Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 369: Khu Khiêu Chiến Tự Do Trao Đổi




“Nào có nào có...” Trần Hạo khiêm tốn nói: “Cháu gái ngoan, can gia gia ta xem khí tức các ngươi, không sai biệt lắm đến cảnh giới viên mãn rồi, ừm, đem những linh dược này chọn lựa một ít dùng một chút, liền dẫn động thiên phạt đi, can gia gia ta cũng tiện mang bọn ngươi lên đường...”

Trần Hạo làm ông, tự nhiên bày đủ tác phong của gia gia, từng câu không rời ba chữ can gia gia.

“Không được! Tâm cảnh chúng ta còn chưa viên mãn... Can gia gia, lão nhân gia ngươi nên giúp chúng ta ra trút tức giận mới được!” Lãnh Ngưng Nhạc tính cách tương đối thoải mái, hơn nữa đã thu linh dược, tiểu nha đầu này gọi can gia gia tương đối dị thường thuận miệng. Lãnh Ngưng Hoan lại là khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Còn có chút chuyển hoán không được, chẳng qua, nghe Lãnh Ngưng Nhạc nói, lại cũng mang theo một tia chờ mong nhìn về phía Trần Hạo.

“Trút giận cái gì?” Trần Hạo hơi kinh ngạc hỏi “Lấy địa vị Lãnh gia ở Thiên Lam thành, chẳng lẽ còn có người ức hiếp bọn nó?”

“Ừm, trút cái giận này, lão đệ, ngươi giúp Hoan Hoan, Nhạc Nhạc trút cơn giận này đi... Chuyện này, vi huynh không có cách nào xen vào.” Lãnh Không Dạ nói: “Chẳng qua, các ngươi cẩn thận một chút Tây Môn Vấn Kiếm, lão đệ ra mặt mà nói, tiểu tử đó có thể cũng sẽ ra mặt...”

Lãnh Không Dạ hiển nhiên rõ ràng hoa tỷ muội nói là cái gì.

“Cụ thể tình huống thế nào?” Trần Hạo nghi hoặc hỏi.

“Là như thế này...”

Ở dưới hoa tỷ muội kể, Trần Hạo đã hiểu nguyên nhân.

...

Giống Thiên Lam thành, thành trì ở ngoài các đại khu vực, hoàn cảnh đệ tử dân bản xứ tu luyện trưởng thành cùng Đông đại lục, Tây đại lục..v..v..khu vực có kết giới thủ hộ so sánh, đó là một cái trong mưa rền gió dữ, một cái trong nhà ấm. Bọn họ ra ngoài lịch luyện đối tượng là vực ngoại yêu thú, còn bởi vì tiên, ma, yêu ba đạo cạnh tranh quan hệ, tùy thời đều có thể gặp phải họa sát thân, đồng thời còn cần lo lắng thú triều khủng bố. Cũng chính vì loại hoàn cảnh hiểm ác này, khiến cho những thành trì này đều thành lập khu khiêu chiến tự do giao lưu.

Cần chiến đấu thì đến khu tự do khiêu chiến giao lưu.

Có cao thủ tọa trấn, có thể không kiêng nể gì, nhẹ nhàng vui vẻ chiến đấu, cũng không cần cố kỵ sinh mệnh nguy hiểm. Đây là bảo địa nổi danh lập vạn tuyệt hảo, nơi gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, lịch duyệt tốt nhất, nơi cá độ kiếm tiền tốt, là nơi trong mỗi thành trì có tinh thần phấn chấn cùng sinh mệnh lực nhất, cũng là nơi toàn bộ người tu luyện hội tụ.

Nhưng hai ba năm thời gian qua, theo hoa tỷ muội quật khởi, nơi tu luyện tuyệt hảo như thế lại làm hoa tỷ muội nhận hết nghẹn khuất. Chỉ cần các nàng ra màn liền chỉ có một lần cơ hội chiến đấu. Kế tiếp liền bị người ta cuồng bạo đánh xuống, ngoài mềm trong cứng, hơn nữa không cam lòng chịu nhục, hai nàng vốn có thể lựa chọn trực tiếp nhận thua, nhưng các nàng thà bị thương nặng cũng sẽ không nhận thua. Cái này trực tiếp làm cho hai người mỗi lần đều là nằm trở về.

Thế hệ trẻ Lãnh gia căn bản không ai có thể tìm về mặt mũi cho các nàng, cao thủ gia tướng muốn tìm về mặt mũi, người ta liền trực tiếp nhận thua, chỉ cần không phải đệ tử trẻ tuổi, người ta cũng không mất mặt. Điều này làm hoa tỷ muội buồn bực không thôi, lại không có bất cứ biện pháp nào.

...

“Không tệ, không tệ, đây là địa phương tốt! Đi, cháu gái ngoan, can gia gia mang bọn ngươi đi! Ta cũng muốn xem điểu nhân nào dám ức hiếp cháu gái ngoan của ta! Ha ha...”

Sau khi nghe xong ba người kể lại, Trần Hạo hào khí can vân nói. Ðối với cái gọi là Nguyên Thần cảnh trung kỳ đỉnh phong, còn có khả năng sẽ ra màn Nguyên Thần cảnh hậu kỳ đỉnh phong, không để trong lòng chút nào. Cũng không phải Trần Hạo có nắm chắc tất thắng, mà là hắn bây giờ quả thực cần giám định ra thực lực của mình. Dưới thú triều khủng bố, thiếu chút nữa mất mạng, hắn ở các phương diện đều có tăng lên rất lớn. Có thể cùng đệ tử thiên tài giao thủ, không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất giám định thực lực của chính mình.

“Can gia gia, ngươi thật tốt! Vậy chúng ta bây giờ liền xuất phát đi?” Lãnh Ngưng Nhạc nhìn thấy Trần Hạo đáp ứng sảng khoái như thế, nhất thời vui nhướng đuôi lông mày, vô cùng thân thiết ôm cánh tay Trần Hạo, đồng thời không thể phát hiện nháy mắt cho Lãnh Ngưng Hoan. Chợt Lãnh Ngưng Hoan cũng ôm một cánh tay kia của Trần Hạo. Lãnh Ngưng Hoan còn tốt, Lãnh Ngưng Nhạc tiểu nha đầu này, bộ ngực sữa căng mê người tựa như đều dán ở trên cánh tay Trần Hạo.

Trạng thái vô cùng thân thiết như thế, Lãnh Không Dạ nhìn mà chòm râu run rẩy, rối rắm một trận.

“Được, được... Lão ca, ta bồi cháu gái ngoan đi.”

“Ði đi... Ngươi can gia gia này cần phải chú ý chút... Đúng mực. Ừm, ít nhiều chú ý chút... Giáo huấn nha đầu kia một trận, xả giận là được rồi.” Lãnh Không Dạ một lời hai ý nói. Đã như là bảo Trần Hạo thời điểm ra tay giáo huấn người ta chú ý chừng mực, hoặc như là khuyên bảo Trần Hạo đối với cháu gái bảo bối của mình chú ý đúng mực một chút. “Hoan Hoan, Nhạc Nhạc, cái kia... Các ngươi chú ý chút... Hình tượng can gia gia này của các ngươi... Dù sao cũng là...quá trẻ tuổi chút, đừng quá...để người ta hiểu lầm... Nếu là Tây Môn Vấn Kiếm ra tay, lão đệ ngươi phải cẩn thận một chút, vi huynh cũng không muốn ngươi bị nâng trở về.”

Hai nàng bị gia gia làm cho đỏ bừng mặt, tạm thời cùng Trần Hạo tách ra.

Trần Hạo cũng một trận không biết nói gì, “Lão ca này cũng quá mẫn cảm một chút rồi nhi? Xem hai tiểu nha đầu ngoan bao nhiêu, bám gia gia không phải rất bình thường sao?”

“Yên tâm.” Khuôn mặt tuấn đật tuyệt luân của Trần Hạo lóng lánh một sự tự tin cùng ngạo nghễ. Nói xong liền theo hoa tỷ muội rời khỏi cung điện.

...

Ba người hóa thành một dải ánh sáng, nhanh chóng rời khỏi Lãnh gia.

“Trần Hạo, thật ra chúng ta còn có chuyện muốn ngươi hỗ trợ...”

Vừa mới đi đến trên đường cái, hoa tỷ muội liền lại một trái một phải ôm chặt cánh tay Trần Hạo, sắc mặt đều mang theo chút thẹn thùng, nhưng xưng hô lại từ gia gia giảm đến Trần Hạo.

“Cái gì? Các ngươi gọi ta cái gì?” Trần Hạo nhất thời dừng bước chân, nhíu mày, bất mãn nói.

“Bớt đi... Ngươi mới bao nhiêu, gia gia của ta nổi điên, ngươi cũng nổi điên, còn chưa lớn bằng chúng ta đã muốn làm gia gia...”

“Đúng thế, trước mặt gia gia, gọi ngươi can gia gia cũng được, hiện tại gia gia không có mặt, chúng ta ngang hàng luận giao!”

Lãnh Ngưng Nhạc và Lãnh Ngưng Hoan trước nói sau nói. Hiển nhiên ai cũng không có tâm tư đem Trần Hạo nâng làm gia gia.

“Hồ nháo! Can gia gia ta cùng gia gia của các ngươi là chính thức dập đầu kết nghĩa anh em, thiên địa làm chứng! Há có thể lấy tuổi luận? Về sau hô thẳng đại danh gia gia ta nữa, cẩn thận mông!” Trần Hạo lời lẽ nghiêm khắc chính nghĩa nói.

“Cái này...” Hai nàng nhìn thấy vẻ mặt của Trần Hạo, trong khoảng thời gian ngắn có chút sững sờ, nàng cảm thấy Trần Hạo hẳn là sẽ không ở phương diện nghiêm túc, dù sao mọi người đều là người trẻ, nào có để ý cái này, nhưng bây giờ bộ dáng Trần Hạo rõ ràng không giống đùa giỡn với bọn ho, tuy không có râu xồm, lại cho hai người một loại cảm giác gia gia dựng râu trừng mắt kia.

“Về sau ngoan ngoãn nghe lời, can gia gia ta còn thương các ngươi, nếu ngay cả lễ tiết cơ bản cũng đều không hiểu, cũng đừng trách can gia gia ta mặc kệ các ngươi!” Trần Hạo nói tiếp, sau khi dừng một chút, nói: “Nói đi, còn có chuyện gì, cần can gia gia hỗ trợ?”

Lành Ngưng Hoạn cắn cắn môi, Lãnh Ngưng Nhạc bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, sau khi khẽ nhíu mày, mới không tình nguyện nói: “Can gia gia, Tây Môn Vấn Kiếm kia giống như ruồi bọ, luôn hiến ân cần đối với chúng ta, gia gia ta cũng từng nói với chúng ta, hắn có thể là vì Lãnh gia chúng ta... Tuy chúng ta không để ý tới hắn, nhưng quá đáng ghét, cho nên... Chúng ta muốn bảo can gia gia ngươi... Trước mặt người ngoài, đừng nói là gia gia của chúng ta, được không?”

“Ồ? Thì ra là muốn để can gia gia làm lá chắn?”

“Can gia gia ngươi đáp ứng cháu gái đi... Can gia gia ngươi phong thần tuấn lãng, tuấn dật phi phàm, thiên phú hơn người, chiến lực khôn cùng, thân mang tuyệt kỹ... Hơn nữa tuổi cùng Nhạc Nhạc và tỷ tỷ tương đương... Tuy có thể sẽ khiến Tây Môn Vấn Kiếm đối phó ngươi, nhưng can gia gia tại sao phải sợ hắn? Nhạc Nhạc tin một ngón tay của can gia gia có thể đem hắn đập chết... Lại nói, chờ sau khi xong việc, chúng ta cũng theo can gia gia đi Trung đại lục... Sẽ không có chuyện gì...”

“Phải, can gia gia, ngươi giúp chúng ta chút đi...” Lãnh Ngưng Hoan ở dưới ánh mắt Lãnh Ngưng Nhạc ra hiệu, vội vàng cũng nói theo.

Trên mặt Trần Hạo lộ ra tươi cười mê người, híp mắt, rất hài lòng gật gật đầu, nói: “Ừm ừm, nói không sai. Tuy can gia gia ta có chút không chỉ những cái này, nhưng cũng không sai biệt lắm. Một khi đã như vậy, can gia gia liền giúp ngươi đến cùng! Đi thôi...”

“Ða tạ can gia gia, can gia gia... Vậy chúng ta đợi lát nữa gọi tên ngươi trước mặt người, ngươi cũng đừng trước mặt người khác gọi chúng ta cháu gái ngoan, được không?”

“Được. Chỉ một lần này. Diễn giả, các ngươi cũng không thể làm thực. Ừm, cần trước sau ở trong lòng nhớ rõ, ta là can gia gia của các ngươi! các ngươi đã có bốn bà nội kết nghĩa. Biết không?”

“Vâng...” Hai nàng liếc nhau, trong lòng đều đối với Trần Hạo khinh bỉ một trận, phát hiện gia hỏa này xú mĩ như vậy. Ưu tú thì ưu tú, nhưng Nhạc Nhạc nói rõ là vỗ mông ngựa... Hắn thật còn chưa tính, còn sợ hai người mình thực cho ngã vào hắn, nghĩ hai nàng hoa si...

Chằng qua, trong lòng hoa tỷ muội tuy là nghĩ như thế, nhưng sâu trong lòng đối với cái thân phận gia gia của Trần Hạo, chung quy là rất khó chịu. Nhất là đối với Trần Hạo nói ra bốn bà nội càng không thích, tuy không biết là bốn người nào, nhưng khẳng định cùng Trần Hạo tuổi không sai biệt lắm... Bảo các nàng gọi can bà nội thì...

...

“Can gia gia, đó là khu khiêu chiến giao lưu tự do.”

Ở dưới cấm không lệnh hạn chế, ba người dùng nửa canh giờ vượt qua gần vạn dặm mới đến trung tâm thành phồn hoa của Thiên Lam thành. Giờ phút này Trần Hạo thấy được một cánh cửa lớn màu bạc cao chừng trăm trượng, vô số người tu luyện ra ra vào vào, tuyệt đại đa số đều là người trẻ tuổi, người trung niên cùng lão giả cũng có, nhưng cảnh giới bản thân đều dưới Nguyên Thần.

Dọc theo đường đi, thông qua hai nàng, Trần Hạo đối với khu khiêu chiến giao lưu tự do đã có nhận thức đại khái. Ở trong này chỉ cần không phải Tạo Hóa cảnh, vô luận tuổi, bất cứ người tu luyện nào cũng có thể tham gia. Cấp bậc lôi đài chỉ có hai loại, một loại dưới Kim Đan cảnh, một loại trên Kim Đan cảnh. Hai loại cấp bậc lôi đài đều có trăm tòa.

Trừ ban đêm, ban ngày cơ bán đều chật ních. Khán đài cũng cơ bản không còn chỗ ngồi.

Có là vì cá độ, có là vì quan sát lĩnh ngộ.

Tóm lại, đây là nơi náo nhiệt nhất toàn bộ Thiên Lam thành.

...

“Lãnh gia hoa tỷ muội đến rồi! Mau nhìn...”

“Không phải chứ? Người trẻ tuổi là ai? Hoa tỷ muội Lãnh gia thế mà thân mật với hắn như vậy?”

“Hẳn sẽ không là quan hệ đạo lữ chứ? Vậy cũng quá nhanh rồi...”

“Người trẻ tuổi thật đẹp trai... Vậy mà là cao thủ Nguyên Thần cảnh!”

Lúc hoa tỷ muội Lãnh gia một trái một phải, vô cùng thân thiết kéo Trần Hạo đi vào diễn võ trường khổng lồ, nơi đi qua nhất thời dẫn tới mọi người chú ý và bình luận. Lãnh gia hoa tỷ muội tuy sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng thời điểm này lần đầu tiên cùng nam nhân tiếp xúc thân mật như thế, hơn nữa công khai, chung quy làm cho tâm hồn thiếu nữ của hai người run run, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.

“Sau lần thú triều này, mười đại cao thủ thế hệ trẻ sẽ một lần nữa xếp hạng, Lãnh gia hoa tỷ muội hẳn sẽ không muốn cạnh tranh thập đại cao thủ chứ?”

“Rất có thể. Lần trước thú triều hai người các nàng bày ra chiến lực là đã đủ rồi! Chẳng qua cách Ngọc Tiên tử còn chênh lệch không nhỏ... Ta còn cho rằng các nàng sau khi dẫn động thiên phạt mới đến, sao bây giờ đã tới rồi?”

Một đường hướng sâu bên trong đi vào, ba người bọn Trần Hạo xuất hiện dẫn bạo ánh mắt vô số người. Nhất là ánh mắt hâm mộ ghen tị của đệ tử trẻ tuổi, dùng câu tục ngữ nát mà nói, nếu là ánh mắt có thể giết người, Trần Hạo sớm đã chết trăm ngàn vạn lần...

Vô số người đều đang đoán thân phận của Trần Hạo, chỉ là không ai đoán được. Duy nhất có thể đoán được đó là Trần Hạo là thiếu niên hoa tỷ muội ở trong thú triều cứu trở về.

Chỉ là không ai nghĩ đến ma đạo thiên sứ trong cảm nhận của mọi người, hoa tỷ muội dẫn ngàn ngàn vạn vạn đệ tử trẻ tuổi của Thiên Lam thành thèm nhỏ dãi cũng không được, lại nhanh như thế đã cùng thiếu niên này đi lại gần như thế, chỉ cần xem bộ dáng vô cùng thân thiết ái muội giờ phút này, liền biết quan hệ của ba người đã không đơn giản...

Tuy khí tức sinh mệnh cùng cảnh giới của thiếu niên thấy thế nào cũng là thiên tài khó gặp, hơn nữa tuấn dật tuyệt luân, nhưng cái này chung quy là quá nhanh chút, nhanh đến làm cho mọi người chưa có chuẩn bị trong lòng.

...

Đối mặt cảnh tượng vạn người chú ý, hơn nữa nghị luận ầm ầm như vậy, người bình thường hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút biểu hiện dị thường, nếu không ngẩng cao đầu, một bộ cuồng ngạo rất trâu bò, thì bình thản ung dung, thản nhiên như nước cao thâm khó lường, tóm lại đều phải trâu mười phần. Nhưng nhìn quen loại trường hợp này, Trần Hạo lại thần sắc như thường, ở hai nàng vây quanh, thường thường đem ánh mắt nhìn về phía một bên, như mang theo một tia tò mò đánh giá bố trí cùng đám người diễn trường, như chưa cảm giác được mọi người nhìn chăm chú và bình luận.