Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 510: Tấn Thăng, Ngộ Đạo




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Không thể nói như vậy, Nguyên Như thiên tôn là người không thích tranh đấu, nhưng nếu ngươi thực coi nhẹ hắn, e rằng sẽ phải chịu thiệt... Ngươi nghĩ mà xem, tứ đại đệ tử của Nguyên Như thiên tôn đâu có kẻ nào đơn giản. Nguyên Như thiên tôn tất nhiên cũng che giấu đòn sát thủ, chỉ là tính cách hắn nhẹ nhàng, chưa bao giờ thể hiện ra mà thôi... Nếu là ta đấu cũng phải cẩn thận”

“Sư huynh ngươi cũng quá coi thường mình rồi đấy? Trước khi đến đây, ta đã mô phỏng Nguyên Như thiên tôn, dễ dàng chiến thắng a...”

“Đừng quên đối thủ mô phỏng vĩnh viễn không thể mô phỏng ra sức mạnh ẩn giấu, Nguyên Như thiên tôn trên cơ bản là thay mặt Vô Cực lão tổ quản lý Vô Cực Tinh, biểu hiện của hắn sao có thể đơn giản như vậy?”

“Hơn nữa, hắn lên Thiên Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong đã hơn một ngàn năm, chiến kĩ, kinh nghiệm cùng bản mô phỏng tuyệt đối không tương xứng, thậm chí còn cao hơn. Ðược rồi, chúng ta kiên nhẫn chờ đợi là được, mục tiêu chủ yếu lần này không phải Nguyên Như thiên tôn! Muốn đánh bại hắn dễ dàng, muốn giết chết hắn, hai người chúng ta cũng không làm được... Chúng ta chỉ cần giết chết mục tiêu là được!”

“Khục khục... Sư huynh, mục tiêu đó ta càng cảm thấy sư tôn lão nhân gia chuyện bé xé ra to... Chỉ là một tiểu tử vừa bước vào Nhân Tiên cảnh mà thôi, năm mươi năm thời gian ngắn ngủi, không lẽ còn có thể khiến Vô Vực Tinh cá muối trở mình? Điều này tuyệt đối không thể?”

“Mục tiêu của Vô Cực lão tổ không phải cái này... Theo như tin tức sư tôn điều tra được, thiên phú của tiểu tử đó tuyệt đối là đệ nhất của Vô Cực Tinh. Mạnh hơn chúng ta rất nhiều...”

“Vậy thì đã làm sao? Thiên phú của hắn có mạnh đến đấy, so với những tinh cầu cường đại xếp hạng trên, căn bản không đủ dùng. Ta biết ý của ngươi, đơn giản là Vô Cực lão tổ muốn tiểu tử đó được đại nhân vật chân chính coi trọng, nhưng chuyến này không thể, đến lúc đó thế lực đỉnh cấp của Á Dĩnh Tinh sớm đã chết rồi...”

“Không, ngươi không hiểu tình hình, theo thông tin điều tra được, thiên phạt hắn dẫn động là thiên phạt bảy màu trong truyền thuyết, phạm vi bao phủ hơn hai mươi vạn dặm... Quan trọng nhất là hắn còn rất trẻ, đến một giáp thọ mệnh cũng chưa tới! Sự tích về hắn càng kinh diễm dị thường, tràn ngập sắc thái truyền kì!”

“Mạnh vậy sao?”

“Ừm, thông qua chứng thực của rất nhiều người. Tuyệt đối không sai, sư đệ à, không phải ta nói ngươi, tính cách ngươi thực sự cần thay đổi, sư tôn từng nói với chúng ta không được coi thường bất cứ ai. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chỉ cần có bất cứ một tia khả năng nào đều phải lập tức bóp chết! Sư tôn khổ tâm tiến hành vạn năm, không thể thất bại trong gang tấc! Quan trọng nhất là ngươi thường xuyên xem nhẹ chi tiết...”

“Ồ...”

“Còn nữa, lần này người đến không chỉ tinh cầu chúng ta, còn có kình địch thực lực tương đương chúng ta..., năm mươi năm sau cũng là đối thủ cạnh tranh của chúng ta...”

“A? Vậy chúng ta cũng phải ra tay đối phó họ sao?”

“Ðối phó họ làm gì? Người đến đâu có ảnh hưởng gì đến đại cục. Sư tôn bảo chúng ta sử dụng Hắc Ưng Vô Cực Hào, chỉ là đề phòng xung đột phát sinh mà thôi. Ðến lúc đó chúng ta tùy cơ mà động. Nếu không cần chúng ta ra tay thì càng tốt! Dù sao có người còn sốt ruột hơn chúng ta, hắc hắc, chí ít ngoài mặt là như vậy...”

“Phá đi!”

Xùy!

Ngân Dực Vô Cực Hào, trong phòng điều khiển, lần nữa trải qua gần hai tháng thời gian, Trần Hạo cuối cùng cũng đem chân nguyên tôi luyện ngưng tụ đến cực hạn, bắt đầu công kích!

Chấn động mạnh hơn, đáng sợ hơn, bạo phát trong phong ấn thủ hộ mà Nguyên Như thiên tôn ngưng tụ.

Ðiều này khiến cho Nguyên Như thiên tôn bên cạnh trở nên căng thẳng, không khỏi điên cuồng thôi động năng lượng của mình, ổn định phong ấn thủ hộ.

Cả quá trình duy trì trong khoảng thời gian nửa canh giờ cuối cùng thành công!

“Phù...”

“Nhân Tiên cảnh hậu kì... Đây chính là sức mạnh của Nhân Tiên cảnh hậu kì, rất mạnh, rất mạnh! Mạnh hơn tưởng tượng của mình!” Trần Hạo thở phào một tiếng, cảm nhận sức mạnh trong người, hưng phấn dị thường, “Mình bây giờ so với thời điểm Nhân Tiên cảnh sơ kì chí ít tăng lên hai mươi lăm lần sức mạnh!" Lúc Trần Hạo bước vào Nhân Tiên cảnh trung kì, so với Nhân Tiên cảnh sơ kì đã tăng lên năm lần sức mạnh, sau khi bước vào hậu kì, so với Nhân Tiên cảnh trung kì lại tăng lên năm lần nữa, tổng cộng là hai mươi lăm lần!

Đây không chỉ là sức mạnh, chiến lực cuối cùng thì...

Càng mạnh!

Nếu Nguyên Như thiên tôn biết Trần Hạo vẫn đang che giấu con số thực sự, e rằng sẽ thẹn đến không chỗ dung thân.

“Phù... Cuối cùng cũng xong rồi... Còn không xong, e rằng bộ xương già này sẽ rời ra mất, nửa canh giờ... đúng nửa canh giờ... Vách ngăn Nhân Tiên cảnh hậu kì mà thôi, nhưng so với mình năm xưa mạnh hơn không biết bao nhiêu lần?” Nguyên Như thiên tôn nhìn Trần Hạo đã khôi phục bình tĩnh, khí tức quanh người cực kì sung mãn hùng hậu, hắn đáng lẽ phải rất chấn động, rất sợ hãi, rất hưng phấn, nhưng bây giờ lại có chút tê liệt. Số lần kích thích quá nhiều đã có chút không còn ngạc nhiên nữa...

“Chiến lực cụ thể của tiểu sư đệ chỉ có chiến qua mới rõ ràng, nhưng ta ước đoán không hề thua kém Thiên Tiên cảnh sơ kỳ... hơn nữa, còn dựa theo trung thượng đẳng thiên tài của Á Dĩnh Tinh tính toán...”

“Sư huynh, đa tạ!”

Trong lúc Nguyên Như thiên tôn còn đang bận đánh giá thực lực thật sự của Trần Hạo, Trần Hạo mở to mắt, trên mặt tràn đầy sắc thái hưng phấn, đứng dậy nói.

“Tăng lên bao nhiêu?”

“Ha ha... cũng không nhiều...”

Xôn Xao...

“Qua...”

“Không phải chứ?”

Trong lúc Trần Hạo đang có chút đắc ý, cũng có chút không muốn để lộ thực lực thật sự của mình, tránh không đả kích người khác, trong khoang thuyền đột nhiên truyền đến những tiếng cảm thán xôn xao.

“Hả? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nguyên Như thiên tôn nhất thời quên mất việc hỏi thăm Trần Hạo, thân hình nhoáng một cái xông ra khỏi phòng điều khiển.

Trần Hạo cũng có chút hiếu kì, vội vàng đi theo.

Vừa bước vào trong khoang, một dòng chấn động kì dị, huyền ảo, mờ mịt, lập tức xuất hiện trong cảm tri của Trần Hạo, ánh mắt Trần Hạo không kìm được nhìn về phía phát ra dòng chấn động đó.

Đúng là Bách Lý Ngưng Băng mà Trần Hạo không thèm ngó tới!

“Vô pháp, vô niệm, vô tương... giác ngộ?”

Khoảnh khắc này, thanh âm gần như nỉ non của Nguyên Như thiên tôn truyền vào trong tai Trần Hạo.

“Giác ngộ sao?” Trần Hạo có chút á khẩu.

Giác ngộ phong ma chi cảnh, bất cứ một loại nào đều là đại cơ duyên khó gặp trong truyền thuyết, là giấc mơ của mỗi tu luyện giả, chỉ cần bước vào trạng thái giác ngộ là có thể quán thông thiên địa, không còn bị bất cứ pháp tắc nào khống chế, so với t́ốc độ lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc thì không thể tưởng tượng. Bất luận là linh hồn hay tâm cảnh đều có đột phá cực lớn.

“Có vách ngăn? Phá!”

“Thủng rồi? Phá thêm cho ta!”

“Tất cả mọi người im lặng, lập tức bước vào trạng thái cảm ngộ, Bách Lý Ngưng Băng đã bước vào trạng thái giác ngộ rồi, đại cơ duyên này muốn cầu cũng không được, đây không chỉ là chuyện tốt của riêng nàng ấy, mà còn là chuyện tốt của tất cả chúng ta! Rời khỏi thế giới thứ hai, toàn tâm cảm nhận đi!” Trên thực tế, khi Nguyên Như thiên tôn chưa kịp lên tiếng, một số tu luyện giả tinh anh có kiến thức đã đắm chìm trong cảm ngộ. Những người đó chỉ nghe nói chứ chưa có cơ hội gặp gỡ tu luyện giả giác ngộ, nghe những lời Nguyên Như thiên tôn nói, cũng tranh nhau đắm chìm trong cảm ngộ.

Bao gồm cả Trần Hạo trong đó!

Cũng bao gồm cả Nguyên Như thiên tôn vị Thiên Tiên này!

Ngân Dực Vô Cực Hào nhất thời rơi vào yên lặng, chỉ có một luồng mơ hồ chi khí bao phủ trên thân tất cả mọi người, thiên địa pháp tắc vô biên tựa hồ xuyên qua hư không phiêu đãng xung quanh mọi người, nhìn thấy rồi, cảm giác được rồi, có bắt được hay không thì phải xem ngộ tính và thiên phú mỗi người... Không nghi ngờ gì, giờ khắc này không phải là Ngân Dực Vô Cực Hào đang phong bế, mà trong không gian Hạo Vũ tinh hệ, Bách Lý Ngưng Băng có thể tạo ra sóng thiên địa năng lượng chí cực. Còn bây giờ chỉ có thoát khỏi thiên địa pháp tắc của không gian trói buộc. Cho dù là vậy, lợi ích thu được cũng rất lớn.

Năm phút.

Mười phút.

Mười lăm phút.

Giác ngộ của Bách Lý Ngưng Băng vẫn đang tiếp tục duy trì, mơ hồ chi khí cũng trở nên mỗi lúc một đậm, không biết Bách Lý Ngưng băng lĩnh ngộ được cái gì, nhưng mặt, cổ, tay những phần da thịt lộ ra ngoài đều bắt đầu tản phát ra kim sắc quang mang nhàn nhạt.

Trong loại kim sắc quang mang này ẩn chứa khí tức vĩnh hằng, mặc dù rất yếu, yếu đến bất cứ ai cũng không thể cảm nhận được.

Đương nhiên, giờ khắc này cũng không có ai đi cảm ứng.

“Ta... ngộ rồi... ngộ rồi! Ta đã ngộ rồi...”

Cuối cùng, sau khoảng gần nửa tiếng, mơ hồ chi khí mà Bách Lý Ngưng Băng tản phát ra biến mất, nàng mở to đôi mắt lấp lánh kim quang nhàn nhạt, hưng phấn kích động khó có thể tự kiềm chế.

“Ha ha ha...”

Tiếng cười trong trẻo tuôn ra từ trong miệng Bách Lý Ngưng Băng, nàng cười không chút kiêng kị, cười một cách hưng phấn, một cách khoa trương, cười đến run rẩy cả người.

Tất cả mọi người đều mở mắt, nhìn Bách Lý Ngưng Băng, có ngưỡng mộ, có đố kị, có cảm thán, cũng có lãnh đạm... các loại cảm xúc phức tạp luẩn quẩn trong lòng mỗi người.

Ðang cười, Bách Lý Ngưng Băng chợt nhìn thấy Trần Hạo đã xuất hiện trong khoang thuyền, nhất thời có chút bất ngờ, nàng vẫn cười, nhưng ánh mắt thì tràn ngập trêu chọc, khiêu khích cùng một loại cảm xúc khó có thể nói rõ, không ai hiểu nổi, bản thân nàng cũng không hiểu nổi.

Dưới ánh mắt này, Trần Hạo người duy nhất dửng dưng gần như bất động, thậm chí không nhìn Bách Lý Ngưng Băng, sải những bước chân nhàn nhã đi đến bên cạnh hoa tỷ muội, ngồi xuống, lấy ra Linh Cảnh Đầu Khôi đội lên, động tác chậm rãi, bình thản, nhưng thái độ bình thản này ở trong mắt Bách Lý Ngưng Băng trở thành một cái tát mạnh mẽ, khiến Bách Lý Ngưng Băng rất bực, bực đến nộ hỏa sục sôi, bực đến chỉ muốn trực tiếp giết chết Trần Hạo!

“Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ hắn không chấn động? Không ngưỡng mộ đố kị hoặc hận? Phải như vậy mới đúng chứ, phải như vậy mới là trắng trợn giáng cho hắn một cái tát...”

Đáng tiếc...

Biểu hiện mà nàng tưởng rằng có thể nhìn thấy lại không xuất hiện.

...

“Phù... Liên tục tấn thăng hai tiểu cảnh giới, trong Nhân Tiên cảnh, trừ cao thủ đỉnh tiêm ra, có lẽ đều không có vấn đề?”

Trần Hạo xuất hiện trong thế giới thứ hai, cảm ứng khí tức của các tu luyện giả xung quanh, so sánh với bản thân mình, trong lòng thầm nghĩ.

Không cùng cao độ sẽ không cần nhãn giới, nhận thức bản thân cũng càng rõ ràng hơn. Lúc ta chưa bước lên một cảnh giới, vĩnh viễn không thể biết sức mạnh của cảnh giới này mạnh đến thế nào.

“Làm quen với sức mạnh hiện tại trước đã...”

Vèo!

Trần Hạo liền đi về phía truyền tống trận.

...

“Xin phép khiêu chiến lôi đài số 301, một trăm viên tiên nguyên tinh”

Lần này bước vào sân thi đấu, hắn đã là Nhân Tiên cảnh hậu kì, không thể khiêu chiến tu luyện giả cấp thấp, chỉ có thể ở khu vực thứ ba.

“Tít tít tít tít...”

“Vô Cực Tinh Trần Hạo, Nhân Tiên cảnh hậu kỳ, chiến tích 0, đánh cược một trăm viên tiên nguyên tinh. Bạn có tiếp nhận hay không?”

“Vô Cực Tinh? Chiến tích 0? Một trăm viên tiên nguyên tinh mà muốn khiêu chiến ta? Tiền học cũng không đủ! Cự tuyệt!”

“Xin phép khiêu chiến 302...”

“Cự tuyệt.”

“Xin phép khiêu chiến 303..”

“Cự tuyệt.”

Bị cự tuyệt hết lần này đến lần khác, liên tiếp một trăm lần, sau khi đưa ra lời mời khiêu chiến đến tất cả Nhân Tiên cảnh hậu kì, Trần Hạo buồn bực lắc lắc đầu: “Xem ra không có ai để mắt đến một trăm viên tiên nguyên tinh, đương nhiên, quan trọng hơn là họ không muốn lãng phí cơ hội một lần chiến đấu...”

Trong sân thi đấu, lôi chủ có hai sự lựa chọn, ví dụ: Nhân Tiên cảnh hậu kỳ, lôi đài tổng cộng có một trăm cái, trong đó năm mươi cái căn cứ chiến tích hôm qua do hệ thống tự động lựa chọn, những người này đều là những tu luyện giả hôm qua toàn thắng mười trận, lôi chủ trong năm mươi cái còn lại thì bỏ ra một ngàn tiên nguyên tinh trực tiếp mua vào. Hai loại lôi chủ đều có cơ hội chiến đấu mười trận, bất luận thắng thua đều liên tục mười trận. Với đối thủ, tiền cược đều do bản thân ước định.

Trên thực tế, tất cả tu luyện giả số lượng chiến đấu mỗi ngày trong sân thi đấu chỉ có mười trận. Cho nên tu luyện giả muốn dựa vào sân thi đấu kiếm tiền là số lượng cực ít, đại bộ phận đều muốn rèn luyện bản thân, nhất là những người trẻ tuổi. Cho nên lựa chọn đối thủ có chiến tích, thực lực tương đương mới là mấu chốt nhất.

Trần Hạo chiến tích bằng 0 có nghĩa hắn là một người mới non nớt, không ai có thể phán đoán thực lực hắn thế nào, chỉ có điều tất cả mọi người nghe thấy Vô Cực Tinh, lại nghĩ đến Nhân Tiên cảnh hậu kì mới bắt đầu vào sân thi đấu, đều cho rằng Trần Hạo là loại nghiệp dư, cộng thêm Trần Hạo kẹt xỉ đánh cược một trăm viên tiên nguyên tinh, chẳng ai lãng phí một lần cơ hội đấu với hắn.

Một trăm viên đối với Nhân Tiên cảnh sơ kì lôi đài vẫn coi là con số lớn, Nhân Tiên cảnh hậu kỳ là quá bình thường.

...

“Ðành phải nâng cao tiền cược thôi... Ài, cái này không thể trách mình xuống tay quá nặng...” Trần Hạo ngẫm nghĩ một lúc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị, thầm nghĩ, loại cảm giác này nên gọi là...

Giả vờ khiêm tốn!

Hắn có chiến tích bằng 0, hơn nữa còn là tu luyện giả của Vô Cực Tinh, Vô Cực Tinh xếp hạng một ngàn không trăm lẻ tám, thấp nhất trong tinh hệ, chẳng ai chịu để mắt đến là đúng.

Trần Hạo dù không thể xác định một trăm lôi chủ này hắn đều có thể chiến thắng, nhưng chí ít cũng hơn một nửa, Trần Hạo cảm giác có thể thắng được. Là cảm giác chứ không phải khẳng định. Dù sao hắn liên tục tấn thăng hai tiểu cảnh giới, đến sức mạnh của bản thân cũng chưa hiểu rõ.

“Tiền cược tăng lên một ngàn viên! Bắt đầu khiêu chiến lại từ số 301!”

“Đợi một chút... Xin lỗi, số 301 đã liệt bạn vào danh sách đen... Xin lỗi, số 302...”

“Mẹ kiếp! Không phải chứ? Mới khiêu chiến một lần đã liệt vào danh sách đen.”

Trần Hạo buồn bực vô cùng. “Sớm biết như vậy, ngay từ đầu đã hạ độc thủ, cần gì phải giữ thiện niệm trong lòng?”

“Tít tít tít...”

Ðúng lúc này, khiến Trần Hạo có chút bất ngờ là có thông tin xin phép truyền đến.