tuyệt không chỉ là cô ta... Chỉ sợ mười đại chủng tộc, toàn bộ cao thủ biết giá trị thật sự của Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch, đều sẽ ra tay cướp đoạt.”

“Vâng, sư phụ nói không sai. Giá trị Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch này, tựa như xa xa vượt qua chúng ta tưởng tượng...” Trần Hạo nhíu mày nói.

“Cho nên, sư phụ đề nghị chúng ta vẫn là tách ra lịch luyện...” Hàn Mai tiên tôn nhìn chằm chằm Trần Hạo, trầm giọng nói.

“Tách ra? Mẹ...”

“Tiểu Tuyết, con nghe mẹ nói xong.” Hàn Mai tiên tôn phất tay ngăn cản Trần Tuyết, nói tiếp: “Chúng ta cùng một chỗ với Hạo nhi, căn bản không có bất cứ tác dụng gì, ngược lại là liên lụy nó. Tựa như hôm nay, nếu là bản thân nó mà nói, hoàn toàn có thể ở ngay sau đó bỏ chạy... Mặc dù mạo hiểm chiến một trận, cũng có thể ở thời cơ thích hợp toàn thân trở ra. Nhưng bởi vì chúng ta...”

“Sư phụ, người cũng không thể nghĩ như vậy, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng không thể tách ra... Nơi này quá nguy hiểm, con cũng không muốn mọi người có cái gì ngoài ý muốn!” Trần Hạo nói.

Hàn Mai tiên tôn lắc lắc đầu, nói: “Cùng một chỗ với con, đối với chúng ta mà nói mới là nguy hiểm nhất... Tách ra, đối với con và đối với chúng ta, đều là chuyện tốt. Thân phận Tiểu Tuyết cùng Hoan Hoan Nhạc Nhạc, tin rằng rất nhiều đệ tử thánh điện đã có điều phát hiện, ít nhất trong Nhân tộc là không ai dám dễ dàng chém giết. Mà đến về sau, thời điểm mười đại chủng tộc hội tụ, tất nhiên phải hình thành chủng tộc liên minh, lực lượng một người dù sao có hạn... Mà con, sau khi tách ra cũng có thể không chỗ nào cố kỵ! Sư phụ biết con không bỏ xuống được chúng ta, nhưng con cũng cần biết, chỉ cần con đủ mạnh, đã là thủ hộ tốt nhất đối với chúng ta! Mang theo chúng ta, ngăn cản bước chân của con không nói, ngược lại sẽ ngã xuống sớm... Nhạc cao ít người họa, đại đạo độc hành!”

“Cái này...”

“Nói hay! Nhạc cao ít người họa, đại đạo độc hành! Chủ nhân... Không nghĩ tới Hàn Mai tiên tôn lại có giác ngộ như vậy...”

“Mẹ nói đúng!” Trần Tuyết trầm ngâm một lát, cắn cắn môi, chăm chú nhìn Trần Hạo, nói.

“Hạo ca, bá mẫu nói đúng! Tạm thời chúng ta cứ tách ra đi! Chờ sau khi đột phá Phong Tiên Cửu Cấm, không cần bao lâu là có thể gặp lại!” Long Đình cũng nói theo, hoa tỷ muội đều gật đầu. Hai người Phiếm Ðông Thăng cùng Phiếm Đông Lưu tự nhiên sẽ không nhiều lời. Bọn họ tuy rất hy vọng cùng một chỗ với Trần Hạo, nhưng tình thế hiện nay tựa như Hàn Mai tiên tôn nói, Trần Hạo hầu như đã thành cái bia ngắm, nếu hơi có sơ xuất thì bọn họ phải ngã xuống theo. Tách ra thật là biện pháp tốt nhất.

“Được rồi... Vậy mọi người bảo trọng! Pháp bảo cái gì, mọi người tận lực không cần tranh đoạt! Có ta ở đây, chúng ta sẽ không thiếu! Nếu gặp phải chuyện không thể giải quyết, nhớ tìm ta! Phương hướng đại khái của ta, tin rằng sẽ không ngừng truyền vào trong tai mọi người...” Trong đôi mắt Trần Hạo lóng lánh một sự cuồng ngạo cùng tự tin nói.