Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 123: 10 đại cao thủ




“Nói dối cũng không phải là đứa trẻ ngoan. Nếu sư tỷ không đoán sai mà nói, cái vòng lợi hại kia của ngươi hẳn là trong bảo khố Huyền Hoàng có được nhỉ, gọi là Huyền Hoàng Hoàn? Hay là Ngũ Hành Hoàn? Đó hẳn là bảo vật của bảo khố Huyền Hoàng gần với ngũ hành linh căn, hơn nữa... Ngũ hành linh căn khẳng định cũng là ngươi chiếm được chứ? Ngươi đừng phủ nhận, cái này, đừng nói sư tỷ, chính là hai người bên cạnh này cũng có thể đoán được. Cho nên, ngũ hành linh đan linh tinh của ngươi hẳn là còn có rất nhiều...”

“Thực không còn. Tối hôm qua dùng một ít, đêm nay còn cần dùng. Tuy đối với ta không có tác dụng gì nữa. Nhưng Tiểu Vũ cùng Tiểu Mặc còn cần... Đó là chúng ta cùng nhau đạt được. Ta chỉ là người phụ trách bảo quản” Trần Hạo nói.

“Ý tứ của ngươi là...” Nghe được Trần Hạo nói, Vân Phi Yên chẳng những không ủ rũ, đôi mắt quyến rũ ngược lại lóng lánh ra một vầng hào quang hưng phấn, liền hai tay ôm chặt cánh tay Trần Hạo, nói: “Ngươi có thể giúp Tiểu Vũ, Tiểu Mặc lĩnh ngộ ngũ hành năng lượng? Ai da... Sư đệ thân ái, đồ đệ tốt, giúp sư tỷ một chút được không? Ừm, Tiểu Tình cũng giúp một chút đi...”

“Khụ khụ...” Trần Hạo xấu hổ ho khan lên, vốn tư thế của hai người đã rất ám muội, bây giờ Vân Phi Yên dưới sự kích động, càng không sai biệt lắm dán đến trên người Trần Hạo. Làm cánh tay Trần Hạo rõ ràng cảm giác được bộ ngực sữa no đủ tràn ngập co giãn kia của Vân Phi Yên.

Ðông Phương Tuấn trừng mắt, tràn ngập cực kỳ hâm mộ ghen tỵ nhìn hai người. Gia hỏa này chính là sắc trung ác quỷ. Nếu không cũng sẽ không ở ngày đầu tiên Hách Liên Vũ Tử xuất hiện, đã để bụng rồi. Chỉ là hắn không biết, để bụng tương tư còn có Ðông Phương Kiếm. Chẳng qua Ðông Phương Kiếm thuộc loại cao cấp đệ tử, hơn nữa không ở cùng điện, có rất ít cơ hội tiếp cận mà thôi. Mà Vân Phi Yên nữ nhân chín, lại trời sinh mị cốt này, lực hấp dẫn đối với nam nhân càng lớn vô cùng. Chỉ là hắn rõ ràng thân phận của Vân Phi Yên, không dám xằng bậy mà thôi, nếu không đã sớm lấy mặt làm mông dán lên rồi.

“Mỹ nữ sao đều thích gia hỏa này... Dm, không phải là thiên phú trâu bò chút sao? Bộ dạng nào có đẹp trai như ta?” Ðông Phương Tuấn ghen tỵ nhìn thoáng qua Trần Hạo, liền quay mặt đi, đỡ phải nhìn ghen tỵ, mắt không thấy tâm không phiền, hai người một bộ bộ dáng tâm tình quá làm cho hắn đau trứng. Làm Ðông Phương Tuấn hơi kinh ngạc là, tương tư là sắc trung ác quỷ Ðông Phương Kiếm trong chốc lát này lâm vào ngẩn người, như là không thấy được bộ dáng vô cùng thân thiết của Trần Hạo cùng Vân Phi Yên.

...

Đúng lúc này, trước ghế lô vừa vặn xuất hiên bốn thân hình, một lão giả khí tức cường đại dẫn dắt, ba người theo sát sau đó chính là Di Minh Hạo vương quốc Ðại Kiền cùng hai đệ tử khác tấn thăng đến trong Tân Tú bảng.

“Thật sự là vận quá xui, lại có thể cùng vương quốc Ðại Kiền chúng ta tiếp giáp...”

“Quỷ nghèo mà thôi. Ngồi vị trí này có thể đấu được thứ tốt sao? Sơ thí nho nhỏ mà thôi, ta trái lại muốn xem hắn có thể đi bao xa, tốt nhất đừng gặp phải ta, nếu không đệ tử chết đi của vương quốc Ðại Kiền chúng ta liền có thể ngủ yên rồi... Ha!”

Thanh âm cả vú lấp miệng em của một thiếu niên khác cùng Di Minh Hạo bay tới trong tai bốn người Trần Hạo cùng Vân Phi Yên, ánh mắt chỉ tràn ngập khinh thường nhìn thoáng qua Trần Hạo, không có chút dừng lại, chỉ có thanh âm không chút nào cố kỵ kia.

...

Không phải oan gia không đối đầu.

Đám người Trần Hạo ở lúc gặp đệ tử vương quốc Ðại Kiền có thể chém giết tất nhiên là chém giết. Tương tự vương quốc Ðại Kiền gặp vương quốc Trấn Nguyên cũng là luôn chỉnh tới chết. Mà bây giờ vương quốc Trấn Nguyên một tiếng kinh người, ngay cả đạt được vị trí phòng khách quý cũng gần với vương quốc Ðại Kiền, ở bên trái bọn họ. Mà đám người Âm Phong Hàn của vương quốc Tinh La thì ở bên trái Trần Hạo.

Vương quốc Ðại Kiền cùng vương quốc Tinh La đều là thực lực tương đối mạnh mẽ trong nước chư hầu. Nội tình so với vương quốc Trấn Nguyên thâm hậu hơn nhiều.

...

Theo thời gian chuyển dời, người tới càng ngày càng nhiều.

Vân Phi Yên sau khi được Trần Hạo trả lời ba phải cái nào cũng được, cũng không dây dưa vấn đề đó nữa, đương nhiên cũng không có tâm tình dây dưa. Giờ phút này, toàn bộ đại sảnh bán đấu giá nghị luận ầm ầm. Đều đang thảo luận lần bán đấu giá này có thể xuất hiện bảo vật, trái lại có không ít tin tức hữu dụng.

Mắt thấy lúc đấu giá hội sắp bắt đầu, đại sảnh kêu loạn bỗng nhiên an tĩnh lại, lập tức biến thành nhỏ giọng nghị luận.

“Ðây là siêu cấp thiên tài xếp hạng trước mười Tân Tú đường đế quốc, khí thế thật cường hãn...”

“Phải, thiên tài các đại hành tinh cùng nước chư hầu, nghe nói lần này cũng rất mạnh. Nhưng bây giờ xem ra vẫn là có chênh lệch rất lớn...”

“Ðó là đương nhiên. Năm danh ngạch Bách Triều bảng không có gì bất ngờ xảy ra, đế quốc Tân Tú đường ít nhất có thể lấy được ba cái. Thậm chí bao hết cũng không phải không có khả năng. Nghe nói, thủ tịch đại đệ tử Chu Tước điện Nghê Kiếm Bình một tháng trước đã đột phá đến võ tông, ban đầu còn không biết thật giả, bây giờ xem khí tức này, chỉ sợ là thực rồi...”

“Ta cũng nghe nói. Nghê Kiếm Bình chính là thủ tịch năm đại điện, dù có tấn thăng đến võ tông hay không, khẳng định chiếm cứ một cái danh ngạch. Ði ở vị trí thứ hai là Thanh Long điện thủ tịch Lý Dật Phong, thực lực sâu không lường được. Khẳng định cũng có thể đạt được một cái danh ngạch. Kẻ khác trái lại không quá xác định...”

“Ðây là ngươi cô lậu quả văn. Ngươi cũng đừng nhìn thủ tịch điện Bạch Hổ Dương Phàm, Dương Phàm này xưa nay thu mình, căn bản là không khiêu chiến, tùy ý mới xếp hạng cuối cùng thủ tịch năm điện. Nhưng thực lực thật sự của hắn, ta trái lại cảm thấy, mặc dù là Lý Dật Phong chỉ sợ cũng có điều không bằng...”

“Không thể nào?”

“Có cái gì không thể? Ngươi khẳng định không biết, Lý Dật Phong lén quan hệ giao hảo với Dương Phàm nhỉ? Tính cách Lý Dật Phong, Dương Phàm nếu không đủ thực lực, sao có thể trớ thành bạn của hắn? Ðã sớm cùng thủ tịch Huyền Vũ điện, Kỳ Lân điện giống nhau, bị hắn giẫm gắt gao rồi...”

...

Tiếng nghị luận rất nhỏ, nhưng thính lực biến thái của Trần Hạo lại có thể ở trong tiếng nghị luận của mọi người bắt được thứ có giá trị nhất.

Trong chốc lát, một lão giả mang theo mười tên thiếu niên nam nữ từ trước ghế lô của Trần Hạo đi qua.

Người thứ nhất đi ở phía sau lão giả, áo trắng hơn tuyết, thân hình cao ngất như kiếm, nhìn như dạo bước sân vắng, nhưng cẩn thận quan sát tư thế bước chân của hắn mà nói sẽ phát hiện hắn mỗi một bước đều hoàn toàn giống nhau, tuyệt đối không sai một phân một hào. Tuy khí tức cúa hắn cũng chưa phóng ra, làm cho người ta cảm giác lại đại khí mênh mông như đại dương, sâu không lường được, rất có phong phạm một đời đại tông sư.

“Cao thủ cảnh giới võ tông sao?” Ánh mắt Trần Hạo lóng lánh một tia tinh quang, nhìn chằm chằm thân hình đó. Lập tức nhìn về phía người thứ hai cùng người thứ năm, linh hồn cảm giác lực sâu sắc, lại thêm thanh âm của tham bảo kiếm linh, làm cho Trần Hạo xác định tin tức vừa rồi nghe được.

Ngay tại thời điểm Trần Hạo nhìn Dương Phàm, làm Trần Hạo kinh ngạc là thiếu niên tướng mạo bình thường, khí tức mịt mờ này lại hơi ghé mắt nhìn về phía hắn, mỉm cười với hắn. Liền ào ào mà qua...

Trần Hạo khẽ nhíu mày, cảm giác có chút quái dị. Chẳng lẽ hắn quen biết mình?