Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 384: Người Phục Vụ Xinh Đẹp




“Thế sao được? Nữ nhân chúng ta cũng không thể bị bọn họ vượt qua, rượu đều là thiên địa linh vật cô đọng, thứ tốt... Lại nói, đây là rượu mừng thành lập Ngạo Thiên chúng ta phải uống!” Bạch Tiểu Mĩ thanh âm ngọt ngào chết người không đền mạng, như nữ trung hào kiệt, nói.

“Tiểu Huệ, vậy uống ít chút, không có việc gì, hôm nay cao hứng...” Trương Vinh Vinh nói. Nghe được Trương Vinh Vinh nói, Đàm Huệ gật gật đầu, cũng không nói cái gì nữa.

“Chúng ta không uống được rượu...” Hoa tỷ muội nhịn không được chen vào nói.

“Không được không được, không uống được cũng phải uống. Đều là người một nhà, uống rượu cũng không sao, trở về rèn luyện một chút là được!” Bạch Tiểu Mĩ cường thế nói, cùng lúc nói nhìn về phía người phục vụ xinh đẹp, nói: “Trừ rượu, cho chúng ta chút thức ăn, thực đơn ta xem chút...”

Bạch Tiểu Mĩ sau khi tiếp nhận thực đơn người phục vụ xinh đẹp đưa, roạt roạt điểm một vài món.

Đối với người tu luyện, ăn, chỉ là một loại chuyện có cũng được mà không có cũng không sao. Trừ một số người cực kỳ tham ăn, thường xuyên sẽ ăn, tuyệt đại đa số người cũng chỉ có ở loại trường hợp này mới ăn một chút gì, coi như một loại hưởng thụ. Người tu luyện giống như đi ngược dòng nước, lúc nào cũng đều ở trong khẩn trương tu luyện, chẳng có ai bởi vì ăn mà mỗi ngày trì hoãn một đoạn thời gian cố định? Ðó là chuyện không có khả năng. Không phải mọi người không thích, mà là không có thời gian.

Sau khi Bạch Tiểu Mĩ gọi xong, người phục vụ xinh đẹp thu hồi thực đơn nhìn về phía Trần Hạo, nói: “Còn cần gì nữa không ạ?”

“Cứ như vậy đi.” Trần Hạo mỉm cười nói.

“Vâng” Người phục vụ xinh đẹp lên tiếng, xoay người liền đi hướng ra phía ngoài.

“Đa tạ, tiểu mỹ nữ, đám gia hỏa này đều là bại gia tử, ta làm đại ca thật sự là không chịu nổi bọn họ tiêu xài...” Trần Hạo truyền âm nói.

“Không... Không khách khí...” Mỹ nữ phục vụ đỏ bừng khuôn mặt nhỏ đi ra ngoài, thân hình hơi dừng một chút, thanh âm có chút run run truyền âm nói.

Trên thực tế, Trần Hạo cũng chỉ giỡn với đám gia hỏa này một chút. Tuy nguyên tinh thạch có sẵn không nhiều, nhưng tốt xấu cũng có ba trăm vạn viên thượng phẩm nguyên tinh thạch cùng hai mươi vạn viên cực phẩm nguyên tinh thạch, chính là dựa theo tỉ lệ cơ bản đổi cũng là năm trăm vạn viên thượng phẩm nguyên tinh thạch. Huống chi tài phú của hắn không biết có bao nhiêu. Chính là Trần Hạo cũng không thể nhắm chừng. Dù sao cũng đủ hắn tiêu xài. Nhưng có thể không lãng phí thì không lãng phí, đây là nguyên tắc.

Rượu và thức ăn rất nhanh đã đi lên. Mọi người liền khai bữa, mà Trần Hạo lão đại lâm thời này không hề nghi ngờ thành đối tượng mọi người thay nhau oanh tạc, liên quan hoa tỷ muội cũng gặp họa theo.

Làm Trần Hạo kinh ngạc là cái gọi là Xuyên Tâm Hỏa, rượu mạnh nhất Trần Hạo từng uống trên thế giới này lại không thua địa cầu chút nào. Càng thần kỳ là loại sức rượu này dù thúc giục chân nguyên cũng không thể hóa giải, một ngụm xuống, từ cổ họng nóng rát đốt tới tâm oa, trong khoảnh khắc liền cảm giác bay bay. Lúc này mới làm cho Trần Hạo phát hiện trên thế giới này vẫn là có rượu ngon..., chỉ là...

Gắt gao không đến năm phút đồng hồ thời gian, hoa tỷ muội liền đều mềm nhũn ngã ở trên chỗ ngồi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng càng thêm tỏ ra kiều diễm vô cùng, tựa vào nhau, không thể giữ tỉnh tảo được nữa.

Trần Hạo lấy ra hai kiện trường bào đắp cho hai người để cho hai người đều dựa vào ở trên ghế dựa lớn ngủ.

“Nữ nhân không say, nam nhân không có cơ hội... Lão đại lâm thời, thế nào, các huynh đệ đối với ngươi cũng không tệ lắm chứ? Đến đến đến, ta kính ngươi một ly nữa! Chúng ta uống tiếp!” Ánh mắt Cảnh Thiên Cương dâm đãng nhìn Trần Hạo nói.

“Hai tiểu nha đầu này nói không chừng là giả bộ, lão đại lâm thời cũng đừng lãng phí tâm ý của người ta..." Bạch Tiểu Mĩ cười ha ha xen vào nói: “Nhớ năm đó, Tráng Tráng nhà ta chính là như vậy bị ta lừa tới tay... Hi hi...”

“Phốc!”

Trần Hạo và Cảnh Thiên Cương hai người vừa uống rượu vào liền phun ra. “Mẹ kiếp, còn có đạo lữ so với người này càng cực phẩm hơn không? Ngươi nói, ngươi một nữ nhân cao lớn thô kệch thì thôi, cố tình điệp thanh điệp khí, thanh âm làm người ta chết không đền mạng, ngươi chỉ loại thanh âm này thì thôi, nhưng lời nói ra lại cùng loại thanh âm này hoàn toàn không quan hệ, còn Hì hì...”

“Khụ khụ... Tiểu Mĩ, ta năm đó cũng không phải giả say!”

“Vậy ý tứ là ngươi không cam lòng, không tình nguyện rồi?”

“Không, ừm... Năm đó ta nhìn thấy ngươi đã say rồi, rượu không say người, người tự say...”

Hai kẻ cực phẩm này hoàn toàn ghê tởm đến mọi người, trừ Đàm Huệ sắc mặt đỏ bừng mang theo mỉm cười, không có biểu hiện gì ra ngoài. Trương Vinh Vinh, Cảnh Thiên Cương, Bách Lí Liên Thành và Trần Hạo đều là vẻ mặt sắp nôn. Ngược lại là Thủy Vương to lớn, ánh mắt nhìn về phía hai người có chút hâm mộ...

“Mẹ, lão đại lâm thời, các huynh đệ, cạn chén vì Ngạo Thiên! Chén rượu này, lời xấu để ở phía trước, ngày mai Ngạo Thiên chúng ta sẽ bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ. Trong một tháng, ai đạt được tích phân cao nhất, người đó sẽ là đoàn trưởng! Ai có thể bảo trì dẫn đầu nửa năm không lay chuyển được, sẽ là đoàn trường cuối cùng. Các ngươi cảm thấy như thế nào?” Trương Vinh Vinh nói.

“Không thành vấn đề. Chẳng qua, chúng ta phải dựa theo cá nhân đến tính tích phân. Đạo lữ đảng cũng không thể đem tích phân của các ngươi cộng lại so với chúng ta...”

“Đó là tất nhiên. Máy ghi chép có thể ghi lại tất cả” Trương Vinh Vinh nói.

Hai canh giờ sau, một trăm bình Xuyên Tâm Hỏa muốn cạn hết. Cao Đại Tráng không biết là rượu không say mỗi người tự say, hay là thực say, dù sao là bị Bạch Tiểu Mĩ cưng chiều ôm ngang ở giữa bộ ngực như núi cao, rắm cũng không đánh một cái. Vốn đang yên lành, Trương Vinh Vinh đột nhiên ngã quỵ ở trên bàn, tiếng ngáy nổi lên, chợt như có cảm ứng, Bách Lí Liên Thành và Cảnh Thiên Cương cũng thịch thịch ngã ngang xuống trên mặt đất, một cái bộ dáng bất tỉnh nhân sự.

Thủy Vương cùng Trần Hạo mắt to trừng mắt nhỏ.

Ðàm Huệ cười áy náy, Bạch Tiểu Mĩ lại nhìn cũng không nhìn Trần Hạo cùng Thủy Vương, dùng ánh mắt ghê tởm chết người ta không đền mạng, đối với Cao Ðại Tráng khò khò ngủ say, ngồi ngắm, như là đánh giá trân bảo.

“Mẹ...” Thủy Vương nhịn không được “Con mẹ nó chứ” một tiếng, đối với người phục vụ chờ đợi ở cửa, thật cẩn thận thỉnh thoảng ngắm trộm Trần Hạo hai cái nói: “Thanh toán đi!”

“Tổng cộng hai mươi ba vạn tám ngàn viên thượng phẩm nguyên tinh thạch.” Người phục vụ xinh đẹp nói.

“Ðây là hai mươi lăm vạn, không cần thối lại...” Lúc Thủy Vương đang muốn lấy nguyên tinh thạch, Trần Hạo liền lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho người phục vụ xinh đẹp, nói: “Còn lại cho ngươi tu luyện dùng”

“A?” Người phục vụ xinh đẹp nhất thời cả kinh.

“Khụ khụ...” Thủy Vương kinh ngạc nhìn Trần Hạo.

“Bàn tới tiền tổn thương cảm tình. Ta kẻ làm lão đại này còn mời không nổi một bữa rượu? Đáng tiếc phòng tầng đỉnh không còn, đi thôi...”

“Ta phải...”

“Không phải chứ?”

“Mệt...”

Bách Lí Liên Thành, Cảnh Thiên Cương, Trương Vinh Vinh và Cao Đại Tráng, tạch tạch tạch đều đứng lên, không còn có bộ dáng say rượu.