Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 679: Võ Lâm Tuyệt Học Sâu Không Lường Được




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Trần Lâm nắm chắc thắng lợi, càng tin tưởng chiến kĩ của mình sẽ không kém hơn Trần Hạo. Dù kém chút, bằng vào thần binh lợi khí cũng có thể làm đối phương trong khoảng thời gian ngắn lâm vào bị động.

“Từ sau khi ta đạt được Hồng trần kiếm đạo, liền mãi chưa gặp được Sát lục kiếm đạo, giờ phút này gặp được, vừa vặn để ta nhân cơ hội lĩnh ngộ một phen... Thánh khí bảo kiếm lại như thế nào? Ngũ Hành Kiếm của ta tuy chỉ là cực phẩm linh bảo, nhưng ngũ hành hợp nhât, hơn nữa là theo ta trưởng thành từng bước dưỡng ra bản mạng pháp bảo!”

Hành vi của Trần Hạo lần nữa ra ngoài người ta đoán trước, rõ ràng không khôn ngoan, tất nhiên là có đạo lý của hắn.

“Ha ha... Phương thức năm đó đối phó Diệp Vấn Đạo, hôm nay ta liền một lần nữa suy diễn một phen...” Trong lòng Trần Hạo quyết định chủ ý.

Năm đó hắn chỉ là nghé con mới sinh, ngay cả Kim Đan cảnh cũng không phải, Diệp Vấn Đạo đệ tử đồng môn cũng mạnh không đến đâu, cùng Trần Hạo và Trần Lâm giờ phút này, có khác biệt một trời một vực, thổi một hơi cũng có thể đem hắn lúc trước tiêu diệt, nhưng tuyệt học pháp tắc căn bản là vĩnh viễn không thay đổi, một chiêu tương tự vào giờ phút này Trần Hạo thi triển ra, uy lực tất nhiên không thể so sánh.

Ðinh đinh đinh...

Oành oanh oành...!

Trong phút chốc hai người liền đối mặt, tiếng va chạm thanh thúy cùng với kiếm khí tàn sát bừa bãi đột nhiên bùng nổ ra, mạo hiểm vạn phần.

Chỉ là, làm cho Trần Lâm nhíu mày, làm người vây xem cũng khó hiểu, vì cận thân đánh nhau hung hiểm như vậy, Trần Hạo lại rút đi Hủy diệt kiếm ý, quỹ tích xuất kiếm xảy ra nghịch chuyển kinh thiên, mỗi lần vung kiếm đều như đang vẽ vòng tròn.

Càng quái dị là, chỉ thấy Trần Lâm công kích nhanh đến trình độ làm người ta hoa cả mắt không kịp nhìn, mà ngược lại, chỉ nhìn một cách đơn thuần đến Trần Hạo, hắn lại mềm nhẹ thong thả như dương liễu trong gió, phiêu phiêu đãng đãng thản nhiên tự tại, nhưng tiếng kim loại vang lên dày đặc lại nói cho mọi người, tốc độ xuất kiếm của Trần Hạo tuyệt đối không chậm.

Loại khác biệt thị giác này giống như hai người đặt mình trong thiên địa khác nhau, có thời gian pháp tắc khác nhau, thật sự quái dị cực điểm.

Trên thực tế thì có cái ẩn ở bên trong.

Giờ khắc này, ngay cả bản thân Trần Hạo cũng sinh ra loại cảm giác quái dị này, ban đầu hắn chỉ tính thi triển ra Võ lâm tuyệt học Thái Cực Lưỡng Nghi Kiếm, nhưng sau khi lấy cảm ngộ, tâm cảnh, linh hồn, chân nguyên hiện nay đối với thiên đạo pháp tắc thi triển ra, trong phút chốc liền tiến vào một cái thế giới không linh, mọi thanh âm chung quanh như biến mất, tất cả hình ảnh thoáng trở nên thật chậm.

Làm bản thân Trần Hạo cũng không cách nào xác định là tư duy phản ứng của mình cực nhanh hay là công kích của Trần Lâm thực rất chậm.

Trần Lâm có thể nói là hung tàn với từng chiêu sát ý nghiêm nghị, công kích chỉ thẳng yếu hại, nhưng công kích của hắn như được quay chậm ở trước mắt Trần Hạo, căn bản không cần tốn nhiều sức, Trần Hạo liền có thể đem toàn bộ quỹ tích của nó nắm giữ, hơn nữa có đủ thời gian, thảnh thơi xuất kiếm ngăn cản, giảm bớt lực, dẫn lực.

Ngay cả chuẩn bị sẵn nhất tâm nhị dụng Thái Cực Quyền cũng không cần thi triển, chỉ bằng vào Thái Cực Lưỡng Nghi Kiếm liền thoải mái ứng phó.

Đồng thời, Sát lục kiếm ý của Trần Lâm tràn ngập ở chung quanh hắn, mỗi tia kiếm ý biến hóa đều rõ ràng có thể thấy được.

“Đây là cái gì?”

“Mắt ta hoa rồi sao?”

Trần Tuyết, Long Đình, và mọi người đều dại ra nhìn lên bầu trời, tuy không rõ nhìn thấy cái gì. Thậm chí hoài nghi mình có phải hay không đã nhìn lầm, xuất hiện ảo giác.

Đôi mắt Trần Lâm lóng lánh ra một sự kinh hãi, chợt càng thêm điên cuồng, càng thêm cuồng bạo thúc giục lực lượng của mình, từng kiếm chém ra. Nhưng làm hắn kinh sợ vô cùng, nghẹn khuất vô cùng, vì mỗi một kiếm dù là góc độ công kích của hắn có bao nhiêu xảo quyệt, lực lượng công kích mạnh bao nhiêu, huyền ảo bao nhiêu, cũng đều bị Trần Hạo dễ dàng ngăn cản. Mỗi một lần bảo kiếm va chạm, hắn đều thúc giục khí lưỡi mác, muốn chém gãy bảo kiếm của Trần Hạo, nhưng mỗi một lần đều chợt như lâm vào vũng bùn tinh dính rất mạnh. Đừng nói chặt đứt bảo kiếm đối phương, chính là thi triển chiêu tiếp theo, cũng liên lụy chịu ảnh hưởng thật lớn.

Càng làm hắn kinh hãi là, hắn cảm giác rõ ràng bắt được đường kiếm của Trần Hạo, càng thấy rõ quỹ tích, nhưng mỗi lần đối phương rõ ràng không đổi, kiếm hắn lại như là tự động đưa lên.

Những người đứng xem không thể tưởng tượng giờ phút này Trần Lâm cảm thụ gì.

Càng đánh càng nghẹn khuất, càng đánh càng kinh hãi, Trần Lâm biết nếu còn như vậy tiếp, đừng nói chém giết Trần Hạo, có thể thương tổn đến một sợi lông tóc của Trần Hạo, e rằng cũng không làm được.

“Tuyệt học này thật quái dị... Không được, tuyệt không thể cận chiến với hắn!”

Xẹt!

Trần Lâm không do dự liền chém ra một kiếm, chợt bứt ra lui về phía sau, muốn lần nữa khôi phục chiến đấu tuyệt học cự li xa, nhưng ý tưởng là tốt còn sự thật là tàn khốc.

Tê!

Trần Hạo như một cơn gió nhẹ, phiêu đãng nhẹ nhàng dịu dàng, như bóng với hình quấn lấy Trần Lâm. Hắn đang hưởng thụ loại trạng thái xuất hiện ngoài ý muốn này, không thể không có đối thủ đấu với hắn.

Kết quả là Trần Lâm và Trần Hạo ở trên bầu trời ngươi tới ta đi, ngươi lui ta tiến, một người thì càng đánh càng điên cuồng, càng khủng bố, càng nhanh, một người khác thì không uấn không hỏa, bình tĩnh thong dong, nhưng thế của hắn thì núi cao không thể lay động, hắn đi như biển lớn, không gợn sóng.

Không ai biết, giờ phút này Trần Hạo ở dưới loại trạng thái này, mặc cho Trần Lâm công kích hung mãnh bao nhiêu, ở dưới điều kiện tiên quyết không có ưu thế lực lượng tuyệt đối, Trần Hạo đã không thể dùng từ ngữ nào đơn giản hơn để hình dung trạng thái của mình. Chính xác là hắn chỉ phân ra một tia tâm thần chơi với Trần Lâm, đại bộ phận tâm tư đều tập trung ở trên loại trạng thái kỳ diệu này.

“Võ lâm tuyệt học của Hoa Hạ không ít bắt nguồn từ đạo gia, trong đó lại có không ít võ lâm tuyệt học cảnh giới cao nhất là xoay chuyển càn khôn, thậm chí nghịch chuyển thời không... Chẳng lẽ nói... Loại trạng thái này của ta... Là đã tiến vào trong thời gian pháp tắc độc lập của mình?”

Trong đầu Trần Hạo suy nghĩ, nhất là nghĩ đến Thái Cực võ lâm tuyệt học tiếp cận đạo gia nhất, càng làm cho Trần Hạo miên man bất định.

“Hô... Thật không nghĩ tới, nhất thời ôm tâm tính chơi đùa thi triển ra Thái Cực Lưỡng Nghi Kiếm, thế mà có thể đi vào trạng thái huyền ảo như thế... Xem ra về sau nhặt lên ôn tập lần nữa...”

Mấy năm nay, theo tu vi Trần Hạo tăng lên, hắn sớm đem tuyệt học chiến kĩ võ lâm dung nhập đến trong chiến kĩ cơ bản của mình, có thể nói lúc nào cũng đều đang thi triển Võ lâm tuyệt học, nhưng chưa từng có tâm cảnh đơn độc và chiêu thức toàn bộ thúc giục thi triển nghiêm túc, nhưng bây giờ ra ngoài ý muốn của hắn, thi triển ra đạt được hiệu quả thần kỳ như thế, thật sự không thể tưởng.

Cái này cũng làm Trần Hạo rõ ràng, theo cảm ngộ của bản thân đối với Thiên đạo pháp tắc tăng lên, tâm cảnh, linh hồn lột xác, đối với Võ lâm tuyệt học lần nữa suy diễn thì sẽ có thuyết minh cùng lý giải mới. Ðồng thời, cũng làm Trần Hạo hiểu Địa Cầu với Võ lâm tuyệt học và Đạo gia thần thông, so hắn tưởng tượng càng cường đại hơn, càng thêm sâu không lường được.