Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 316: Bách nhân trảm




“Cái đệch... Năm mươi lăm người rồi! Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong đến trung kỳ đỉnh phong toàn bộ bình định... Hơn năm mươi người, chiến lực từng người còn đều vượt qua cảnh giới của bản thân... Hắn thế mà thoạt nhìn không có bao nhiều tiêu hao?”

“Ðây mới là thực lực thật sự của hắn nhỉ? Chỉ sợ Trần Hạo cũng không bằng hắn... Con mẹ nó, thật sự là biến thái, sao có thể ẩn nấp một chút khí tức cũng không có? Cảnh giới chúng ta cũng không tính là thấp chứ? Tốt xấu ta cũng là nửa bước Hóa Thân, thế mà không cảm ứng đến chút khí tức của hắn... Điều này bảo người ta đánh như thế nào?”

“Ta cũng vậy.”

“Kỳ quái, sao công phu ẩn nấp của hắn cũng lợi hại như vậy? Thời điểm thiên không chi thành, Trần Hạo cùng Trần Tuyết cũng là bày ra công phu ẩn nấp kinh người... Chẳng lẽ là cùng Trần Hạo học một loại?” Một đệ tử từng tiến vào thiên không chi thành nhíu mày nói. Hắn nhớ rõ thiên không chi thành lúc một tháng cuối cùng mở ra khu cung điện trung tâm, Trần Hạo và Trần Tuyết ở lúc cột sáng truyền tống xuất hiện mới bỗng nhiên bại lộ ra khí tức.

Mà Lãnh Diệc Hàn hôm nay, vừa ra sân liền bày ra loại công phu ẩn nấp siêu mạnh này, mỗi một đối thủ đều không cần tốn nhiều sức, bằng cái giá nhỏ, một chiêu đem họ đánh bại. Phải biết rằng, thi đấu giao lưu tông môn sử dụng lôi đài là không che chắn tất cả khí tức. Cái này cũng là vì làm cho đệ tử xem cuộc chiến có thể đạt được thu hoạch lớn nhất. Cho nên một số đệ tử khoảng cách gần nhất, sau khi nhìn thấy Lãnh Diệc Hàn chiến đấu, trong lòng đều kinh ngạc. Chính là đám người Hạ U U, Sở Khuynh Thiên trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc.

...

“Bảy mươi người rồi...”

Trong đám người tiếng hít ngược khí lạnh không ngừng truyền đến, sợ hãi than không thôi, mặc cho ai cũng không ngờ Lãnh Diệc Hàn lại cường hãn đến cảnh giới như thế.

Hơn nữa, đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ dấu hiệu cạn kiệt nào. Cái này ý nghĩa...

Tuy Lãnh Diệc Hàn là Hóa Thân cảnh sơ kỳ, nhưng con kiến nhiều còn có thể cắn chết voi. Đây chính là xa luân chiến tính chất liên tục, giẫm chết một con kiến, người chung quy cần giẫm chân một cái, lãng phí một chút khí lực. Huống chi, đối phương cũng không phải con kiến. Cảnh giới là có chênh lệch, nhưng thân là đệ tử cửu phẩm tông môn, ai cũng có hai chiêu tuyệt kỹ cường hãn. Lực lượng bày ra tuyệt đối là khủng bố. Nhưng nhìn xu thế, Lãnh Diệc Hàn sợ là có hoàn thành Bách nhân trảm, loại kỳ tích tu luyện giới chưa bao giờ xuất hiện này...

“Hạo Hạo, công phu ẩn nấp của hắn thật lợi hại... Mặc dù là ta gặp phải cũng chỉ có thể ở lúc hắn phát ra công kích mới có thể cảm ứng được...”

Hạ U U nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hàn lần nữa biến mất ở trong tầm mắt mọi người, rốt cuộc nhịn không được truyền âm nói với Trần Hạo.

“Ừm. Đây là đem khí tức bản thân hoàn toàn thu liễm, dung nhập đến trong thiên địa vạn vật. Trước khi hắn phát ra công kich, trừ phi tồn tại vượt qua cảnh giới của hắn hai tầng, nếu không chỉ sợ thật khó cảm ứng được... Chẳng qua, ngươi không cần lo lắng, đối mặt đối thủ thực lực cường hãn, hắn không dám dùng loại công phu ẩn nấp này...” Trần Hạo nhẹ giọng truyền âm nói. Toàn bộ diễn võ trường chỉ sợ cũng chỉ có Trần Hạo đối với biểu hiện của Lãnh Diệc Hàn là không có chút kỳ quái.

Từng Lãnh Diệc Hàn ở trên cảnh giới điêu kĩ đã mạnh hơn Trần Hạo một hai cảnh giới, bây giờ đã thật lâu chưa chuyên môn tu luyện điêu kĩ, Trần Hạo đơn thuần ở phương diện này như trước không bằng Lãnh Diệc Hàn. Nhưng Trần Hạo không thèm để ý chút nào, bởi vì loại ẩn nấp này của Lãnh Diệc Hàn với hắn đã không có tác dụng. Không phải Trần Hạo có thể bắt được, mà là Trần Hạo có thể ở nháy mắt Lãnh Diệc Hàn nở rộ khí tức, dễ như trở bàn tay phát ra công kích mạnh nhất.

Đó là kết quả Trần Hạo mấy tháng qua điên cuồng tu luyện. Hắn đã đem Ðộc Cô kiếm quyết hoàn toàn triệt để hình thành một loại phản ứng bản năng trong tiềm thức. Không cần tính toán, không cần bắt lấy. Giống như một loại kỹ năng bị động tồn tại.

“Lan Lan tỷ nói công phu ẩn nấp của ngươi cũng là tương đối lợi hại...”

“Ta cùng Lãnh Diệc Hàn tu luyện là một loại. Chỉ là cảnh giới so với hắn kém một chút.” Trần Hạo mỉm cười nói.

“Hắn truyền thụ ngươi?”

“Không phải. Có chút phức tạp, về sau nói với ngươi...” Trần Hạo hơi do dự, cũng chưa nói ra chuyện của phụ thân cùng sư phụ Lãnh Diệc Hàn.

Bước vào tu luyện giới lâu như vậy, kiến thức của Trần Hạo đã hơn xa lúc trước. Nhận thức càng nhiều, Trần Hạo càng cảm giác được phụ thân sâu không lường được. Chỉ sợ xa không chỉ là Ðông đại lục phạm vi nhỏ đơn giản như vậy.

Mà loại điêu kĩ dung nhập thiên địa vạn vật này càng là một loại tồn tại chí cao làm cho Trần Hạo không thể đo lường.

...

“Một trăm! Con mẹ nó chứ, Bách nhân trảm rồi! Phiêu Miểu tông chỉ còn lại có năm mươi người! Trời... Đã là mười sáu Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong. Năm mươi người còn lại, còn có bốn mươi Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, hơn nữa khẳng định là càng ngày càng mạnh, tám nửa bước Hóa Thân, hai gã Hóa Thân... Gia hỏa này chẳng lẽ muốn đem toàn bộ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong tiêu diệt?”

“Không có khả năng! Ngươi không phát hiện thời gian hắn ra tay càng ngày càng dài thêm rồi? Ta đánh giá thêm vài người nữa đã là cực hạn của hắn...”

...

Trên đài chủ tịch, các chủ Vạn Ðan các, dù là tâm tính trầm ổn, giờ khắc này cũng kích động khó có thể tự giữ. Hắn biết Lãnh Diệc Hàn mạnh, càng biết Lãnh Diệc Hàn có được độ cao làm hắn cũng phải ngẩng đầu nhìn lên bốn mươi lăm độ, nhưng lại chưa nghĩ đến thực lực thật sự của Lãnh Diệc Hàn lại cường đại đến cảnh giới như thế!

Nhất là nhìn thấy trên đài chủ tịch một đám tông chủ trâu bò đều vẻ mặt kinh ngạc hít ngược khí lạnh, làm cho hắn có loại xúc động ngửa mặt lên trời thét dài.

Không ai không kinh ngạc.

Giờ khắc này, mặc dù là hào quang của Trần Hạo cũng bị Lãnh Diệc Hàn hoàn toàn che giấu.

Tuyệt đại song kiêu, thế chạy song song tựa như bị đánh vỡ. Lãnh Diệc Hàn biến thành cao cao tại thượng, tản ra hào quang rực rỡ vô cùng.

...

“Kiên trì, kiên trì, kiên trì tiếp!”

Trên lôi đài, chân nguyên trong đan điền Lãnh Diệc Hàn đã đến bên bờ khô kiệt, nhưng giờ phút này, hắn vẫn cắn chặt khớp hàm, tâm thần trầm ổn như nước, chỉ có một tia chấp niệm trong lòng đang vang vọng trong đầu.

“Ta đã tăng lên tới Hóa Thân cảnh, nếu lần này lại bị hắn vượt qua, chỉ sợ... Vĩnh viễn cũng không thể cùng hắn sánh vai! Tuyệt không thể thua hắn nữa, tuyệt không thể!”

Chấp niệm đang thiêu đốt, giờ khắc này Lãnh Diệc Hàn so với bất cứ thời điểm nào lúc trước đều càng thêm kiên định hơn. Trong mơ hồ, ở trong đầu hắn thường thường sẽ hiện ra cảnh tượng Trần Hạo cùng Hạ U U ngồi ở cùng một chỗ. Mặc dù là bản thân Lãnh Diệc Hàn cũng không biết đây là một loại tâm tư thế nào. Ở hắn xem ra là vì vượt qua Trần Hạo. Trên thực tế, ở trong tiềm thức, hắn đã đem Hạ U U coi là đối tượng so sánh lớn nhất.

Ðây là một loại cảm xúc kỳ diệu, cảm xúc đến từ một Lãnh Diệc Hàn khác...

Đương nhiên, Lãnh Diệc Hàn kiên trì là kiên trì, chỉ là ở trên thể lực, chân nguyên cùng tinh khí thần kiên trì, từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa bày ra con bài chưa lật cùng đòn sát thủ của bản thân. Một là đây không phải lúc bại lộ, hai là nếu bại lộ, hắn tiêu hao sẽ tăng lên gấp bội, căn bản không có khả năng liên tục đánh bại nhiều người như vậy.

...

Ở thời điểm Lãnh Diệc Hàn hoàn thành Bách nhân trảm, Trần Hạo còn không để ý như thế nào, dù sao, đó vốn là ở trong dự đoán của hắn. Nhưng lúc Lãnh Diệc Hàn lần nữa đánh bại mười sáu người, trên mặt Trần Hạo cũng lộ ra một chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Diệc Hàn cũng mang theo một tia kính nể. Trần Hạo rõ ràng cảm giác được Lãnh Diệc Hàn giờ phút này tiêu hao đã đến mức khô kiệt, nhưng hắn vẫn chưa có tính toán dừng lại, loại nghị lực, tính bền bỉ này, tuyệt không phải người thường có thể làm được, hơn nữa hơi vô ý liền sẽ trả giá bị thương nặng.

Rốt cuộc, ở thời điểm sắc mặt đệ tử Phiêu Miểu tông trở nên càng lúc càng khó coi, càng lúc càng trầm trọng cùng kinh sợ, tông chủ Phiêu Miểu tông càng cảm giác xấu hổ vô cùng, vẻ mặt Cô Tinh cũng trở nên kinh ngạc, sợ hãi, sau khi một kiếm nhẹ nhàng như xuất quỷ nhập thần của Lãnh Diệc Hàn xuyên thủng một đệ tử Nguyên Anh cảnh hậu kỳ đỉnh phong cuối cùng, nói ra bốn chữ: “Chúng ta thua rồi.”

Nhưng giờ khắc này, toàn bộ diễn võ trường, trừ trên chín lôi đài còn đang chiến đấu, lại là một mảng tĩnh lặng, đều ngơ ngác chăm chú nhìn Lãnh Diệc Hàn sắc mặt tái nhợt, nhưng chưa chịu bất cứ thương tổn gì.

Thua rồi là Vạn Đan các đã thua Phiêu Miểu tông. Nhưng Lãnh Diệc Hàn lại đã thắng. Bằng vào thực lực quỷ dị khủng bố, thắng được toàn bộ diễn võ trường mấy chục vạn người tôn trọng. Một người cứng rắn liên tục đánh bại một trăm bốn mươi thiên tài đệ tử của cửu phẩm tông môn Phiêu Miểu tông, chỉ để lại mười người.

Mười người lưu lại, tu vi thấp nhất cũng là nửa bước Hóa Thân cảnh. Nếu không phải như thế, mọi người đều tin Lãnh Diệc Hàn còn có thể chiến tiếp...

Ào ào!

Khi Lãnh Diệc Hàn nhẹ nhàng như một trận gió mát trở lại bên người Trần Hạo, toàn bộ diễn võ trường nhất thời ầm ầm nghị luận.

Lãnh Diệc Hàn nhìn vẻ mặt Trần Hạo cùng Hạ U U, tuy rất muốn nói chút gì, nhưng thật sự là quá hư yếu, chỉ là ánh mắt mang theo một tia đắc ý cùng khiêu khích như có như không, liếc Trần Hạo một cái, liền nuốt ăn lượng lớn linh dược khí tức tinh thuần.

Nhưng Trần Hạo bỗng nhiên nói ra một câu lại thiếu chút nữa làm cho gia hỏa này phun ra linh dược khỏi miệng...

“Luôn bị đuổi theo, chưa bao giờ bị vượt qua... Ngươi lần này biểu hiện không tệ, ừm, cũng chỉ là không tệ mà thôi...” Trần Hạo vốn không muốn nói cái gì, dù sao Lãnh Diệc Hàn lần này bày ra cứng cỏi, dù là Trần Hạo trong lòng cũng bội phục. Nhưng gia hỏa này cũng đã như vậy rồi, trở về còn cho hắn một cái ánh mắt khiêu khích. Nếu không nói cái gì, chẳng phải làm cho hắn quá kiêu ngạo.

“Ngươi...”

“Ngươi cái gì ngươi, nhanh chóng khôi phục đi” Trần Hạo tránh đi ánh mắt Lãnh Diệc Hàn, lười biếng tựa vào trên chỗ tựa lưng.

“Tốt, ta cũng muốn nhìn ngươi có thể thắng liên tiếp bao nhiêu người, thua thì lại nợ ta một cái hứa hẹn!” Lãnh Diệc Hàn trừng mắt nhìn Trần Hạo nói.

“Một cái quá ít. Nếu không hai cái? Trực tiếp một lần quyết toán sổ sách...”

“Không được. Một lần chỉ có thể một cái” Lãnh Diệc Hàn sau khi khẽ nhíu mày, nói. Nói xong, thật sự là không chống đỡ được nữa, liền tiến vào trạng thái nửa tu luyện. Hắn chỉ là năng lượng hao hết, ở trước một vòng thi đấu sau, có đủ thời gian khôi phục.

Lúc hai người đối thoại, Hạ U U có chút tò mò nhìn hai người, vốn nàng đã cảm thấy Lãnh Diệc Hàn kỳ quái. Nhưng vừa rồi hai người đối thoại, ánh mắt Lãnh Diệc Hàn càng làm cho nàng kỳ quái, thậm chí làm Hạ U U nhịn không được có loại cảm giác rùng mình...

Hơn nữa, nghe hai người đối thoại, làm Hạ U U rõ ràng hai người sâu xa tựa như rất sâu.

...

Thi đấu vẫn đang tiếp tục.

Tới mấy lượt thi đấu cuối cùng, không thể nghi ngờ mỗi một trận quyết đấu đều là thực lực tương đương, hơn nữa quyết đấu tương đối phấn khích, ở trên thời gian, tất nhiên so với hai ngày trước chậm hơn nhiều.

Thời điểm lượt thứ hai, Trích Tinh môn lại gặp một cái bát phẩm tông môn, hơn nữa còn là một cái rất mạnh. Đã rõ ràng vòng thứ ba sẽ gặp phải Thiên Kiếm tông, Trần Hạo tất nhiên là rất nghẹn khuất. Cái này có lẽ là cố ý.

Cái bát phẩm tông môn này chừng ba mươi tư người thông qua khảo thí, trong đó ba người nửa bước Hóa Thân cảnh, mười người Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong. Chỉ cần mười ba người này đã làm hao phí của Trần Hạo không ít năng lượng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Trần Hạo như trước dùng một kiếm đó.

Suy nghĩ một chút, Trần Hạo cuối cùng vẫn chưa làm ra thay đổi, hơn nữa, như trước chưa cho đám người Long Vũ Không, Hách Liền Vũ Tử cơ hội, ba mươi tư kiếm, nhìn như cực kỳ thoải mái đem bát phẩm tông môn đánh bại.

Chẳng qua, sau khi đánh bại, Trần Hạo liền khoanh chân tiến vào trạng thái tu luyện.

Trước khi vòng sau đến, lấy lực khôi phục biến thái của Trần Hạo, khôi phục tới trạng thái đỉnh phong là không có gì trì hoãn.

Long Vũ Không rất buồn bực. Tới bây giờ, Trích Tinh môn cũng chỉ có hắn chưa ra tay, trước khi đến, ban đầu cao ngạo hắn đã cúi đầu, cố ý cùng Trần Hạo, Hách Liên Vũ Tử nói ngọt vài câu, nếu không phải tông môn quá cường đại, bảo hai người để lại chút nước, cho hắn cơ hội uống ngụm canh...

Dù sao, trước có Trần Hạo biến thái đến cùng này, sau có Hách Liên Vũ Tử cái chướng ngại vật này, cứng rắn đem hắn kẹp ở bên trong, không có cơ hội biểu hiện là một chuyện rất buồn bực.

Nhưng Trần Hạo như trước ngay cả cái rắm cũng không để lại cho hắn một cái. Chẳng qua, lúc Trần Hạo bắt đầu tu luyện khôi phục, lại truyền âm một câu cho hắn cùng Hách Liên Vũ Tử bọn người Trích Tinh môn, liền làm đám người Hách Liên Vũ Tử mở to hai mắt nhìn, như bị dọa ngốc, nhưng chợt mọi người bao gồm Long Vũ Không ở trong, trong đôi mắt đều lóng lánh ra hào quang rực rỡ, một bầu nhiệt huyết, chiến ý cả người cũng cuồn cuộn bốc cháy lên, ánh mắt tập trung vào phương hướng Thiên Kiếm tông, tựa như đang thời khắc đều phải bên bờ bùng nổ!

Không ai nghĩ đến Trần Hạo lại có chí nguyện to lớn như thế!

Mà chính là cái chí nguyện to lớn này làm cho Trích Tinh môn sôi trào!

...

Thời điểm tên của Trích Tinh môn cùng Thiên Kiếm tông từ trong miệng trọng tài hô lên, đệ tử xếp hạng mười của Trích Tinh môn nhất thời phát ra một tiếng thét dài vang thấu thiên địa như sói tru, tràn ngập chiến ý cùng điên cuồng vô cùng vô tận, lao tới trên lôi đài!

Làm đám người vốn bởi vì mạnh mạnh gặp nhau mà ong ong nghị luận, từng người mở to hai mắt nhìn, đệ tử này của Trích Tinh môn có lẽ là bị điên.

“Phải, là điên rồi!”