Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 561: Cao Thủ Tập Hợp




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Sau khi lão giả rời đi, trong mắt thiếu niên hiện lên hai đường quang mang ác liệt, tự nhủ: “Long Đình, chỉ cần có được nàng, tương lai ta sẽ có thể có được... Đáng tiếc, thằng nhóc thần bí kia không đi...”

Bất luận là Ðiền Chân, Long Dực, Long Đình hay là cao thủ báo danh nhận được nhiệm vụ thu thập Viêm hỏa tinh tủy ở Sí Diễm Tinh, đều không biết cái gọi là thông tin nội bộ. Chỉ là sư phụ hoặc trưởng bối họ nghe được câu nói của một nhân vật đại quyền nào đó, rồi tung tin đồn thất thiệt. Tình huống này so với thông tin nội bộ trước đây chẳng khác nhau chút nào, trên cơ bản đều là một loại phúc lợi mặc định của tầng lớp cao hơn.

Chẳng ai có thể cảm ứng được dị thường. Cũng chẳng ai có thể nghĩ sẽ có dị thường.

Cho nên Trần Hạo càng mơ mơ hồ hồ. Hắn căn bản không biết việc hắn xuất hiện với thân phận thần bí, đi lại rất gần với Long Đình, hơn nữa bị suy đoán sở hữu thánh khí pháp bảo ẩn, còn có thể thúc giục pháp bảo, khiến thiếu niên kia mất kiên nhẫn, bày ra mưu kế này. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bất luận là lão giả hay thiếu niên đều cho rằng Trần Hạo thần bí, là đệ tử của tông môn cường đại ngoài Á Dĩnh Tinh. Thân phận, bối cảnh như vậy lại xuất hiện bên cạnh Long Đình. Đương nhiên, quan trọng hơn là Long Đình đích thân đi đón Trần Hạo, dẫn Trần Hạo đi chợ, càng khiến thiếu niên quen thuộc nhất cử nhất động của Long Đình, cảm nhận được nguy cơ tiềm ẩn.

Giờ Thìn, ngày thứ hai.

Bên trong trung tâm nhiệm vụ liên minh, một thao trường mênh mông bằng phẳng vắt ngang một vạn dặm vuông, nhìn không thấy giới hạn. Nếu là trên Địa Cầu, diện tích này đủ để bao tất cả bình nguyên lục địa, nhưng ở đây nó chỉ là một thao trường, một thao trường chuyên dùng để đỗ phi hành khí khổng lồ đi chấp hành nhiệm vụ liên minh.

Từng chiếc phi hành khí khổng lồ màu sắc đa dạng đang đắm mình dưới ánh năng ban mai, tản phát tinh quang lấp lánh.

Trong đó, trước một chiếc phi hành khí dài năm ngàn trượng, rộng hai ngàn trượng, cao năm trăm trượng, toàn thân kim sắc giống như được đúc bằng vàng, hai trăm tu luyện giả đã tụ tập đầy đủ.

Trong đó, khoảng năm mươi phần trăm tu luyện giả là Nhân Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong, hơn bốn mươi phần trăm là Nhân Tiên cảnh trung kì, chỉ có một số rất ít là Nhân Tiên cảnh sơ kì. Những người ở đây ngoài số ít là diện mạo thật, đại bộ phận tướng mạo khí tức đều là ngụy trang.

“Không ngờ lại có nhiều cao thủ như vậy...”

Trần Hạo, Long Dực và Long Đình sớm đã đến nơi, cảm nhận từng tu luyện giả đi đến, trong lòng Trần Hạo có chút kinh ngạc. Cho dù là hắn cũng không ngờ nhiệm vụ cấp tuyệt cảnh lại có thể tập trung nhiều cao thủ như vậy. Đương nhiên, thông qua suy đoán của Long Dực, ngay từ hôm qua Trần Hạo đã biết sẽ có khoảng mười cao thủ trẻ tuổi nhận được tin tức nội bộ giống như Long Dực và Long Ðình. Sở dĩ Trần Hạo kinh ngạc là vì số lượng cao thủ cường đại, nhiều hơn Long Dực suy đoán đến hai mươi người.

Giờ phút này, Trần Hạo dù mặc một bộ đạo bào hắc sắc nhưng không đội mũ rộng vành. Có điều tướng mạo tuấn dật của hắn lại biến thành hết sức bình thường, không xấu cũng không đẹp. Nói chung thuộc loại không khiến người khác phải chú ý.

Nhưng giờ phúc này khiến Trần Hạo cười khổ là hắn vẫn quá bắt mắt. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì Long Ðình và Long Dực.

Long Đình dù nàng lúc này hoàn toàn không có điểm nào giống diện mạo thật, nhưng bộ dạng vẫn rất xinh đẹp, nhất là bộ y phục ôm sát màu trắng sữa càng khiến vóc dáng uyển chuyển không mấy thay đổi của nàng phô bày triệt để.

Long Dực thì tướng mạo, hình thể, khí tức, đều đã phát sinh cải biến, nhưng tên này khác người, không thu liễm khí tức, lại còn cứ để cho nó tự do tản phát. Hắn đứng ở đó mang đến cho người ta một loại uy áp cực lớn.

Mấu chốt nhất là trước đó, Long Dực nói: Để tránh những người khác nhận ra thân phận của hắn và Long Ðình, cho Long Đình đóng giả đạo lữ của Trần Hạo. Nguyên nhân rất đơn giản, khí tức của Trần Hạo dù đã thay đổi nhưng bản chất thì vẫn không phải Long Dực có thể biến ra. Ngược lại, huynh muội họ đứng với nhau, rất dễ bị người ta nhận biết, phán đoán liền ra.

Vì vậy Trần Hạo đứng giữa, Long Đình đứng bên trái khoác tay Trần Hạo. Chỉ cần Trần Hạo không cẩn thận động một cái là có thể chạm vào bầu ngực kiều diễm đầy tính đàn hồi của Long Đình. Vậy vẫn chưa là gì, Long Ðình thỉnh thoảng lại mỉm cười, ngước khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhìn Trần Hạo, giống như đang truyền âm nói gì đó.

Điều này không thể không thu hút sự chú ý của mọi người.

...

“Trần huynh đệ, tên nhóc đứng ở trên cùng bên phải có lẽ là Mặc Thiếu Thông của Thiên Lam Tông, thực lực không thua kém ta là mấy. Ở trong sân thi đấu của thế giới thứ hai, ta có thể dễ dàng thắng hắn, nhưng trong hiện thực, ta muốn thắng hắn rất khó. Trên người hắn có cực phẩm linh bảo khải giáp và ngụy thánh khí bảo kiếm... Nếu gặp phải, tốt nhất đừng cùng hắn phát sinh xung đột”

“Thứ bảy bên trái hắn, người mặc đạo bào màu bạc có lẽ là Chu Bồi Phong của Mặc Kiếm Môn, hoặc Vệ Vô Song của Thiên Tinh Tông, ta cũng không thể xác định cụ thể, chỉ có thể thông qua cảm ứng năng lượng hùng hồn trong người họ và cường độ thân thể phán đoán. Hai người đúng là chân thân khó đoán, không dễ...”

“Bên trái chúng ta...”

“Những người này ta có thể phán đoán ra. Nhưng cao thủ lần này thực sự vượt qua dự liệu, có hơn hai mươi người ta khẳng định không quen... Ngươi có lẽ cũng có thể cảm ứng được. Trần huynh đệ, ta biết chiến lực của ngươi rất mạnh, nhưng sân thi đấu của thế giới thứ hai và hiện thực có khác biệt rất lớn, bởi vì trong hiện thực, vũ khí nguy trang khác nhau, chênh lệch sản sinh cũng cực lớn... Ðiểm này ngươi không thể bỏ qua. Nhưng ngươi cũng đừng quá lo lắng, trong nhiệm vụ, tình huống bình thường sẽ không phát sinh xung đột gì... Nhưng nếu có, đến lúc đó, ba người chúng ta duy trì liên lạc, có tình huống lập tức thông khí là được...”

Long Dực truyền âm cho Trần Hạo, Long Ðình giới thiệu về suy đoán của hắn. Hắn và Long Ðình đều biết Trần Hạo có lẽ có một món thánh khí thuộc tính ẩn nấp. Dù không hiểu Trần Hạo đến từ tinh cầu cằn cỗi như Vô Cực Tinh sao lại có thánh khí, nhưng cũng khiến họ phán đoán ra Trần Hạo có lẽ vẫn còn những món pháp bảo khác. Dù sao, Trần Hạo bây giờ cũng là hi vọng của Vô Cực Tinh, lần này ra ngoài, không thể không có pháp bảo cường đại.

Đáng tiếc, hai người giàu siêu cấp này không hiểu Vô Cực Tinh cằn cỗi đến thế nào. Cho dù Nguyên Như Thiên Tôn mở kho báu của Vô Cực Tinh cho Trần Hạo chọn, cũng không chọn được một món khiến Trần Hạo hài lòng. Hơn nữa, Nguyên Như Thiên Tôn không có chuyện cung cấp pháp bảo cho Trần Hạo. Không phải Nguyên Như Thiên Tôn không coi trọng Trần Hạo, mà là hắn quá hiểu Trần Hạo. Người có thể đem Ngân Dực Hào cải tạo thành một tồn tại ngưu bức như vậy thì cần gì phải được cung cấp pháp bảo.

Ðó đúng là chuyện cười. Nguyên Như thiên tôn chỉ còn thiếu mỗi việc không bảo Trần Hạo giúp Vô Cực Tinh tôi luyện một số pháp bảo sung công. Đây là chuyện sớm muộn phải làm, chỉ là vấn đề thời gian.