Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 407: Trước Bão Táp




Lại nghĩ đến một cước kia của Trần Hạo cùng với lời Trần Tuyết nói bây giờ, hai người nếu không hiểu Trần Hạo cường đại nữa thì thật sự là não tàn...

Hít vào một hơi thật sâu, Giang Hải và Hàng Văn Húc đắm chìm đến trong chiến đấu...

Bọn họ tin Trần Tuyết, hoặc nói là tin Trần Hạo, bởi vì đó là sinh cơ duy nhất của bọn hắn, tuy vẫn cảm giác hy vọng xa vời như trước.

Cái này cũng là chuyện không có cách nào, Mạc Vô Tâm cường hãn để lại bóng ma ở trong lòng bọn họ. Một năm trước, hắn bằng vào sức một người, vượt cấp cùng hai người bọn họ chém giết, cũng chỉ rơi xuống hạ phong một chút, hôm nay sau một năm, đừng nói Mạc Vô Tâm đã là cao thủ Tạo Vật cảnh sơ kì, dù là nửa bước Tạo Vật, ở dưới loại tình huống lấy khỏe đánh yếu, chờ đợi bọn họ bị quái thú tiêu hao hết năng lượng, bọn họ cũng không có bất cứ hy vọng sống nào, điều này khiến bọn họ tuyệt vọng...

Mà bây giờ, duy nhất có thể dựa vào đó là Trần Hạo mà bọn họ chưa nhìn thấu sâu cạn.

...

“Dung nhập thiên địa vạn vật?”

Đã ở dưới trạng thái ẩn nấp, rất nhanh hướng về đám người Trần Hạo tới gần, Mạc Vô Tâm ở thời điểm phát hiện Trần Tuyết bỗng nhiên vô thanh vô tức biến mất, khẽ nhíu mày. Ðây là một trong những tuyệt học chí cao của Vô Cực Tiên Cung, muốn lĩnh ngộ phải có linh hồn cùng ngộ tính cực kỳ cường đại, thiếu một thứ cũng không được. Cũng chính bởi vì như thế, dưới tình hình chung chỉ có cao thủ Tạo Vật cảnh mới có thể lĩnh ngộ một chút. Bởi vì người tu luyện chỉ có sau khi tới Tạo Vật cảnh, chuẩn bị điều kiện linh hồn lực, mới có khả năng đạt tới tiêu chuẩn.

“Ngừng tiếp cận!” Mạc Vô Tâm ra lệnh.

“Sư huynh, làm sao vậy?”

“Hừ, không nghĩ tới Trần Tuyết kia lĩnh ngộ điêu kĩ tâm quyết của Vô Cực Tiên Cung! Linh hồn lực của nàng tất nhiên đã đạt tới trình độ cao thủ Tạo Vật cảnh, hơn nữa có thể so với Tạo Vật cảnh trung kỳ, thậm chí hậu kỳ...”

“A? Sư huynh. Ngươi ý tứ là bọn họ đã phát hiện chúng ta?”

“Cái đó thì không đến mức... Nếu đã phát hiện chúng ta, bọn họ còn dám lâm vào trong đàn yêu thú? Chỉ là chúng ta nếu muốn ra tay thì phải không chút sơ hở, không thể buông tha một người mới được! Chúng ta lui lại hai trăm dặm trước... Miễn cho bị Trần Tuyết cảm giác được... Chờ sau khi Trần Tuyết hiện thân xem tình huống... Chiến trận thật cường hãn!”

Ngay tại lúc này, Mạc Vô Tâm lần nữa cả kinh. Hiển nhiên đám người Hô Diên Ngạo Bác đã bắt đầu săn giết.

“Mau chóng lui xa một chút!”

“Vâng!”

...

“Thật ra ta đã xem nhẹ đám gia hỏa này. Xem ra bọn họ nói không chừng thực có thực lực chém giết đàn yêu thú này... Chẳng qua sau khi chém giết đàn yêu thú này, bọn họ cũng gần đến cực hạn. Một khi đã như vậy, cũng chỉ có đến một khắc cuối ra tay...” Mạc Vô Tâm tập trung vào đám người Hô Diên Ngạo Bác chiến đấu, ánh mắt lóng lánh hàn quang.

...

“Hô...”

Mặc dù là Mạc Vô Tâm cũng không biết ở giữa bọn họ cùng đàn quái thú, dung nhập trong thiên địa vạn vật, giờ phút này Trần Hạo nhẹ nhàng thở ra.

Cao thủ Tạo Vật cảnh sơ kì, lấy thực lực Trần Hạo bây giờ, tuy chưa từng giao thủ, nhưng không chút úy kỵ. Nhưng Mạc Vô Tâm lại tuyệt đối không phải cao thủ Tạo Vật cảnh sơ kì bình thường. Điểm ấy, dù là Mạc Vô Tâm thu liễm khí tức của mình, Trần Hạo ở dưới Thiên Nhãn Thần Đồng cũng có thể rõ ràng cảm giác được Mạc Vô Tâm cường hãn.

“Thực lực của ta hẳn là cùng hắn ở sàn sàn như nhau. Có thể đánh bại hắn hay không là con số chưa biết. Nếu muốn chém giết, cơ bản khả năng không lớn...”

Cao thủ Tạo Vật cảnh đã có được năng lực xé rách hư không phi hành, thực lực Trần Hạo mạnh hơn nữa, đối phương muốn bỏ chạy, hắn lại không có bất cứ biện pháp nào đuổi theo. Trần Hạo duy nhất có thể làm là ở dưới trạng thái ẩn nấp, một kích tất sát với hắn. Làm hắn ở thời điểm không có bất cứ chuẩn bị gì, lại không kịp phản ứng, chết ở dưới kiếm. Nếu không, mọi chính diện quyết đấu, đối phương sau khi cảm ứng được áp lực, Ma Tôn ý chí sẽ khởi động. Ðộng thiên cỡ nhỏ xuất hiện, không phải Trần Hạo có thể phá vỡ.

“Còn có mười kẻ nửa bước Tạo Vật, mỗi người khí tức cường hãn, mặc dù so ra kém Giang Hải cùng Hoàng Văn Húc, cũng kém không lớn... Đợi lát nữa tất nhiên là một phen khổ chiến!”

Mặc dù là Trần Hạo, giờ phút này cũng mơ hồ có chút lo lắng. Trong sức người có hạn, chỉ là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, hắn dù chiến lực nghịch thiên nữa cũng không cách nào bằng vào sức bản thân nắm giữ trận chiến đấu này. Đám người Hô Diên Ngạo Bác, hoa tỷ muội sẽ gặp một hồi khảo nghiệm sinh tử nguy cảnh thật sự.

...

“Súc sinh, chết đi!”

Ước chừng sau nửạ canh giờ, dưới công phu ẩn nấp cường hãn, Trần Tuyết cẩn thận tránh từng con quái thú, từ trong từng kẽ hở, lặng yên không một tiếng động ẩn núp đến bên cạnh quái thú thống lĩnh Tạo Vật cảnh sơ kỳ, một tiếng kêu khẽ rời miệng, cả người liền thoáng như một tia chớp, nhân kiếm hợp nhất liền bắn về phía quái thú thống lĩnh thân cao chừng ba mươi trượng, Bạch Kim Phá Thiên Trảm rời tay!

Xẹt!

“Ngao!”

Oành!

Mắt thấy một kích long trời lở đất của Trần Tuyết đã sắp trúng cổ họng quái thú, quái thú thống lĩnh phát ra một thanh âm rống giận vang thấu thiên địa, một cỗ lực lượng khủng bố chợt bốc lên, bàn tay lớn vô cùng phủ kín vảy, nhanh như thiểm điện bổ về phía Trần Tuyệt.

“Phản ứng thật nhanh...”

Trần Tuyết chấn động tâm thần, đột nhiên cắn chặt răng, thân ở không trung, thân hình uyển chuyển đột nhiên khẽ vặn, ảo diệu không gian thuộc tính làm cho nàng nháy mắt di động, cứng rắn lướt ngang ra.

Đinh! Phốc! Oành...

Bảo kiếm cùng bên gáy quái thú thống lĩnh mãnh liệt va chạm, nháy mắt va chạm, Bạch Kim Phá Thiên Trảm sắc bén liền trực tiếp xuyên thủng vảy cứng rắn vô cùng của quái thú thống lĩnh, nhưng làm Trần Tuyết kinh ngạc là chỉ trong nháy mắt, trong cơ thể quái thú liền trào ra một cỗ năng lượng mãnh liệt mênh mông, lực phản chấn thật lớn làm Trần Tuyết bay lên cao cao, chợt không gian dao động một trận, thân hình Trần Tuyết liền biến mất ở trong mắt quái thú thống lĩnh đang tức giận.

...

“Phản ứng thật nhanh! Phòng ngự thật cường hãn!” Cách đó không xa, chú ý Trần Tuyết, Trần Hạo hơi kinh hãi. Uy lực một kiếm đó của Trần Tuyết, Trần Hạo có thể cảm giác ra lực lượng ẩn chứa mạnh bao nhiêu, nhưng ở dưới loại tình huống mạo hiểm đánh bất ngờ này, lại chưa thể đem quái thú thống lĩnh chém giết, chỉ khiến nó bị thương nặng.

“Ngao!”

Xẹt!

Không cho quái thú thống lĩnh cơ hội thở dốc, Trần Tuyết ở trên hư không đề tụ năng lượng lần nữa, Bạch Kim Phá Thiên Trảm tiếp tục ra tay!

Oành đùng đùng...

Ngay lập tức ba kiếm, tuyệt chiêu liên phát. Hai kiếm chặn song chưởng của quái thú thống lĩnh, một kiếm trúng cổ của quái thú thống lĩnh đã xuất hiện vết thương như chậu máu hướng ra phía ngoài phun máu tươi tanh hôi.

Công kích gọn gàng lưu loát, không có chút ướt át bẩn thỉu, làm cho thân hình khổng lồ của quái thú bỗng nhiên sập xuống.

Ngao ngao ngao ngao...

Đàn quái thú chung quanh mất đi quái thú thống lĩnh tâm thần khống chế, nhất thời điên cuồng, từng con gào thét lao về phía Trần Tuyết. Cùng lúc, quái thú đang cùng đám người Hô Diên Ngạo Bác chiến đấu, nháy mắt cũng không có tính tổ chức tiến công. Toàn bộ lâm vào điên cuồng, duy nhất là đem ngoại tộc trước mắt xé nát.

Tràng diện nhất thời lâm vào hỗn loạn!

“Giết!”

“Giết con mẹ nó!”

“Hướng đại tẩu áp sát!”

Oành oành oành...

Trình độ kịch liệt của chiến đấu nháy mắt tăng lên vô số lần. Giang Hải và Hoàng Văn Húc đối mặt công kích như thủy triều, rốt cuộc không cố kỵ mặt mũi nữa, bắt đầu nhanh chóng hướng về chiến trận đám người Hô Diên Ngạo Bác tới gần. Cùng lúc đó, Trần Tuyết cũng mất đi cơ hội ẩn nấp, ở trong đàn quái thú rậm rạp, trằn trọc xê dịch, đại sát tứ phương, đồng thời không ngừng hướng về chiến trận tới gần.

Đàn vực ngoại quái thú, thống lĩnh là mấu chốt. Có thể nói trên vạn con quái thú, mỗi một con đều ở dưới quái thú thống lĩnh khống chế, mà quái thú thống lĩnh có trí tuệ không thua gì loài người. Nếu quái thú thống lĩnh không chết, chiến trận đám người Hô Diện Ngạo Bác mạnh hơn nữa cũng phải bị quái thú công kích từng đợt có tổ chức, có khoảng cách như quân đội huấn luyện tốt mài chết. Nhiều nhất bọn họ có thể chém giết mấy ngàn con quái thú cấp thấp nhất. Nhưng sau khi mất đi quái thú thống lĩnh khống chế, tuy trở nên càng thêm nguy hiểm, càng thêm điên cuồng, nhưng đối với mọi người lại là chuyện tốt...

...

“Lợi hại lợi hại... Trần Tuyết này chỉ là nửa bước Tạo Vật cảnh, thế mà thoải mái như thế đã chém giết quái thú thống lĩnh Tạo Vật cảnh sơ kì, chính là ta cũng không làm được...”

Xa xa, Mạc Vô Tâm cực kỳ kinh ngạc thầm nghĩ, nhưng hai mắt lại lóng lánh ra một sự hưng phấn. Lấy thực lực của hắn muốn chém giết quái thú thống lĩnh tất nhiên là không thành vấn đề, vấn đề là hắn không thể làm như Trần Tuyết đánh lén như vậy. Có thể nói bọn họ nếu gặp phải đàn quái thú này, trên cơ bản là cần cuối cùng mới có thể cùng quái thú thống lĩnh gặp mặt. Khó có thể thoải mái chém giết như thế.

...

Xẹt Xẹt xẹt!

Oành oành oành...

“Chết cho lão tử!”

“Đi con mẹ ngươi!

“Lão tử đậm vỡ bi của ngươi!”

Chiến đấu kịch liệt vô cùng khủng bố ngàn vạn, kinh tâm động phách, duy trì ước chừng một canh giờ, giờ phút này, Trần Tuyết, Giang Hải cùng Hoàng Văn Húc đã sớm đến trong chiến trận, nhưng dù như thế, trên thân mọi người vẫn nhuộm đầy máu tươi, vô luận là ai cũng đều bị thương không nhẹ, hơn nữa, rõ ràng vì tiêu hao quá lớn, từng người đều biểu hiện ra tình huống lòng có dư mà lực không đủ. Chỉ có Trần Hạo đứng ở chính giữa lại là thần thanh khí sảng, mặt trứng kiên định, nhìn mọi người chiến đấu. Nhưng bọn gia hỏa Hô Diên Ngạo Bác, Cảnh Thiên Cương cùng Bách Lí Liên Thành, ở dưới trạng thái như thế lại vẫn như trước chơi đùa, trong miệng thô tục không ngừng, cùng lúc ra tay cuồng dã hung hãn, còn đáng khinh vô cùng.

Làm đám người Mạc Vô Tâm xa xa chú ý gắt gao mọi người, cũng không thể không bội phục tâm tính những gia hỏa này.

...

“Đều chuẩn bị tốt cho ta, thời điểm không sai biệt lắm, chúng ta nên ra sân rồi!” Mạc Vô Tâm lạnh giọng nói: “Bạch Trì, Khổng Bích Trường, hai người các ngươi cần phải đem Giang Hải cùng Hoàng Văn Húc một kích tất sát!”

“Vâng, sư huynh!”

“Hà Tân Tùng, Cao Hàn Xương, bắt giữ đôi hoa tỷ muội kia, không có vấn đề chứ?”

“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

“Trần Minh, người tên Mộng Tịch Dao kia, bắt giữ, có vấn đề hay không?”

“Không thành vấn đề!”

“Đàm Huệ kia cũng không tồi, tuy nguyên âm đã mất nhưng mọi người chơi một chút vẫn là có thể... Cung Hâm Phù, ngươi xem rồi làm là được! Kẻ khác đều giết đi cho ta! Nhất là Trần Hạo kia còn ở trạng thái đỉnh phong, ngươi, ngươi, còn có ngươi, ba người các ngươi đối phó hắn, không thành vấn đề chứ?”

“Ba người chúng ta nửa bước Tạo Vật, giết chết một Nguyên Thần hậu kỳ, dễ dàng!”

“Nhưng đừng sơ ý, tiểu tử đó có thể trở thành đoàn trưởng của đám gia hỏa, tuyệt đối không đơn giản. Hơn nữa tốc độ hắn bày ra tuyệt đối là Tạo Vật cảnh mới có thể có!”

“Vâng, sư huynh!”

“Về phần Trần Tuyết kia sao, thì giao cho ta tự mình ra tay...” Ánh mắt Mạc Vô Tâm lóng lánh lửa dục trắng trợn, tựa như đã thấy được cảnh tượng đem bóng dáng uyển chuyển đó đặt ở dưới thân liều chết triền miên.

...

Oành oành...

Mấy con quái thú nửa bước Tạo Vật cảnh phát ra công kích cuồng bạo vô cùng, chợt áp hướng về phía Trần Tuyết đã rất suy yếu.

“Sư muội, cẩn thận!”

“Ta đến!”

Hoàng Văn Húc và Giang Hải, hai người tràn ngập hoảng sợ hét lớn ra tiếng, cùng lúc đó hai người hóa thành hai dải ánh sáng lao về phía Trần Tuyết.

Oành oành oành...

Có lẽ là ba người tiêu hao năng lượng quá lớn, có lẽ là ba người bị thương nặng vượt qua mọi người đoán trước, sau khi năng lượng khủng bố va chạm, Trần Tuyết, Giang Hải và Hoàng Văn Húc nhất thời bay ngược ra ngoài, thân còn ở trên không đều phun ra một mũi tên máu, quay cuồng ngã xuống mặt đất.

“Con mẹ nó! Các huynh đệ, bảo vệ bọn họ!”

Xẹt xẹt xẹt!

Hô Diên Ngạo Bác tức giận hét lớn, Vô Tướng Thập Nhị Tinh Tú đại trận nhất thời như di hình hoán ảnh đem ba người quay chung quanh ở giữa.

“Đại tẩu, còn có hai người các ngươi không dùng quản nữa, toàn lực khôi phục đi... Chúng ta tuy chống đỡ không được bao lâu, nhưng chém giết mấy con quái thú này là không thành vấn đề... Các huynh đệ giết!”

Thanh âm lạnh lùng của Hô Diên Ngạo Bác vang vọng ở phạm vi trăm dặm. Trừ Trần Hạo trước sau ở trung tâm chiến trận chưa ra tay, mọi người thoạt nhìn đã đến nỏ mạnh hết đà. Ba người Trần Tuyết, Hoàng Văn Húc, Giang Hải, bị thương nặng kiệt sức, liền khoanh chân ngồi chữa thương, ba người đều sắc mặt tái nhợt, đầy người máu tươi.

...

“Tới lúc rồi, xuất phát!”

Tê tê tê...

Mắt thấy thời cơ đã đến, đám người Mạc Vô Tâm nhất thời thu liễm khí tức, hóa thành từng dải ánh sáng, bọc đánh hướng đám người Trần Hạo.

Ở thời điểm cách mọi người khoảng trăm dặm, một con quái thú cuối cùng ngã xuống trong vũng máu, mà mười hai người bọn Hô Diên Ngạo Bác như đau khổ chống đỡ, nhất thời đều ngã xuống mặt đất, há to miệng thở hổn hển, như hoàn toàn buông bỏ cảnh giác.

...

“Chết đi!”

“Chết cho ta!”

“Vây cho ta!”

“Ha ha ha... Nhiếp!”

Mười tám người bao gồm Mạc Vô Tâm ở trong, đều hưng phấn dị thường, bọn họ cũng không nghĩ tới kết quả cuối cùng sẽ tuyệt diệu như thế. Đám gia hỏa này giết xong quái thú, một đám giống như sơn dương đợi làm thịt, không có một chút giác ngộ nguy hiểm tiến đến. Lúc tiếp cận đến đám người Trần Hạo cách mấy trăm trượng, đám người Trần Hạo vì bị thương quá nặng, hoàn toàn đánh mất tính cảnh giác. Mà duy nhất Trần Hạo chưa bị thương, lại cái vẻ buồn cười lấy ra một bình đan dược đếm đan dược chữa thương, miệng còn lẩm bẩm lại phải lãng phí thiệt nhiều. Cái này khiến bọn họ hưng phấn lên.