“Nói bậy!” Nhị Cẩu Tử mặt mũi bầm dập nhất thời tức giận nói.
“Có sao? Vậy sao ngươi không đi tìm hắn? Thân phận hắn bây giờ, tùy tiện một câu, ngươi liền có thể đến Tiêu gia... Ta xem chính là ngươi thổi ra...”
“Ta...” Nhị Cẩu Tử cứng họng, lại nói không ra lời.
Nhưng vào lúc này, đệ tử ngồi ở phía trước khán đài Lý gia bỗng nhiên an tĩnh lại.
Thiếu niên bên người Nhị Cẩu Tử cùng hắn quan hệ tốt chút, nhẹ nhàng kéo hắn.
Mà mấy thiếu niên đang cùng Nhị Cẩu Tử giằng co, tương tự là đem Nhị Cẩu Tử đánh bị thương, nhất thời sắc mặt khẩn trương, từng người có chút kinh sợ nhìn phía trước, câm như hến...
Đừng nói bọn họ, ngay cả tổng giáo đầu dẫn đội của Trần gia, thần sắc cũng có chút khiêm tốn, cung kính đứng dậy, ôm quyền đối với Trần Hạo.
“Nhị Cẩu Tử!”
Trần Hạo đối với tổng giáo đầu dẫn đội kia ôm quyền, liền trực tiếp hướng Nhị Cẩu Tử chỉ có thể thấy bóng lưng hô. Tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, hơn nữa, hơn nửa năm thời gian, Nhị Cẩu Tử cũng cao thêm một đoạn, trở nên càng thêm rắn chắc, nhưng cái ót không giống người thường kia của Nhị Cẩu Tử, lại một mình lóe sáng trong đám người, Trần Hạo sao có thể không nhận ra?
Thanh âm quen thuộc lại có chút biến hóa kia của Trần Hạo làm thân thể Nhị Cẩu Tử run lên, nhưng hắn lại không dám quay đầu...
Hắn không muốn để cho Trần Hạo nhìn thấy bộ dáng hắn.
Ngay từ đầu bởi vì bốn gia hỏa kia nói Trần Hạo nói bậy, Nhị Cẩu Tử cùng bọn hắn liều mạng, mới nói ra Trần Hạo là Thiên Tứ ca của hắn. Nhưng sau khi nói ra, hắn liền hối hận...
Bởi vì Nhị Cẩu Tử cảm thấy mình quá làm mất mặt Trần Hạo. Hắn nếu ưu tú mà nói, tất nhiên không có gì, nhưng hắn ở trong mắt người khác chỉ là đệ tử tư chất kém cỏi nhất của Lý gia, thành tích khảo thí số một từ dưới lên không nói, còn bởi vì Nhị Cẩu Tử hắn cái nhũ danh này, trở thành đối tượng không ít đệ tử cười nhạo, cái này cũng không tính là gì, càng quá mức là không biết là ai truyền ra hắn đút lót tiền mới tiến vào Lý gia...
Hắn rõ ràng là bằng vào thực lực của mình thông qua khảo thí, vì sao nói hắn đút lót?
Ngay từ đầu Nhị Cẩu Tử rất phẫn nộ, nhưng nửa năm thời gian cha mẹ từng tới thăm hắn hai lần, lại làm Nhị Cẩu Tử nhìn ra một tia manh mối, có lẽ mọi người nói là thực...
Cũng chính bởi vì thế, Nhị Cẩu Tử tuy rất muốn cùng Trần Hạo gặp mặt, nhưng cố nhịn xuống.
Nhị Cẩu Tử tuy hàm hậu thành thật, nhưng trong lòng lại là thông tuệ. Trước kia lão nương của hắn không cho hắn chơi với Trần Hạo, nói là mình cùng Trần Hạo không phải một loại người, đối với tương lai của mình có ảnh hưởng, về sau Trần Hạo trở thành đệ tử của Tiêu gia, lão nương hắn lại bảo hắn đi lấy lòng người nhà Trần Hạo, nói là đối với tương lai của mình có lợi...
Nhưng Nhị Cẩu Tử nghĩ đến là hắn bây giờ cố ý tiếp cận Trần Hạo cùng người nhà của hắn, ngược lại là có ảnh hưởng với Trần Hạo...
Tuy Nhị Cẩu Tử biết Thiên Tứ ca của hắn tuyệt sẽ không khinh thường hắn, nhưng hắn vẫn làm như vậy. Hắn phải đợi lúc mình mạnh lên, gặp lại Thiên Tứ ca của hắn...
“Trốn tránh ca làm chi?”
Trần Hạo thấy Nhị Cẩu Tử ngay cả đầu cũng không xoay, liền nói lần nữa.
Trước kia, Nhị Cẩu Tử tuy vẫn gọi hắn Thiên Tứ ca. Nhưng Trần Hạo chưa bao giờ tự xưng ca. Nhưng bây giờ, Trần Hạo trước mặt Lý gia đệ tử, lại tự nhiên nói vậy. Hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Nhị Cẩu Tử mang theo một tia quan tâm cùng che chở như huynh trưởng thật sự. Nay khác ngày xưa, Trần Hạo biết, nay địa vị hắn ở Vân Châu, chỉ cần biểu hiện ra một tia thân thiết, liền đủ để khiến cho Lý gia coi trọng đối với Nhị Cẩu Tử. Đó là đạo lý đối nhân xử thế, ở nơi nào cũng vậy.
“Thiên Tứ ca...”
Nghe được tiếng thân thiết của Trần Hạo, tâm tình Nhị Cẩu Tử kích động, thanh âm mang theo một tia run run vang lên, hắn biết Trần Hạo đã tìm tới nơi này, vô luận như thế nào, trốn là trốn không được, chỉ có thể một bàn tay che con mắt bầm lại, từ từ xoay người.
“Ngươi tiểu...”
Nhìn thấy Nhị Cẩu Tử xoay người, trên mặt Trần Hạo lộ ra một nét mỉm cười, chỉ là lúc này nhìn thấy mặt Nhị Cẩu Tử liền im bặt, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Một cỗ khí tức lạnh lẽo, không chút dấu hiệu từ trên người Trần Hạo phát ra...
Nhị Cẩu Tử là ai? Huynh đệ của hắn!
Là người bạn tốt nhất, anh em tốt nhất của Trần Hạo trước đây, anh em duy nhất thật sự công nhận!
Khi người nhà Trần Hạo đói khổ lạnh lẽo, lang bạc kỳ hồ, khốn cùng thất vọng, chính là người anh em hàm hậu thành thật, tâm địa thiện lương này cùng mẫu thân mặt ngoài hám lợi của hắn, đối với nhà bọn họ làm được đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi tiếp tế!
Trần Hạo bây giờ, tuy không phải Trần Hạo của quá khứ, nhưng ân tình của nhà Nhị Cẩu Tử đối với nhà hắn lại vẫn như cũ khắc trong tâm khảm!
Trước kia, Nhị Cẩu Tử bị người ta ức hiếp, hắn nhiều nhất là kéo Nhị Cẩu Tử chạy, lại luôn không dám giúp Nhị Cẩu Tử động thủ, bởi vì hắn sợ lại liên lụy đến người nhà mình... Khi đó, đối với người bạn duy nhất của mình, hắn là lòng mang áy náy... Không phải không muốn, mà là không thể!
Nhưng bây giờ thì sao?
“Thịch”, thân hình Trần Hạo tung lên, liền lăng không nhảy tới bên người Nhị Cẩu Tử, một tay đem tay Nhị Cẩu Tử che ở trên mặt cầm ra, nhìn con mắt che kín bầm tím chỉ có một cái khe kia cùng vết máu, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ của Trần Hạo trở nên vô cùng lạnh lẽo, một loại lạnh lẽo dù là lúc ở trên lôi đài chiến đấu, cũng chưa bao giờ xuất hiện.
“Là ai đánh ngươi?” Trần Hạo lạnh giọng hỏi.
Lời của Trần Hạo làm cho sắc mặt bốn gã thiếu niên ngay tại bên người Trần Hạo nhất thời trở nên tái nhợt, từng người co lại về phía sau.
Mà tổng giáo đầu Lý gia, sắc mặt tương tự trở nên có chút khó xử, mặc dù là hắn, giờ phút này cũng không biết ứng phó như thế nào.
“Thiên Tứ ca... Không, Không có ai đánh ta... Ta, ta là luận bàn với bạn bè... Không cẩn thận bị thương...” Nhị Cẩu Tử ấp a ấp úng nói.
Nhưng ánh mắt Trần Hạo lại không nhìn hắn nữa, mà là nhìn về phía bốn gã thiếu niên: “Là các ngươi?”
“Xin... Xin lỗi...”
“Là Nhị Cẩu Tử trước...”
“Ba ba ba ba ba...”
Trong đó hai thiếu niên ý đồ xin lỗi và giải thích, nhưng ai cũng không ngờ đến, Trần Hạo thế mà không cho phép đối phương nói chuyện, ba ba tát, liền nhanh như thiểm điện quạt ra.
“Trần tiểu ca...”
Thấy một màn như vậy, tổng giáo đầu kia không lên tiếng nữa, cũng nói không được, chỉ có thể kiên trì kêu lên.
“Ba ba ba...”
Nhưng Trần Hạo không chút nào không để ý đến, sau khi một hơi đem bốn người tát thành đầu heo mới ngừng lại, cuồng ngạo nói: “Các ngươi không cần giải thích, Nhị Cẩu Tử chưa bao giờ gây chuyện! Nhị Cẩu Tử, đi theo ta!”
“Thiên Tứ ca...” Nhị Cẩu Tử có chút kinh ngốc kêu lên.
“Tiêu gia sẽ nói với gia chủ Lý gia, đi thôi!” Trần Hạo không cho phép Nhị Cẩu Tử từ chối, trực tiếp kéo hắn, hắn ở giữa đám đệ tử Lý gia câm như hến nhìn theo, nghênh ngang mà đi...
Mà bốn thiếu niên đánh Nhị Cẩu Tử thì từng kẻ biến thành đầu heo so với Nhị Cẩu tử thêm thảm hơn mấy lần, răng cũng rơi mấy cái, trong lòng đã ủy khuất lại sợ hãi...
Mỗi người đều cảm nhận được Trần Hạo cuồng vọng, bá đạo, nhưng ngay cả tổng giáo đầu cũng không dám làm gì...
Nắm tay lớn chính là đạo lý cứng!
Cái gì là đạo lý? Nắm tay chính là đạo lý! Nắm tay Trần Hạo tự nhiên còn chưa tính là cứng nhưng cá vượt long môn, hắn lại có được chỗ dựa cường đại, đó cũng là một loại thực lực. Tuy Trần Hạo cũng không thèm loại thực lực này, nhưng Nhị Cẩu Tử bị đánh, lại làm cho hắn không chỗ nào kiêng nể!
Trần Hạo cũng không biết câu chuyện thực sự của Nhị Cẩu Tử với bốn gia hỏa kia, chỉ biết là Nhị Cẩu Tử xưa nay không bao giờ gây chuyện. Nhưng lần này, bốn gia hỏa kia có chút oan uổng...
Nói xấu Trần Hạo cũng không chỉ bốn gia hỏa đó, nhưng chỉ bốn người đó bị Nhị Cẩu Tử nghe được, lại tìm bọn hắn liều mạng, bọn hắn vốn là khinh thường Nhị Cẩu Tử, làm sao để cho Nhị Cẩu tử kiêu ngạo? Tất nhiên hành hung...
“Xét nhà? Ta đi?”
Khi Trần Hạo kéo Nhị Cẩu Tử đi đến trước đệ tử Tiêu gia, Tiêu Đỉnh cũng về tới trước Tiêu gia, hiển nhiên là đang chờ Trần Hạo, sau khi Trần Hạo kể ngắn gọn về Nhị Cẩu Tử, Tiêu Đỉnh lông mày cũng không nhíu một cái, Nhị Cẩu Tử liền trở thành đệ tử Tiêu gia, vốn tên Đổng Lương, nay hắn thành Tiêu Tường Lương, lập tức Tiêu Đỉnh nói ra chuyện vừa rồi thành chủ Lý Nhiên cùng mấy đại gia tộc thương lượng tốt, làm cho Trần Hạo có chút kinh ngạc hỏi.
“Có vấn đề?” Tiêu Đỉnh nói.
“Loại sự tình này ta chưa từng làm, không biết... Nếu không, để cho Mai tỷ, Cát Sơn, Cát Phi, Tiểu Linh Nhi, Nhị Cẩu Tử... Còn có Cát Yên, đều theo ta cùng đi? Nhiều người dễ làm việc...” Trần Hạo gãi đầu nói.
Mà người bị Trần Hạo điểm danh, trừ Nhị Cẩu Tử chưa từng thấy cảnh đời có chút ngốc đầu ngốc não không cảm giác gì, Tiểu Linh Nhi chỉ lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, Tiêu Cát Yên chỉ là có chút kinh ngạc nhìn Trần Hạo, những người khác thì biểu hiện ra một chút hưng phấn.
“Còn nhớ sư tỷ, tính đệ có lương tâm...” Tiêu Mai đôi mắt quyến rũ, trên mặt nhìn không ra bất cứ dị thường gì, chăm chú nhìn Trần Hạo cười nói.
“Đủ huynh đệ... Ha ha...” Tiêu Cát Sơn nhất thời không che giấu nói.
“Ngươi vậy còn kêu không hiểu? Đi thôi đi thôi... Nhớ rõ, đừng để cho người thành chủ phủ chê cười chúng ta là được, dù sao 50% đã là của chúng ta...” Tiêu Đỉnh nói.
“Vâng!”
...
Có lẽ là biết một tháng sau Trần Hạo sẽ phải rời khỏi Vân Châu, mọi người sau khi cùng thủ lĩnh hộ vệ thành chủ phủ hội họp, đám người Tiêu Cát Sơn vẫn vây quanh Trần Hạo nói chuyện, hướng bổn gia của Tiêu Cát Hàn và Đông Phương gia đi đến.
Mà nhiệm vụ của bọn họ đó là cùng hộ vệ thành chủ phủ đi xét nhà. Cái gọi là xét nhà cũng không phải là tru diệt cửu tộc gì, Đông Phương Vượng Tài cùng Đông Phương Hàn là hai nam đinh duy nhất của Đông Phương gia. Đông Phương Vượng Tài mấy chục năm trước một mình đến Vân Châu, thành lập Đông Phương gia tộc, Đông Phương Hàn cũng chính là Tiêu Cát Hàn là mệnh căn duy nhất của hắn, cho nên loại xét nhà này, chỉ có thể xem như tịch thu tài sản.
Đông Phương gia, tuy không phải võ đạo thế gia, nhưng là Vân Châu thủ phủ, Đông Phương Vượng Tài cùng Đông Phương Hàn chết, nghĩa là Đông Phương gia bị diệt, gia nghiệp khổng lồ tất nhiên cũng bị thành chủ phủ tịch thu, hơn nữa xét thấy “công lao” của Tiêu gia, lúc Lý Nhiên đưa ra Tiêu gia chiếm riêng 50% tài phú, không có bất luận kẻ nào phản đối. Lại chỉ định do người Tiêu gai tham dự.
Tiêu Đỉnh không chút do dự đem công việc béo bở này giao cho Trần Hạo, mà Trần Hạo lại không chút do dự kéo theo mấy người quan hệ với hắn.
...
“Đông Phương gia trân tàng khẳng định rất nhiều, hơn nữa lão gia hỏa kia có tâm trở thành võ đạo thế gia, nhắm chừng còn có không ít thứ tốt... Nếu không, sao có thể lừa Đông Phương Tán loại đệ tử đại gia tộc kia? Hắc hắc, Tường Hạo không cần quản đại bá vừa rồi nói, ngươi dùng sức lấy, chúng ta chính là chưa từng thấy việc đời, chính là nghèo, kiếm chút... Dù sao ngươi lấy, không ai dám cười ngươi...”
Khi mọi người dưới hộ vệ thành chủ phủ tiến vào Đông Phương gia tựa như đã sớm bị phong tỏa, Tiêu Cát Sơn nhìn trang viên xa hoa xa xỉ thật lớn này, vẻ mặt hưng phấn nói với Trần Hạo.
“Yên tâm” Trần Hạo mỉm cười nói: “Các ngươi cũng giống nhau, nhìn thấy thích thì cầm, tuyệt đối đừng khách khí, khách khí chính là có lỗi với bản thân...”
“Ta... Ta có chút không thoải mái, sẽ không theo các ngươi... Xin lỗi...”
Đúng lúc này, Tiêu Cát Yên bị Tiêu Mai lôi kéo tới, trong biểu cảm mang theo một tia ưu sầu nhàn nhạt nói, loại vẻ mặt này, vốn không nên xuất hiện ở trên mặt một thiếu nữ chỉ hơn mười ba tuổi, nhất là Tiêu Cát Yên từng ngây thơ vô cùng như thiên sứ, càng là không nên.
Tiêu Cát Yên nói xong, không cho mọi người cơ hội khuyên bảo, liền quay đầu bước nhanh đi...
Mọi người nhìn nhau.
Khóe miệng Trần Hạo cũng lộ ra một chút cười khổ lắc lắc đầu.
“Đông Phương Hàn thực con mẹ nó không ra gì, đều là hắn hại... Ba năm qua, Tiểu Yên chỉ cảm thấy trên thế giới này người đối với nàng tốt nhất chính là Đông Phương Hàn...” Tiêu Cát Sơn nói.
“Tiểu Yên còn nhỏ, lại quá ngây thơ, trong khoảng thời gian ngắn, sợ là không thể điều chỉnh lại... May mà, Đông Phương Hàn trước mặt mọi người nói ra hành động ác ôn của hắn, nếu không, Tiểu Yên chỉ sợ còn sẽ không tin hắn là tiểu nhân không biết xấu hổ... Sư đệ, ngươi đừng trách Tiểu Yên...” Tiêu Mai cũng nói.
“Sẽ không” Trần Hạo lắc lắc đầu, trong đầu hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên gặp Tiêu Cát Yên, mỉm cười nói: “Nàng càng thích hợp sống ở thế giới đồng thoại, nhưng sự thật là tàn khốc mà xấu xí... Có lần đả kích này, tin nàng sẽ trưởng thành lên... Được rồi, mau đuổi theo thôi...”
Đối với Tiêu Cát Yên, trong lòng Trần Hạo ít nhiều có chút tiếc hận. Vốn quan hệ của hắn cùng Tiêu Cát Yên ở Tiêu gia hẳn là tốt nhất mới đúng. Nhưng bởi vì Tiêu Cát Hàn, cùng với bản thân Tiêu Cát Yên không quả quyết, làm cho giữa hắn cùng nàng mất đi thoải mái ở chung lúc đầu. Tuy Trần Hạo biết trong khoảng thời gian này, Tiêu Cát Yên tránh né không chỉ là hắn, cũng đang tránh né Tiêu Cát Hàn. Nhưng loại tính cách này, Trần Hạo không thích.
Mà lần này lúc tất cả đều chấm dứt, gọi Tiêu Cát Yên theo cùng, Trần Hạo đơn giản là muốn giúp nàng một phen, chém đứt tâm ma. Đáng tiếc, thời khắc cuối cùng, Tiêu Cát Yên lui bước như trước...
Trần Hạo vừa mới nói với mọi người, ngoai miệng là thoải mái, nhưng Trần Hạo biết, chuyện Tiêu Cát Hàn chỉ sợ sẽ ở trong một đoạn thời gian rất dài trở thành tâm ma của Tiêu Cát Yên, tâm ma không đi, tu vi võ đạo của nàng, chỉ sợ cũng phải chịu ảnh hưởng nghiêm trọng...
Nên làm Trần Hạo đã làm, cái khác chính là không phải hắn có thể nắm giữ, tất cả vẫn là xem bản thân Tiêu Cát Yên.