Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 371: Ngươi Muốn Giám Định Bản Công Tử Có Phải Nam Nhân Hay Không?




“Được rồi, vậy chúng ta ngay tại trên lôi đài này đi... Trận tiếp theo, ta liền đi khiêu chiến!” Lãnh Ngưng Nhạc nói. Khuôn mặt nhỏ của hoa tỷ muội đều mang theo mỉm cười rực rỡ, đem xinh đẹp quyến rũ của mỹ nữ ma đạo nở rộ vô cùng nhuần nhuyễn, có lẽ bởi chưa bao giờ trút giận như thế, khiến cho trên mặt hai nàng lóng lánh một vầng đỏ ửng, càng là kiều diễm vô cùng. Làm cho Trần Hạo can gia gia này cũng nhìn mà sửng sốt, một người còn được, nhưng hai đóa hoa giống nhau đồng thời nở rộ, thật là có chút mê người.

“Hừ!”

Nghe được Lãnh Ngưng Nhạc nói, Mặc Ngọc Tiên vốn bởi vì Trần Hạo nói mà dừng lại bước chân, nàng hừ lạnh một tiếng cũng không đi nữa, hít sâu một hơi, đem lửa giận mạnh mẽ áp chế. Trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc, không đem hai nha đầu cùng Trần Hạo chết khiếp, nàng không phải họ Mặc!

...

“Thiếu gia, Lãnh Ngưng Hoan và Lãnh Ngưng Nhạc đã đi khu khiêu chiến giao lưu tự do, cảnh giới còn chưa đột phá. Chẳng qua, Mặc tiểu thư đi theo sát...”

Một khắc trước, ngay sau khi ba người bọn Trần Hạo xuất hiện ở khu khiêu chiến giao lưu tự do, đang khoanh chân đả tọa, Tây Môn Vấn Kiếm đã thu được thông tin phù truyền lời.

“Hừ, nha đầu kia thật sự là không biết tốt xấu, nữ nhân Tây Môn Vấn Kiếm ta muốn, chẳng lẽ ngươi còn có thể ngăn cản? Nếu không phải bởi vì Mặc gia... Lão tử đã sớm một cước đá bay ngươi. Thiên phú bình thường, tư chất bình thường, dung mạo càng là không có cách nào cùng hoa tỷ muội so sánh! Con mẹ nó... Hôm nay tránh không được nữa, phải dạy nàng ta một chút, nghiêm kẻ làm chồng, không thì nàng ta còn lật trời...”

“Thiếu gia, Lãnh Ngưng Hoan và Lãnh Ngưng Nhạc cùng một... Một tiểu tử cùng một chỗ, giống như... bộ dáng rất thân mật... Vừa rồi còn khiêu khích với Mặc tiểu thư, nói rất khó nghe, tiểu tử đó rất kiêu ngạo...”

Ngay sau đó một cái thông tin phù tin tức làm cho Tây Môn Vấn Kiếm đã bước ra khỏi phòng tu luyện, đang nghĩ lấy biện pháp gì làm Mặc Ngọc Tiên không đến mức quá khó chịu, cũng làm cho hoa tỷ muội Lãnh gia đối với hắn có hảo cảm, còn thể hiện ra hắn cường hãn thực lực, sắc mặt hắn nhất thời trở nên cực kỳ hung ác.

“Tiểu tử đó là ai?”

“Thuộc hạ không biết, nhưng hẳn là... Hẳn là thiếu niên các nàng ở trong thú triều cứu. Cảnh giới khí tức giống nhau, cũng không phải người Thiên Lam thành chúng ta...”

Sau khi nhận được trả lời, Tây Môn Vấn Kiếm nhất thời hóa thành một tia sáng, ở trên đường lấy tốc độ khủng bố chạy vội. Nguyên Thần cảnh hậu kỳ đỉnh phong, đã mơ hồ đột phá đến nửa bước Tạo Vật cảnh, hắn mặc dù không thể ở trong thành trì phi hành, tốc độ cũng kinh người đến cực hạn.

...

“Phong Vân sư huynh, mau tới, có trò hay để xem rồi! Lãnh gia hoa tỷ muội đến rồi...”

“Tương sư huynh, khu khiêu chiến có trò hay để xem rồi, mau tới!”

Trong lúc nhất thời, vô số người tu luyện tranh nhau thông báo.

Hoa tỷ muội Lãnh gia cùng Mặc Ngọc Tiên đều là thiếu nữ quấy động phong vân của Thiên Lam thành, lại thêm Trần Hạo gia hỏa ngang trời xuất thế, hơn nữa tựa như cực kỳ kiêu ngạo, trực tiếp dẫn bạo toàn bộ diễn võ trường. Nhất là cao thủ thế hệ trẻ Thiên Lam thành, sau lần thú triều này, mỗi người đều có tịnh tiến, cũng không thỏa mãn xếp hạng của bản thân nữa, vốn đang chú ý tình huống khu khiêu chiến, một khi có đối tượng mình muốn chiến xuất hiện, liền sẽ tới. Mà ba người bọn Trần Hạo cùng Mặc Ngọc Tiên xung đột, vô hình trung đã điểm hỏa chiến hỏa thế hệ trẻ Thiên Lam thành.

Ở thời điểm Tây Môn Vấn Kiếm nhanh chóng lao về hướng khu khiêu chiến, vô số cao thủ trẻ tuổi Thiên Lam thành cũng đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía khu khiêu chiến.

...

“Lãnh tiểu thư, ta không phải đối thủ của ngươi. Ta nhận thua!”

Thời điểm một gã cao thủ Hóa Thân cảnh hậu kỳ đỉnh phong trên lôi đài đạt được thắng lợi, Lãnh Ngưng Hoan liền nhảy lên lôi đài. Nhưng người thắng lợi trên lôi đài lại biết điều lựa chọn nhận thua, ôm quyền nói. Nói xong, liền lĩnh nguyên tinh thạch thưởng cho mình, nhảy xuống lôi đài.

Khu khiêu chiến giao lưu tự do, phàm là tiến vào diễn võ trường đều phải giao nộp một viên thượng phẩm nguyên tinh thạch vé vào cửa. Đi lên lôi đài một lần cần giao nộp phí dụng cơ bản một trăm viên thượng phẩm nguyên tinh thạch. Chỉ cần không thua, có thể nán lại bên trên, hơn nữa, thắng trận đầu có thể được một trăm viên thượng phẩm nguyên tinh thạch, trận đầu đến trận thứ mười, mỗi trận đều là một trăm viên. Trận thứ mười một đến trận thứ hai mươi, mỗi trận liền tăng lên hai trăm viên. Trận thứ hai mươi môt đến trận thứ ba mươi, mỗi trận tăng đến ba trăm viên, theo đó loại suy, thắng liên tiếp càng nhiều, đạt được ban thưởng sẽ càng nhiều.

Vừa rồi đệ tử này đã thắng liên tiếp ba trận, vốn còn muốn tiếp tục, nhưng Lãnh Ngưng Nhạc ra màn lại đem thắng lợi của hắn ngưng hẳn. Chẳng qua, trừ đi vé vào cửa của hắn cùng phí ra sân, cũng đã lời một trăm chín mươi chín viên thượng phẩm nguyên tinh thạch.

Đương nhiên, trừ bên tổ chức khu khiêu chiến bố trí ban thưởng, giữa người khiêu chiến có thể cược thêm. Bên tổ chức chỉ rút đi một phần trăm tiền đặt cược.

...

“Hừ!”

Vèo!

Mặc Ngoc Tiên hừ lạnh một tiếng, chợt hóa thành một tia sáng, dẫn đầu lao về phía lôi đài.

“Lãnh Ngưng Nhạc, có gan thì đừng nhận thua! Ta cho tỷ muội các ngươi cùng tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia lần lượt lên!”

Người chưa đến, tiếng tràn ngập khiêu khích đã phiêu đãng ở trong tai vô số người vây tụ lại xem. Giờ phút này, toàn bộ diễn võ trường, trừ một số đệ tử còn ở trên lôi đài khổ chiến, toàn bộ người xem đều chật chội đến chung quanh lôi đài chỗ Lãnh Ngưng Nhạc, vây chật như nêm cối.

“Hừ, không biết liêm sỉ! Ngươi nhằm vào tỷ muội chúng ta ba năm, bây giờ cũng Nguyên Thần cảnh hậu kỳ rồi, còn lên đài khiêu chiến ta nửa bước Nguyên Thần, thật là khinh người quá đáng! Đã già lại xấu không nói, còn lòng dạ hẹp hòi, chèn ép người mới, không biết xấu hổ vô sỉ, ngươi còn được xưng là Ngọc Tiên tử, ta thấy nên thay tên là Mẫu Dạ Xoa mới đúng! Hôm nay, Hạo ca của ta cùng ngươi Mẫu Dạ Xoa này chơi một chút, ta sẽ không cần ghê tởm chính mình nữa! Trọng tài, ta nhận thua!”

Bá!

Cho tới bây giờ luôn là nghẹn khuất, Lãnh Ngưng Nhạc hôm nay bởi vì Trần Hạo trợ trận, biến thành miệng lưỡi sắc bén, ở nháy mắt Mặc Ngọc Tiên đi lên lôi đài, liền đối chọi gay gắt, lời nói sắc bén nói. Nói xong “Bá” một tiếng, liền nhảy xuống lôi đài, đồng thời lấy ra một trăm viên thượng phẩm nguyên tinh thạch phí ra sân, giao cho cao thủ trọng tài Tạo Vật cảnh trên lôi đài.

Hoa tỷ muội trước kia không nhịn được lửa giận trong lòng, thà rằng bị thương cũng sẽ không nhận thua, nhưng bây giờ, một là thực lực của Mặc Ngọc Tiên lại tăng lên, làm nàng căn bản không lay động đối phương cho dù một chút vốn riêng. Hai là có Trần Hạo ra mặt, nàng sẽ không não tàn để nữ nhân này dạy bảo mình nữa, huống chi mục đích lần này đến chẳng qua là xả giận, trở về sẽ là lúc các nàng dẫn động thiên phạt.

“Ngươi... Nói cái gì? Lãnh Ngưng Nhạc, ngươi đây là muốn chết!” Nghe được Lãnh Ngưng Nhạc nói, Mặc Ngọc Tiên nhất thời lửa giận công tâm, nàng cũng không nghĩ tới ở dưới dâm uy của mình, xưa nay nén giận, Lãnh Ngưng Nhạc hôm nay lại kiêu ngạo như thế, hoàn toàn không đem mình đặt ở trong mắt, càng làm nàng tức giận là gọi nàng là Mẫu Dạ Xoa!

Oanh!

Thời điểm Mặc Ngọc Tiên nói chuyện, ở dưới sự tức giận, khí tức cả người cũng điên cuồng bốc lên, khuôn mặt coi như xinh đẹp, tràn ngập sát ý cùng lửa giận khôn cùng, thoạt nhìn dữ dằn dị thường, một thân váy dài trắng như tuyết, phối hợp dung mạo cùng dáng người không những không xấu, nói chính xác hẳn là rất được, hẳn là rất có thanh nhã xuất trần của mỹ nữ tiên đạo, nhưng giờ phút này có lẽ bởi Lãnh Ngưng Nhạc nói, có lẽ bởi vẻ mặt khí tức Mặc Ngoc Tiên quá mức tàn nhẫn, ở trong mắt mọi người, quả thực có thêm một tia hương vị Mẫu Dạ Xoa.

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Trần Hạo bị hoa tỷ muội Lãnh gia kéo cánh tay.

Lãnh Ngưng Nhạc nói làm mọi người rõ, trường kỳ bị Mặc Ngọc Tiên áp bách, nhưng không cách nào nở mày nở mặt, hoa tỷ muội hôm nay tới là để thiếu niên tuấn dật này giúp các nàng trút giận.

Chỉ là...

Thiếu niên này tuy làm mọi người cảm thấy kinh ngạc, nhưng cảnh giới khí tức cũng chỉ là Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, khó có thể chiến thắng Nguyên Thần cảnh hậu kỳ Mặc Ngọc Tiên.

Hơn nữa, thiên phú, chiến lực của Mặc Ngọc Tiên chính là mọi người cùng thấy, thời điểm Nguyên Thần cảnh trung kỳ, ở trong thế hệ trẻ Thiên Lam thành, là cao thủ thứ hai gần với Tây Môn Vấn Kiếm!

Thắc mắc không biết Trần Hạo sẽ thay hoa tỷ muội trút giận như thế nào. Lại thêm lời tùy ý sỉ nhục của Trần Hạo vừa rồi, mọi người có thể tưởng tượng, chỉ cần Trần Hạo dám ra sân, Mặc Ngọc Tiên khẳng định sẽ không chút nào nương tay đem Trần Hạo đánh thành đầu heo.

...

Tê!

Ngay tại lúc này, mọi người cảm giác trước mắt chợt hoa lên, một bóng người chợt xuất hiện ở trong mắt mọi người.

“A? Tây Môn Vấn Kiếm đến rồi...”

Soạt...

Đối mặt uy áp khổng lồ cùng khí tức cường hãn đến cực điểm, đám người rậm rạp tự động chia ra thông đạo, vô số ánh mắt từ trên người Trần Hạo cùng hoa tỷ muội, chuyển dời đến trên người Tây Môn Vấn Kiếm.

Tây Môn Vấn Kiếm ở thời điểm hoa tỷ muội cùng Trần Hạo bước vào cửa khu khiêu chiến, liền đã bắt đầu tới, ở dưới từng đạo thông tin phù báo cáo, từng lần tăng lên tốc độ, bão táp tới.

Giờ phút này, thân hình hắn thẳng tắp như kiếm, mày kiếm khẽ nhướng lên, ánh mắt rực rỡ như sao trời, xa xa đã tập trung bóng dáng Trần Hạo cùng hoa tỷ muội, nhất là nhìn thấy tư thái thân mật của ba người, hơn nữa ở dưới tình huống vạn người nhìn vào, làm cho hắn như ăn một miếng phân chó, nổi giận. Hắn chính là muốn thu con người hoa tỷ muội, nhưng giờ phút này, quan hệ của hoa tỷ muội cùng Trần Hạo đã là con rận trên đầu trọc, làm cho người cả Thiên Lam thành đều biết, hắn không còn thu như thế nào được. Mặc dù là thu cũng sợ phải bị chỉ trỏ. Cái nón xanh đó cao phải cao cỡ nào.

Biến hóa bất thình lình làm hắn không thể không giận.

Nhìn hoa tỷ muội xinh đẹp như chim nhỏ nép vào bên người ở cạnh Trần Hạo, nhìn lại Mặc Ngọc Tiên trên lôi đài kiêu ngạo ương ngạnh, giận không thể át, Tây Môn Vấn Kiếm càng là trong lòng nghẹn lửa ngàn vạn. Mà toàn bộ lửa giận này đều hướng về phía Trần Hạo.

Mặc Ngọc Tiên tuy không thể cùng hoa tỷ muội so sánh, nhưng dù sao cũng là đạo lữ của hắn, dám ở trên người Mặc Ngọc Tiên đi tiểu, đó chính là đi tiểu ở trên người hắn, há không thể chịu được.

...

Tê!

Tày Môn Vấn Kiếm đột nhiên đến làm hoa tỷ muội vốn có chút chờ mong bắt đầu lo lắng, hai người đang muốn nói một chút với Trần Hạo, khuỷu tay bỗng nhiên trống trơn, Trần Hạo chợt hóa thành một tia sáng, xuất hiện ở trên lôi đài.

Soạt...

Vô số người xem nhất thời ồ lên một mảng. Vốn tuyệt đại đa số người sẽ không cho rằng Trần Hạo sẽ lên đài, mà Tây Môn Vấn Kiếm bỗng nhiên đến, càng làm mọi người cho rằng Trần Hạo mười cái gan sợ là cũng không dám lên đài, nhưng lại không nghĩ tới giờ khắc này Trần Hạo lại ra màn.

“Tốt, tốt... Thế nào, sợ rồi? Ngươi còn là nam nhân không? Dù ngươi là ai, dám mở lời vũ nhục Mặc Ngọc Tiên ta, ta liền cho biết hậu quả của vũ nhục ta, giờ phút này làm rùa đen rút đầu không có gì, có gan ngươi cứ làm rùa đen rút đầu cả đời, đừng bước ra khỏi Thiên Lam thành một bước! Không ai có thể bảo vệ được ngươi! Rác rưởi, không dám lên thì cút đi!”

Thời điểm Mặc Ngọc Tiên nhìn thấy Trần Hạo ra màn, ánh mắt lóng lánh ra một sự hưng phấn, liên tục nói ra hai tiếng “Tốt”. Chỉ là mới nói được một nửa, lại lạnh mặt, tràn ngập khinh bỉ nhìn Trần Hạo hỏi.

Nguyên nhân không có gì khác, Trần Hạo tuy đã ra màn, nhưng lại chưa đi lên lôi đài mà đứng yên ở bên cạnh lôi đài. Ở mọi người nhìn đến, tựa như sau khi lên sân một nửa bắt đầu sinh ý lui. Vốn một mảng đám người đang ồ lên, nhất thời tiếng xôn xao vang trời.

...

“Còn tưởng rằng là ngưu nhân nào, thì ra chỉ là một cái bao cỏ...”

“Mẹ kiếp, người hoa tỷ muội ưu ái có thừa, ta còn cho rằng thằng cha này lợi hại bao nhiêu, thì ra chỉ là một con rùa lâm trận lùi bước, không có ý nghĩa. Người như thế lại như thế nào xứng đôi hoa tỷ muội Lãnh gia?”

...

Trần Hạo có chút há hốc miệng, có chút kinh ngốc. Hắn đi ra, tự nhiên là muốn chiến đấu, chỉ là hắn đã đáp ứng trút giận cho cháu gái ngoan, tất nhiên cần ra rất đúng chỗ mới được. Cái thi đấu khiêu chiến này tuy không có quy tắc gì, nhưng cũng nhiều nhất làm bị thương nặng, không có bao nhiêu ý nghĩa. Trần Hạo đương nhiên muốn ích lợi lớn nhất, nơi này có lẽ có thể đánh bạc cược thêm. Trần Hạo rất rõ ràng cảnh giới của hắn, ở mọi người xem ra cũng chỉ có phần thua. Chính bởi vì như thế, Trần Hạo mới đứng ở bên cạnh lôi đài, cùng đối phương bàn điều kiện trước, bàn xong rồi lên không muộn. Nếu không, trực tiếp lên đến trên lôi đài, người ta không đáp ứng điều kiện của hắn, cũng chỉ có chiến.

Lại không nghĩ tới nữ nhân này mở lời lại ác độc như thế, hơn nữa một cái bộ dáng muốn đẩy mình vào chỗ chết. Cũng căn bản không thể nào để ý mình lên đài hay không...

Ở dưới toàn bộ ánh mắt hội tụ, Trần Hạo chỉ sửng sốt một chút, sau trầm mặc ngắn ngủi, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một cái mỉm cười tràn ngập tà mị, cuồng ngạo, chưa lui ra phía sau, cũng chưa đi tới, nhưng lại mở miệng.

“Sao? Ngươi muốn giám định ra bản công tử có phải nam nhân hay không? Xin lỗi, bản công tử đối với ngươi Mẫu Dạ Xoa như vậy không có bất cứ hứng thú gì, cũng không có bất cứ thủ tính gì! Chiến đấu với ngươi, bản công tử cũng sợ dính một thân mùi chua...”

Thanh âm Trần Hạo không nóng không lạnh, lạnh nhạt như nước, phối hợp cái mỉm cười tà mị của hắn, lại thêm lời nói ra, làm cho vô số người vây xem trợn mắt há hốc miệng.

Cái này...cũng quá kiêu ngạo, quá độc ác... Quá trái lương tâm.

Rõ ràng là lùi bước, lại còn muốn sinh anh hùng trên mồm mép, cái này tính là...

Mặc Ngọc Tiên tuy không bằng hoa tỷ muội, nhưng chung quy là đại mỹ nữ khó gặp, ở toàn bộ Thiên Lam thành cũng là mỹ nữ gần với hoa tỷ muội. Mặc dù đã sớm thành đạo lữ của Tây Môn Vấn Kiếm, nam nhân ở đây trong một trăm thì có chín mươi tám có thú tính, hai người không có thú tính, một kẻ có thể là pê đê, một kẻ có thể có tình tiết xử nữ...