Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Sư huynh, theo như tính toán của chúng ta, còn khoảng bốn ngày thời gian nữa là đuổi kịp bọn chúng. Đương nhiên, nếu chúng cũng chọn con đường này...”
“Không, kế hoạch của chúng ta chỉ là kế hoạch cũ. Nếu Tây Môn gia và ba nhà còn lại cũng hành sự cẩn thận giống như chúng ta, không để Vô Cực lão tổ phát hiện, chúng ta ở trên chủ đạo đúng là chỉ cần khoảng năm sáu ngày thời gian nữa là có thể gặp được bọn chúng. Nhưng bây giờ... Một là Nguyên Như thiên tôn bọn chúng chưa chắc đã ở trên con đường của chúng ta, hai là chúng có khả năng trốn ở một chỗ nào đó, chờ đợi cứu viện. Ba là chúng có khả năng quay ngược trở lại, kéo dài thời gian... Cho nên cụ thể lúc nào gặp được, có thể gặp được hay không, không phải do chúng ta quyết định. May là Tây Môn gia mục đích của họ cũng giống như chúng ta, đó là giết chết đối phương, cho nên chúng ta gặp được hay không thì không quan trọng... Tóm lại, bọn chúng là trốn không thoát. Cùng lắm Nguyên Như thiên tôn có thể nguyên thần đào tẩu mà thôi...”
“Ồ, vậy rất khả năng không có chuyện của chúng ta... Ta còn muốn tranh thủ cơ hội này bắt một số tiểu mỹ nữ của Vô Cực Tinh về làm nô bộc... Ðúng là vô vị, sớm biết như vậy, ta đã không tham gia vụ này, một mình sư huynh ngươi là đủ rồi...”
“Ha ha, sư đệ, ngươi cũng là Thiên Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong cao thủ rồi, cái chuyện nam nữ còn lớn như vậy không phải chuyện tốt...”
“Càng già càng tinh thần không phải sao? Ha ha... Lại nói tiểu cô nương của Vô Cực Tinh rất có hương sắc, tuyệt sắc mỹ nữ vô cùng nổi tiếng. Là đỉnh cấp nữ bộc được Hạo Vũ tinh hệ chúng ta công nhận! Giá cả cao đến giật mình... Nếu có thể thuận tay kiếm được vài món cực phẩm. Ra ngoài không phải rất có thể diện sao?”
“Vậy cũng đúng... Tây Môn gia tộc nhìn trúng tài phú cự đại của Vô Cực Tinh nên mới không tiếc hạ thấp thân phận xuất thủ. Chúng ta không thể tranh được với họ, năm mươi năm sau có thể giành được danh ngạch chủ tinh khu vực Á Dĩnh Tinh đã là đủ rồi.”
Hai Thiên Tiên cảnh cao thủ đều không biết Ngân Dực Vô Cực Hào là ở trên con đường của họ, chỉ có điều so với thời gian mà họ tính toán có một chút chênh lệch. Bởi vì Ngân Dực Vô Cực Hào sớm đã trốn trong tinh thần tàn phiến, ngừng phi hành, chí ít cần một khoảng thời gian mới có thể tương ngộ.
...
“Tam thúc, còn cần bao lâu?”
Trên chủ đạo, bên trong phi hành khí của Tây Môn gia, Tây Môn Phong lần nữa bước vào phòng điều khiển hỏi.
“Nói không rõ. Nếu chúng dám chọn chủ đạo mà không bỏ chạy về điểm xuất phát, bốn năm ngày sau có thể gặp mặt... Sao, không chịu nổi cô đơn rồi hả?”
“Đúng là rất nhàm chán...”
“Ha ha... Tam thúc vừa hay muốn cho ngươi xem một chuyện thú vị”
“Chuyện gì?
“Ha ha... Nữ nhân, một thiếu nữ rất tuyệt sắc, hơn nữa thiên phú cũng rất không tệ. Không chỉ có thể giúp ngươi thu thập được cực phẩm nguyên âm, nếu song tu còn có thể giúp ngươi thu được lợi ích không nhỏ. Ngươi xem, nếu tâm động, tam thúc ta sẽ đưa ra quyết định.”
Xuy!
Vừa nói, Tây Môn Lưu Vân vừa phát ra một đường năng lượng, nhất thời một đường huyễn ảnh trông rất sống động xuất hiện trước mặt Tây Môn Phong khiến Tây Môn Phong vốn định nói mình không có hứng thú lập tức ngậm miệng.
“Bách Lý Ngưng Băng?”
“Hả? Tiểu Phong, ngươi cũng biết?” Tây Môn Lưu Vân nghe Tây Môn Phong gọi ra tên của đường huyễn ảnh, có chút kinh ngạc.
“Không quen, chỉ gặp qua một lần...”
“Ồ? Cái này không giống phong cách của ngươi, sao, không lẽ không có hứng thú?”
“Tam thúc, thời điểm này sao người còn quan tâm đến những việc này?” Tây Môn Phong ăn chơi, nhưng đầu óc vẫn linh quang, mơ hồ đoán ra điều gì.
“Ha ha...Trong đội ngũ cứu viện Vô Cực lão tổ phái đi có ông ngoại của Bách Lý Ngưng Băng, cũng chính là cung chủ của Vô Cực Ma Cung tam đại thế lực mạnh nhất Vô Cực Tinh. Lão già này cũng coi như là thức thời, biết hắn chắc chắn phải chết, cho nên chuyên môn liên hệ ta.”
“Vậy sao? Liên hệ chúng ta làm gì?”
“Đương nhiên là để đầu quân cho Tây Môn gia chúng ta? Điều kiện hắn đưa ra chỉ là giữ lại tính mạng cho cháu ngoại hắn Bách Lý Ngưng Băng, đồng thời đáp ứng để Bách Lý Ngưng Băng trở thành đạo lữ của bất cứ người nào trong gia tộc đích hệ chúng ta. Còn hắn nguyện dẫn lĩnh toàn bộ thân tín của Vô Cực Ma Cung trở thành nô bộc của Tây Môn gia chúng ta...”
“Đây là chuyện tốt, tam thúc, không lẽ tam thúc còn chưa đáp ứng?” Tây Môn Phong nhất thời có chút hưng phấn nói. Cái này đối với hắn đúng là tin tức tốt, nhưng có thể khẳng định Bách Lý Ngưng Băng đang ở cùng Trần Hạo, nếu muốn có được Bách Lý Ngưng Băng thì buộc phải bắt sống. Điều này có nghĩa là có thể xuất hiện vô số khả năng.
“Không phải còn xem ý tứ ngươi sao? Lão già này cũng là Thiên Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong, đối với gia tộc chúng ta cũng có thể trở thành một trợ lực lớn, nhưng điều kiện của hắn là giữ tự do cho Bách Lý Ngưng Băng, không làm nô bộc. Chỉ làm đạo lữ của gia tộc đích hệ chúng ta. Cho nên, nếu ngươi thích, tam thúc mới đáp ứng hắn, nếu ngươi không thích thì cũng không sao, một Thiên Tiên chiến lực bình thường mà thôi, gia tộc chúng ta không thiếu...”
“Thích! Tam thúc đáp ứng hắn đi! Bách Lý Ngưng Băng này lúc ta nhìn thấy đã có chút động lòng. Đáng tiếc, lúc đó tam thúc vội bảo ta xuất phát, chỉ mới hỏi được tên mà thôi...”
“Ồ? Nói như vậy, các ngươi cũng có chút duyên phận... Rất tốt! Nếu ngươi thích, vậy tam thúc sẽ đáp ứng hắn!”
...
Trong thế giới thứ hai.
Tây Môn Lưu Vân cho Tây Môn Phong cùng hắn hội hợp, sau khi thông báo cho ông ngoại của Bách Lý Ngưng Băng Hoàn Nam Triều, cùng nhau đến phủ thành chủ Á Dĩnh Thành công chứng. Sở công chứng phủ thành chủ đại diện cho quyền uy cao nhất của Á Dĩnh Tinh, khế ước kí kết ở đây sẽ được pháp tắc của Á Dĩnh Tinh chế ước, bất cứ ai cũng không thể vi phạm. Nếu không sẽ bị người đứng đầu Á Dĩnh Tinh trừng phạt.
...
“Ông ngoại!”
Á Dĩnh Thành, ở trong một tòa cung điện cao hơn chỗ ở của Trần Hạo và chúng nữ không chỉ một cấp, Bách Lý Ngưng Băng vội vã chạy đến, sau khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn đang sốt ruột chờ đợi ngoài cửa, lập tức kinh hỉ nũng nịu gọi.
“Tiểu Băng, cuối cùng con cũng đến rồi, con làm ông ngoại sốt ruột chết mất... Đi, cùng ông ngoại đi đến sở công chứng!” Hoan Nam Triều không nói hai lời, liền kéo Bách Lý Ngưng Băng vẫn chưa hiểu chuyện gì đến truyền tống trận gần đó.
“Ông ngoại, đi sở công chứng làm gì? Ông không biết chúng con ở trong Ngân Dực Hào gặp phải nguy hiểm sao?” Bách Lý Ngưng Băng nói. Lúc Trần Hạo tuyên bố Ngân Dực Hào sắp phải đối mặt với nguy cơ, nàng đã cảm thấy rất kỳ quái, với thân phận của ông ngoại, đáng lẽ phải biết chuyện này mới đúng, nhưng lại không thông báo cho mình. Có thể sợ mình biết rồi sẽ lo lắng hay là còn nguyên nhân nào khác thì nàng không biết.