Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 191: Màn Che, Lựa Chọn




“Ý võ song tu... Trách không được năng lượng của hắn hùng hồn khủng bố như thế...” Lãnh Diệc Hàn gắt gao cắn cắn môi mỏng manh, ánh mắt lóng lánh ra hai đạo kiếm ý sắc bén vô cùng, vèo một tiếng liền biến mất ở trong mắt mọi người.

“Có huyền thiết chiến giáp, ta đánh lén nữa, trái lại muốn xem ngươi có thể làm gì được ta? Ta phải thắng!”

...

“Ý đến khí đến, khí đến kình theo... Khuất thân tự do, theo tâm mà động, tới nơi tuyệt hảo, đạt thần minh, tới động tĩnh theo tâm, tới vô hình vô tướng, trong lúc trí hoảng hốt, mạnh, mặc hắn mạnh, hoành, tùy hắn hoành...”

Dưới áp lực thật lớn, trong đầu Trần Hạo trở thành một mảng trống trải, đắm chìm đến trong ý nghĩa sâu xa của võ lâm tuyệt học.

Làm mọi người ở diễn võ trường kinh ngạc là Trần Hạo Và Lãnh Diệc Hàn lần nữa biến thành đối lập, một đứng yên bất động, một ẩn nấp hư không.

Ngay từ đầu chỉ kinh ngạc, nhưng nháy mắt sau nhìn Trần Hạo trên lôi đài, mọi người lại kinh hãi mở to hai mắt nhìn, toàn bộ diễn võ trường cũng không cách nào giữ được bình tĩnh nữa.

“Trần Hạo muốn làm gì?”

Vô số người kinh ngạc hỏi ra miệng.

Không ai biết Trần Hạo muốn làm gì. Mặc dù là các trưởng lão trên đài chủ tịch cũng không cách nào biết. Từng người nhíu mày trầm tư.

Trên lôi đài.

Trần Hạo đứng ở giữa, hộ thể cương khí trải rộng quanh thân thể từ từ biến mất, thậm chí khí tức của hắn cũng không cảm ứng được bất cứ một tia năng lượng dao động nào nữa, càng kinh người là...

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bộ dáng đó, vẻ mặt đó, như là đắm chìm đến một loại đốn ngộ, minh ngộ...

Mà bây giờ là đang chiến đấu, đang thi đấu...

Tê!

Lãnh Diệc Hàn mặc huyền thiết chiến giáp, sau khi xuyên qua ngắn ngủi, tâm thần cũng dung nhập đến trong thiên địa vạn vật, vô thanh vô tức, vô sắc vô hình, như rắn độc ẩn nấp ở đêm tối, ngắn ngủi một phút đồng hồ, chợt ở khoảng cách một trượng phía sau Trần Hạo xuất hiện.

Kiếm quang rực rỡ sắc bén giống như rắn độc phun nọc, nhanh như tia chớp đâm về phía một điểm lệch lên trên lưng Trần Hạo. Không nguy hiểm đến tính mạng Trần Hạo, nhưng trúng rồi sẽ ý nghĩa Trần Hạo thất bại. Tựa như lúc Trần Hạo công kích Lãnh Diệc Hàn, hai người ai cũng không có tính toán lấy tính mạng đối phương, chỉ cần phân ra thắng bại là được...

Cư ly gần, thêm công kích sắc bén, bất cứ ai cũng không thể tránh né.

Không kịp mọi người phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhưng Trần Hạo đã động.

Thân hình quỷ dị rung lên, nhất thời một cỗ năng lượng tinh thuần như bông, như sóng biển liên miên không ngừng, cô đọng đến cực điểm co rút lại đến trước người, ở khoảnh khắc mũi kiếm của Lãnh Diệc Hàn tới người, lại cứng rắn che ở trước Trần Hạo, mà thân thể Trần Hạo lại giống như dương liễu trong gió, nhẹ nhàng tránh đi, cùng lúc đó kiếm quang trong tay chấn động “Ông”, sắc bén vô cùng đánh về phía Lãnh Diệc Hàn xuất hiện như u linh.

Đinh! Ầm!

Thân hình hai người nhất thời tách ra, Lãnh Diệc Han lần nữa biến mất không thấy, mà Trần Hạo vẫn như cũ nhắm mắt lại, khôi phục bộ dáng không nhúc nhích. Trừ cao thủ võ thần cảnh trở lên, không ai thấy rõ hai người giao phong. Chỉ có tiếng nổ khủng bố làm mọi người biết. Hai người ở nháy mắt đã hoàn thành một lần đánh bất ngờ, phòng ngự, phản công, ngăn cản.

Sau tĩnh lặng ngắn ngủi, kiếm quang tái hiện, nhưng cùng lần đầu tiên không có gì khác biệt.

Hai người tựa như thật sự lâm vào giằng co, ai cũng không làm gì được ai.

Làm Lãnh Diệc Hàn hận ngứa răng, thật sự không hiểu tốc độ phản ứng của Trần Hạo vì sao nhanh đến cảnh giới như thế, sớm biết như thế, ngay từ đầu hắn đã nên dùng tới huyền thiết chiến giáp, dung nhập thiên địa vạn vật công kích, lúc kiếm đầu tiên xuất ra, với tốc độ phản ứng của Trần Hạo thì hắn hoàn toàn đánh bại Trần Hạo...

Nhưng bây giờ đã muộn. Trần Hạo tựa như ở trong quá trình chiến đấu đã lĩnh ngộ ra cái gì đó khiến cho tốc độ phản ứng cùng cảm giác của hắn bây giờ đã sâu sắc hơn rất nhiều.

“Trần Hạo...” Ước chừng non nửa canh giờ sau, Lãnh Diệc Hàn rốt cuộc nhịn không được: “Ngươi không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được ngươi, ngang tay đi...”

“Được”

Trần Hạo chậm rãi mở mắt, khí tức huyền ảo trên người nhất thời biến mất, dứt khoát lưu loát nói. Tiếp tục kéo dài như vậy, quả thực rất khó phân ra thắng bại, Trần Hạo ở dưới loại trạng thái này, tiêu hao cực nhỏ, khôi phục cũng nhanh. Mà Lãnh Diệc Hàn có huyền thiết chiến giáp, tiêu hao tương tự không lớn.

...

Theo đại chiến của hai người kéo lên màn che, thi đấu xếp hạng Bách Triều bảng cũng chính thức chấm dứt.

Tháp bia màu đen to lớn lần nữa lóng lánh ra ánh vàng rực rỡ, xuất hiện ở chính giữa chủ lôi đài, tên toàn bộ tuyển thủ Bách Triều bảng lóng lánh tinh quang rực rỡ, từ dưới lên trên, từng cái dừng hình ảnh.

Lãnh Diệc Hàn bằng tích phân cao đạt được số một.

Trần Hạo đành phải thứ hai, Đạm Đài Liên đứng hàng thứ chín.

Tuyển thủ top hai mươi đều đã đạt được giải thưởng lớn của thương hội Vạn Trân.

Xếp thứ nhất Lãnh Diệc Hàn được trăm vạn viên linh đan cấp tám, ít hơn rất nhiều là Trần Hạo nhận được tám mươi vạn viên, hạng ba là sáu mươi vạn viên. Thứ tư đến thứ mười mỗi người năm mươi vạn viên, thứ mười đến thứ hai mươi, mỗi người ba mươi vạn viên.

Sau khi trao giải hoàn thành, rốt cuộc đến thời khắc mấu chốt nhất đối với tuyển thủ Bách Triều bảng, tông môn lựa chon.

...

Vù Vù vù!

Theo tiếng của tổng quản thương hội Vạn Trân Liễu Vô Tướng, hơn ba ngàn đệ tử Bách Triều bảng bay lên trên không, đều dựa theo thứ tự của mình, dựa theo khu vực nhất định, hạ xuống trên chủ lôi đài to lớn.

Mà trưởng lão năm mươi tông môn đài chủ tịch cũng chân đạp mây lành, từng người nở rộ ra khí tức bản thân, đi tới trên chủ lôi đài.

Ba gã trưởng lão thất cấp tông môn ở giữa, trên mặt đều mang theo mỉm cười, chăm chú nhìn Lãnh Diệc Hàn, Trần Hạo bọn tuyển thủ top hai mươi. Hiển nhiên, ở bọn họ xem ra, hai mươi người này như thế nào cũng phải bị bọn họ chọn hết. Những người khác còn được, nhất là Lãnh Diệc Hàn cùng Trần Hạo, mặc dù là ba người bọn họ đều tất nhiên muốn cạnh tranh. Đãi ngộ tốt nhất trưởng lão Vạn Ðan Các không thể nghi ngờ là lòng tin lớn nhất.

“Các vị, dựa theo quy củ Bách Triều bảng khóa trước, năm mươi tông môn, sẽ dựa theo từ trình tự cấp cao đến cấp thấp, thay phiên chọn lựa đệ tử, mỗi lần chọn lựa mười người, trong top năm mươi chỉ có thể lựa chọn lấy một người. Chín người khác thì có thể tùy ý chọn. Đệ tử được lựa chọn nếu có tông môn mình vừa ý, có thể từ chối. Ðược rồi, bây giờ thất phẩm tông môn Vạn Ðan Các lựa chọn đầu tiên!”

Sau khi mọi người đều vào chỗ, thanh âm to rõ của Liễu Vô Tướng vang lên.

“Ha ha...”

Thanh âm Liễu Vô Tướng chưa dứt, trưởng lão Vạn Đan Các liền khẽ cười một tiếng, trên mặt mang theo một cỗ ngạo nghễ, ánh mắt từ trên thân hai người Lãnh Diệc Hàn cùng Trần Hạo, sau khi chậm rãi quét qua toàn bộ diễn võ trường, nói tiếp: “Ta là đại trưởng lão ngoại môn đệ tử Vạn Đan Các, Lục Tường, nghĩ mọi người đối với Vạn Đan Các chúng ta hẳn là đều biết, tuy là thất phẩm tông môn, nhưng trên thực tế...đãi ngộ đệ tử tông môn chúng ta lại không kém hơn bát phẩm thậm chí cửu phẩm tông môn. Vạn Đan Các chúng ta lần này chỉ cần năm mươi đệ tử, xếp hạng không phải quá quan trọng, cần thiên phú! Cho nên, đệ tử có tự tin, cứ việc chờ ta đến chọn... Top hai mươi cũng không tồi, trong top một trăm cũng có vài người không tệ, ha ha...”