Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 284: Tùy Tay Tứ Kiếm




Theo Trần Hạo và Trần Tuyết không ngừng xâm nhập, người tu luyên gặp được càng ngày càng nhiều, nhìn thấy chém giết cỡ nhỏ vô số, đại đa số đều là người đại lục khác nhau sống chết với nhau.

Những cái này cùng hai người không có quan hệ.

Hai người đều là dung nhập trong thiên địa vạn vật, như là hai cơn gió mát phiêu đãng mà qua...

“Ồ?” Lúc hai người đang định tìm địa phương khôi phục một chút, Trần Tuyết bỗng nhiên như đã phát hiện cái gì.

“Phát hiện cái gì?” Trần Hạo hỏi.

Mấy ngày nay, Trần Hạo hoàn toàn xác định Trần Tuyết đã bước vào Nguyên Anh cảnh trung kỳ, ở trên năng lực cảm giác, tuyệt đối so với hắn mạnh hơn không chỉ ba thành. Cảm giác lực của Trần Hạo bây giờ cực hạn khoảng cách năm trăm dặm đã rất nghịch thiên, so với siêu cấp thiên tài nửa bước Hóa Thân cảnh mạnh hơn một chút. Nhưng Trần Tuyết dễ dàng có thể cảm ứng được khoảng cách phạm vi tám trăm dặm. Năm trăm dặm cùng tám trăm dặm nhìn như chỉ chênh ba trăm dặm, nhưng lấy bản thân làm tâm vẽ vòng tròn, diện tích cảm ứng của Trần Tuyết chính là nhiều hơn Trần Hạo gấp đôi.

“Hình như là Lăng Thiên tông Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan đang chiến đấu với người... Cảm ứng không quá xác thực, cách bên trái chúng ta khoảng tám trăm dặm, hướng chúng ta nhanh chóng tới gần, tựa như bị bốn đạo khí tức bám sát!” Trần Tuyết nói.

Trần Tuyết tuy chưa kết giao với Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan, nhưng quan hệ của hai người cùng Trần Hạo tựa như không tệ. Hơn nữa Trần Tuyết quen thuộc khí tức của bọn họ. Ở trong ý nghĩ của Trần Tuyết, Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan là người rất giúp đỡ Trần Hạo, đã cảm ứng được thì nói ra.

“Đi lên nhìn một chút, con người Đoàn Dự Phi không tệ.”

Quả nhiên giống như Trần Tuyết dự đoán, Trần Hạo không chút nghĩ ngợi liền nói.

...

Vù vù!

Trên người Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan đều có miệng vết thương không lớn không nhỏ, rõ ràng là từng trải qua chiến đấu hung hiểm. Giờ phút này hai người đang toàn lực phi hành.

Mà ở phía sau bọn họ không đến mười dặm, có bốn người tu luyên của quần đảo Nam Hải đuổi theo không rời, khoảng cách càng lúc càng gần, rõ ràng tốc độ so với hai người nhanh hơn một đường. Bốn người này cùng Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan giống nhau, đều là Nguyên Anh cảnh sơ kỳ đỉnh phong.

“Ha ha... Ta xem các ngươi chạy trốn đi đâu!”

Thiếu niên đi đầu trong bốn người, chân nguyên hùng hồn tinh thuần sau người ngưng tụ thành hai cái cánh thoáng như thực chất, khiến cho tốc độ của hắn chợt lại tăng vọt.

Ðoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan cảm ứng được tốc độ của đối phương, nhíu chặt lông mày.

Hai người sau khi tiến vào thiên không chi thành, liền dẫn đầu hội hợp, cùng nhau lịch luyện. Lấy chiến lực của bọn họ, ở ngoại vi cơ bản sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Chỉ là lúc khu vực thành cổ trung tâm sắp mở ra, bọn họ mới đến cùng đệ tử của tông môn hội hợp, không nghĩ tới nửa đường lại phát hiên một gốc Bàn Quả linh thụ ba ngàn năm.

Bàn Quả linh thụ mỗi trăm năm nở hoa kết quả một lần, một lần kết quả một trái. Tuy không phải linh quả tăng tu vi, nhưng giá trị của nó cao, tuyệt đối vượt qua vô số cực phẩm linh dược. Bởi vì Bàn Quả là một loại linh quả cực kỳ hiếm thấy dùng gia tăng tuổi thọ.

Gia tăng tuổi thọ ở trong mắt Trần Hạo những thiên tài trẻ tuổi có lẽ không tính là gì. Nhưng đối với một số người tu luyện đến bình cảnh, hơn nữa tuổi thọ sắp hết lại là cứu mạng. Tuy một trái Bàn Quả chỉ có thể gia tăng ba năm tuổi thọ, nhưng ba năm thời gian, người tu luyên một khi có thể đột phá cảnh giới, tuổi thọ sẽ kéo dài. Giá trị của nó rất là cao.

Tu luyên giới, phàm là linh được gia tăng tuổi thọ, cơ bản có giá vô cùng, không ai sẽ đem bán. Ngẫu nhiên xuất hiện cũng sẽ bị đấu đến giá trên trời, căn bản không thể dùng giá xác thực nhắm chừng.

Nhưng bây giờ, không những Bàn Quả linh thụ bị đoạt, ngay cả sinh mệnh của hai người cũng chịu uy hiếp thật lớn.

Tuy hai người đã đưa tin cho hạch tâm đệ tử của tông môn, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Mắt thấy đã trốn cũng không được, hai người biết duy nhất có thể làm đó là liều mạng, chỉ cầu nguyện cao thủ của tông môn vừa vặn có ở phụ cận.

Vù vù!

Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan nắm chặt tay, nhìn nhau một cái, liền hạ xuống đỉnh một ngọn núi, mỗi người nuốt ăn mấy viên linh đan, đem khí tức của mình tăng lên tới cực hạn.

“Ha ha ha... Lãng phí khí lực của lão tử, sớm nên như thế! Không cần trông cậy vào có người tới cứu các ngươi, nơi đây đến khu vực thành cổ trung tâm ít nhất mấy ngày lộ trình, cao thủ tông môn các ngươi tốc độ mau nữa cũng phải hai ba ngày nhỉ? Hơn nữa bọn chúng chịu bỏ qua lịch luyện khu thành cổ trung tâm tới cứu các ngươi? Ha ha ha...”

Thiếu niên đi đầu sau khi thấy hai người không chạy trốn nữa, thu hồi cánh chân nguyên, nắm chắc thắng lợi nói.

Vù vù vù, trong chốc lát, ba người khác cũng đều đáp xuống trên ngọn núi, bốn người chia làm bốn phương hướng, như nhìn con mồi, bao vây Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan.

“Linh thụ các ngươi đã đạt được, cần gì đuổi tận giết tuyệt?” Đoàn Dự Phi lạnh giọng nói: “Muốn chém giết chúng ta, bốn người các ngươi ít nhất cũng cần hai người chôn cùng.”

“Chôn cùng? Ha ha ha... Ngươi đang kể chuyện cười sao? Ngươi cho rằng bốn người chúng ta sẽ liều mạng với các ngươi? Lão tử mài cũng phải mài chết các ngươi! Chúng ta có thời gian, dù sao đã có linh thụ thu hoạch, khu trung tâm nguy hiểm, chúng ta cũng không cần thiết đi nữa, ở nơi nào tu luyên còn không phải tu luyện? Ha ha...” Thiếu niên thực lực mạnh nhất nghe được lời của Ðoàn Dự Phi, khinh thường nói.

“Lý huynh, nữ nhân này cũng không tệ lắm, tuy không phải quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là mỹ nữ khó gặp, ngươi nên giúp huynh đệ kiềm chế chút, đừng xuống tay quá ác, đến lúc đó để tiểu đệ chơi một chút...”

“Con mẹ nó chứ, ta cũng muốn chơi...” Một thiếu niên khác nói.

“Không phải chứ? Thì ra các ngươi cũng đều có sở thích này?”

“Con mẹ nó, thật không ngờ ba gia hỏa các ngươi ở quần đào chúng ta cũng là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, thế mà cùng Vu Thừa Phong là một loại mặt hàng, nữ nhân thực sự chơi hay như vậy?”

“Ha ha ha... Lý huynh, ở quần đảo Nam Hải chúng ta tất nhiên không dám xằng bậy. Nhưng đệ tử Đông đại lục, sợ cái gì? Nữ nhân cũng không chỉ có chơi hay, các loại thú vui có thể nói là thích thú vô cùng, chỉ có tự thể nghiệm mới có thể rõ ràng một hai. Đương nhiên, Lý huynh vẫn là thân xử nam, cô nàng này ba người chúng ta chơi chút là được, chờ lúc gặp được tuyệt sắc xử nữ, Lý huynh ngươi thử sau không muộn. Tư vị đó không những tuyệt vời, hơn nữa đối với tu luyện cũng có chỗ tốt... Âm dương giao hòa mà, ha ha ha...”

“Súc sinh!” Ðoàn Dự Phi tức giận đến tóc cũng dựng thẳng lên, răng cũng đã cắn ra máu, lửa giận như núi lửa bùng nổ.

Oành!

Chân nguyên ẩn chứa căm giận ngút trời liền bùng nổ. Ðoàn Dự Phi như dã thú phát cuồng liền ra tay.

“Dự Phi!” Sắc mặt Hạ Lan tái nhợt, chết cũng không đáng sợ, có người yêu thương ở cạnh, cùng sống cùng chết không có gì e ngại. Nhưng làm Hạ Lan Lan không nghĩ tới là bốn người đối phương lại là loại cặn bã như thế. Mắt thấy Ðoàn Dự Phi ra tay, vốn định trực tiếp tự bạo khỏi bị nhục, Hạ Lan Lan hơi do dự chút, vẫn là chưa làm như vậy, chiến trước, chết cũng phải làm đối phương chịu thương tổn nhất định. Đến một khắc cuối cùng, tự bạo sau cũng không muộn.

Nhìn đến hai người đều bộ dáng lửa giận công tâm, bốn gia hỏa phối hợp ăn ý, sâu trong ánh mắt rõ ràng hiện lên một tia đắc ý. Cái này chính là bọn họ muốn.

Cảnh giới, thực lực Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan đều cùng bọn họ tương đương. Thật muốn chém giết, tất nhiên phải đối mặt hai người sinh tử vồ ngược. Đến lúc đó, có khả năng bị hai người lôi đi một hai người chôn cùng. Nhưng hai người mất đi lý trí thì sẽ đơn giản hơn...

“Du đấu, tiêu hao chân nguyên của bọn chúng! Cẩn thận một chút nữ nhân kia, rất có thể kéo chúng ta tự bạo, ha ha...”

Thiếu niên đầu lĩnh truyền âm cho ba người khác nói.

...

“Bốn người này thật ra rất âm hiểm...”

Trong hư không, Trần Tuyết và Trần Hạo như hai cơn gió mát, chăm chú nhìn Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan phía dưới đã lâm vào đại chiến, Trần Tuyêt truyền âm nói với Trần Hạo.

Khoảng cách mấy trăm dặm đối với tốc độ cực hạn của hai người cũng chỉ là chuyện của mấy phút. Ở thời điểm Đoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan hạ xuống ngọn núi, hai người đã đến. Chỉ là chưa vội ra tay.

“Không phải bốn người âm hiểm, là Ðoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan lịch duyệt quá nông. Ngươi cũng tương tự...” Trần Hạo không khách khí nói.

“Ta như thế nào tương tự?”

“Bất cứ cuộc đấu nào, chưa đến một khắc cuối cùng, tuyệt đối không thể buông bỏ. Bây giờ bọn họ rõ ràng là đã có chí hẳn phải chết. Loại tình huống này thực sự có thể tăng cường sức chiến đấu, nhưng càng dễ dàng làm cho bản thân lâm vào chết thật sự. Lần trước trong động cổ Hắc Phong, ngươi cũng như thế... Chỉ là so với bọn hắn hơi tốt hơn mà thôi. Càng nguy hiểm, càng phải bình tĩnh mới đúng. Bọn họ bị đối phương nói mấy câu đã tức giận đến đánh mất lý trí, thật sự không cần thiết. Nếu không, bằng thực lực hai người bọn họ, mặc dù là chết cũng có thể kéo hai kẻ chết theo...”

Trần Tuyết bĩu môi nhưng không nói gì.

“Nên ra tay rồi, ngươi không cần hiện thân, chờ ta một lát.”

Máy phút đồng hồ sau, Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan đã lâm vào sinh tử hiểm cảnh, Trần Hạo biết không thể tiếp tục nữa. Nếu không, nếu Hạ Lan Lan tự bạo, hắn cũng không cách nào cứu lại.

...

Tê!

Khí tức Trần Hạo bỗng dưng xuất hiện ở phía trên Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan, ở thời điểm mọi người còn chưa phản ứng lại là có chuyện gì, tùy tay chém ra bốn kiếm, Trần Hạo chưa thi triển Bạch Kim Phá Thiên Trảm, chỉ dùng ra Ðộc Cô Kiếm Quyết công kích sơ hở, đem lực lượng tăng lên tới tám phần, kiếm ý nhị trọng thiên ẩn chứa trong đó.

Xẹt xẹt xẹt xẹt!

Dù vậy, kiếm ý sắc bén vô cùng trong nháy mắt đã rợp trời rợp đất áp chế.

“A!”

Phốc phốc phốc phốc!

Bốn tiếng kêu sợ hãi cùng với tiếng thân thể bị xuyên thủng chợt vang lên.

Một cái chớp mắt trước, bốn người còn thắng lợi ở trong tầm mắt, giờ phút này từng người mở to hai mắt nhìn, chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm Trần Hạo đứng yên ở hư không, chỉ là mi tâm dâng lên óc máu tươi làm bọn họ nháy mắt liền mất đi ý thức. Ngay cả thống khổ tử vong cũng chưa nhấm nháp được bao nhiêu.

Không chịu kiếm ý của Trần Hạo ảnh hưởng Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan ở một khắc này cũng tràn ngập kinh hãi nhìn về phía hư không.

“Đoàn huynh, Hạ cô nương, lần này sẽ không đòi thù lao của các ngươi, đồ vật của bốn tên kia về ta là được.” Trần Hạo mỉm cười, hư không tóm một cái đối với bốn thi thể, nhất thời vũ khí, nhẫn trữ vật của bốn người đều bay về phía Trần Hạo.

“Các ngươi cẩn thận một chút. Cáo từ!”

Ở thời điểm Ðoàn Dự Phi cùng Hạ Lan Lan còn kinh hãi, bóng dáng Trần Hạo liền biến thành một dải ánh sáng, nhanh chóng rời xa tầm mắt của hai người.

Thật lậu sau, Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan mới từ trạng thái kinh hãi tỉnh táo lại, sống sót sau tai nạn, bừng tỉnh giấc mơ, vô luận như thế nào bọn họ cũng không ngờ tới, ở thời khắc mình tới bên bờ tử vong lại xuất hiện nghịch chuyển kinh thiên như thế.

“Cái này... Là thật sao?” Hạ Lan Lan đưa tay véo về phía khuôn mặt Ðoàn Dự Phi, không dám tin nói. Trần Hạo từ xuất hiện đến rời khỏi chỉ ngắn ngủi mấy giây, nhưng bốn cao thủ đem bọn họ bức đến tuyệt cảnh chỉ như vậy đã chết.

“Chúng ta lại nợ Trần huynh hai mạng rồi...” Đoàn Dự Phi nắm tay Hạ Lan Lan, trong ánh mắt tràn ngập cảm kích cùng vui sướng sống sót sau tai nạn, lẩm bẩm. Trong lòng đối với thực lực của Trần Hạo càng là kinh ngạc tột đỉnh.

Trong nháy mắt, tùy tay vung kiếm liền chém giết bốn siêu cấp thiên tài Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, đây là khái niệm khó hiểu.

Nếu Trần Hạo là nửa bước Hóa Thân cảnh thì còn chấp nhận được. Nhưng cảnh giới của hắn chỉ là Kim Đan cảnh...

Lần đầu tiên gặp gỡ, chiến lực của Trần Hạo tuy kinh người, nhưng Đoàn Dự Phi tự tin vẫn có thể chiến thắng Trần Hạo. Mà trong khoảng thời gian này, Đoàn Dự Phi và Hạ Lan Lan đều đã bước vào Nguyên Anh cảnh, hơn nữa tấn thăng đến sơ kỳ đỉnh phong, chiến lực tăng lên mấy lần, tốc độ tiến bộ của bọn họ đủ để tự hào, nhưng nhìn thấy một kích của Trần Hạo vừa rồi, bọn họ mới biết được cái gì gọi là yêu nghiệt...

Giờ khắc này, vô luận là Ðoàn Dự Phi hay Hạ Lan Lan đều kinh hãi tột đỉnh.

“Hắn thực xứng với U U...” Hạ Lan Lan thì thào nói.

“Cũng chỉ có U U mới xứng với hắn nhỉ?” Ðoàn Dự Phi thầm nghĩ. Cùng như lời Hạ Lan Lan nói, tuy chỉ trước sau đổi trình tự, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau. Hiển nhiên ở trong lòng Đoàn Dự Phi, Trần Hạo mạnh hơn, đáng giá kính nể hơn.

Hạ U U có hoàn cảnh tu luyện gặp may mắn, mà Trần Hạo thì... Chỉ là thiếu niên bình thường từ thế tục giới, thông qua bản thân cố gắng, từng bước bước vào tu luyện giới, tiến vào chỉ là một cái tông môn tam phẩm. Mặc dù được Trích Tinh Môn toàn lực bồi dưỡng, cũng căn bản không thể cùng Hạ U U so sánh. Nhưng ngắn ngủn mấy tháng thời gian, hắn trưởng thành, lại chỉ có thể dùng yêu nghiệt hình dung.

Hai người tuy bị thương không nhẹ, nhưng cũng không có vết thương trí mạng, nuốt linh dược chữa thương chỉ dùng nửa ngày khôi phục được tám phần, sau đó hai người liền thu liễm khí tức, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về khu vực thành cổ trung tâm bay đi, thời gian đã không nhiều, bọn họ phải đẩy nhanh tốc độ.