Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 285: Hội Tụ




“Đây là linh thụ gì?”

Trần Hạo và Trần Tuyết cũng không phi hành quá lâu, đã tìm được một cái hang kín đáo, tiến vào trong đó. Ở trong thiên không chi thành tùy thời đều có thể xuất hiện hung hiểm, hai người đều luôn duy trì cẩn thận, một khi chân nguyên thể lực tiêu hao đến bốn thành sẽ dừng đi đường. Nếu không một khi gặp hung hiểm, chiến lực sẽ chịu ảnh hưởng thật lớn. Giờ phút này hai người sau khi bước vào trong hang, Trần Hạo đem nhẫn trữ vật của bốn người hết thảy lật ra, ở trong nhẫn trữ vật của thiếu niên đi đầu, lấy ra cái gọi là linh thụ lúc bọn họ đối thoại. Lúc nhìn thấy linh thụ, Trần Hạo cảm ứng khí tức linh thụ, có chút kinh ngạc hỏi.

“Bàn Quả linh thụ?”

Ở thời điểm Trần Tuyết kinh ngạc trừng lớn mắt từ chối cho ý kiến, trong đầu Trần Hạo lại vang lên thanh âm của Y Đằng Thái.

“Đúng, chính là Bàn Quả linh thụ!” Sau một lát, Trần Tuyết khẳng định nói. Trần Tuyết ở trong tông môn đã nhìn thấy ghi chép thiên địa linh vật cực kỳ tường tận, hầu như bao quát toàn bộ linh dược trong thiên hạ. So với tin tức linh dược Trần Hạo từ trong tư liệu của tông môn nhìn thấy, chính là phong phú hơn gấp trăm lần.

“Có tác dụng gì? Tựa như thiên địa linh khí cũng không phải mười phần nồng hậu...” Trần Hạo chăm chú nhìn Bàn Quả linh thụ trước mặt cao mười trượng, cũng không phải quá lớn, hỏi.

Khi Trần Tuyết đem diệu dụng cùng giá trị của Bàn Quả linh thụ nói ra, Trần Hạo lộ ra một tia thất vọng, nhưng chợt lại biến thành hưng phấn. Đối với hắn vô dụng, nhưng giá trị cao.

“Nhanh chóng thu hồi đi, nếu có thể, đặt tới phụ cận linh tuyền, có linh tuyền tẩm bổ, tốc độ trưởng thành của nó sẽ nhanh hơn...”

“Ừ, chờ sau khi nở hoa kết quả, quả đầu tiên cho ngươi” Trần Hạo nói. Trần Tuyết tuy không bỏ sức, nhưng hai người là cùng nhau lịch luyện, nên chia vẫn là cần chia. Cùng lúc nói, cũng đem Bàn Quả linh thụ thu vào trong Huyền Hoàng Hoàn, bố trí đến bên linh tuyền.

“Thứ gia tăng tuổi thọ, ta không dùng đến...” Trần Tuyết nói.

“Bán chính là lượng lớn nguyên tinh thạch.”

“Ta cũng không thiếu, bản thân ngươi giữ lại dùng đi.”

“Khụ khụ... phú tỷ, ngươi cũng đừng khách khí với ta, ta là sẽ không khách khí...” Trần Hạo cười nói.

“Ta cũng không phải phú tỷ, ta tiếp nhận! Chỉ cần là ta tu luyện dùng, tông... Mẹ ta sẽ cung cấp cho ta...” Trần Tuyết nói. Thiếu chút nữa nói ra hai chữ tông môn, may mắn kịp thời phanh lại. Trần Tuyết tuy có thể khẳng định Trần Hạo sẽ không phát hiện bí mật của nàng, nhưng cẩn thận một chút chung quy là tốt. Huống chi ngay từ đầu nói với Trần Hạo nàng là tán tu.

“Vậy thì tốt. Nhanh chóng khôi phục đi... Đúng rồi, nếu là ngươi có tư liệu loại linh dược, khoáng thạch..v..v.., cho ta một phần. Miễn về sau ta gặp được bảo bối cũng tự biết.” Trần Hạo nói: “Tư liệu của Trích Tinh Môn ta thật là có chút khó coi...”

“Không mang theo, chờ sau khi rời khỏi đây, cho ngươi sau đi.”

“Được”

...

Trong nháy mắt là bảy ngày sau, cách khu vực thành cổ trung tâm mở ra còn một ngày cuối cùng.

Giờ phút này, ở cửa vào của khu vực thành cổ trung tâm, chừng một ngàn người chia làm ba khu nhỏ, hội tụ ở trong phạm vi trăm dặm. Phạm vi trăm dặm này cùng không gian chung quanh tồn tại dấu hiệu phân biệt rõ ràng, như là bao phủ một tầng màn ánh sáng nhàn nhạt thẳng hướng phía chân trời. Ở ngoài mấy vạn dặm cũng có thể liếc một cái nhìn đến.

Hiển nhiên phạm vi trăm dặm này là cửa vào duy nhất sau khi khu vực thành cổ trung tâm mở ra.

Theo thời gian chuyển dời, người của ba phương thế lực vẫn có người lục đục tới, nhưng dựa theo tốc độ như vậy đến thời khắc mở ra cũng tuyệt đối không đến được một ngàn năm trăm người.

Phải biết rằng, bước vào Thiên không chi thành chính là tận ba ngàn người, còn lại hơn phân nửa người không biết đã chạy đi đâu. Hiển nhiên chỉ có hai loại kết quả. Nếu không phải đã chết, chính là không dám tới.

Ai cũng biết thiên không chi thành chỉ có ba tháng thời gian lịch luyện, tháng đầu tiên là tiêu diệt triệt để thành tích, thực lực khảo thí của đệ tử chiến lực tương đương truyền tống ở cùng khu vực. Tháng thứ hai, toàn bộ thiên không chi thành trừ khu vực thành cổ trung tâm, toàn bộ khu vực vách ngăn đều biến mất. Mà tháng thứ ba thì khu vực thành cổ trung tâm mở ra, cũng là một tháng quan trọng nhất của thiên không chi thành.

Khu vực thành cổ trung tâm trên thực tế là một mảng không gian thật lớn có phạm vi mười vạn dặm, cũng là thánh địa tu luyện thật sự của thiên không chi thành. Không những thiên địa linh khí nồng hậu đến cưc điểm, toàn bộ không gian đều tràn ngập khí tức thiên đạo pháp tắc huyền ảo, đối với người tu luyện đột phá cảnh giới thiên đạo pháp tắc của bàn thân có tác dụng thật lớn. Hơn nữa, ở trong không gian thật lớn phạm vi mười vạn dặm, tồn tại một ít cung điện viễn cổ lơ lửng ở trên hư không, có thể tiến vào trong đó hay không chỉ xem cơ duyên, số mệnh cùng thực lực cá nhân.

Thực lực yếu cơ bản là không dám thử tiến vào cung điện, nhiều nhất chọn một góc, vụng trộm tu luyện, nhưng dù vậy cũng có thể gặp phải họa sát thân.

Đây là Đông Tây đại lục cùng quần đảo Nam Hải tranh đoạt số mệnh, không ai sẽ nương tay. Nhất là sau khi giết người còn có thể đạt được tài phú, nhiều người muốn làm chuyện này.

...

Khu đệ tử Đông đại lục, ra ngoài đệ tử quần đảo Nam Hải cùng Tây đại lục đoán trước, lần này có hơn ba trăm năm mươi người, so với Tây đại lục còn nhiều hơn mấy chục người, nhân số nhiều nhất là quần đảo Nam Hải, hơn bốn trăm người.

Loại tình huống này không ai dám xằng bậy, nếu không, vô luận là một phương nào cũng phải chết thảm trọng, huống chi khu vực thành cổ sắp mở ra.

“Triệu sư huynh, những gia hỏa kia của quần đảo Nam Hải hẳn sẽ không bắt Lan Lan cùng Đoàn sư đệ chứ?”

Giờ phút này, trong hàng gần hai mươi đệ tử của Lăng Thiên tông, một đệ tử Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong chăm chú nhìn hơn mười cao thủ quần đảo Nam Hải qua lại ở ngoài quầng sáng, truyền âm với người bên cạnh hỏi. Đệ tử này là hạch tâm đệ tử của Lăng Thiên tông Hạ Tiểu Đao, cũng là đích hệ huyết mạch của tông chủ Hạ Lăng Phong, cùng Hạ Lan Lan, Hạ U U là quan hệ anh em họ.

“Hẳn là không phải. Bốn người đuổi giết Lan Lan sư muội cùng Đoàn sư đệ đã bị Trần Hạo nháy mắt chém giết. Đoàn sư đệ tuy chưa nói là bảo vật gì, nhưng bốn người này đã chiếm được bảo vật, hơn nữa nắm chắc thắng lợi, quả quyết không có khả năng nói cho tông môn bọn họ...” Đệ tử được gọi là Triệu sư huynh nói. Người này dẫn đầu Lăng Thiên tông lần này, Triệu Nguyên Thanh. Cũng là tồn tại trong hạch tâm đệ tử gần với Hạ U U. Trên người tản mát ra khí tức rõ ràng tấn thăng đến nửa bước Hóa Thân cảnh. Tuy không cường hãn bằng ba người bọn Sở Khuynh Thiên, Cô Tinh, Ngô Nhược Trần, nhưng ở trong các đệ tử Đông đại lục, chiến lực tuyệt đối là nhân vật top mười.