Thương!
Ðông Phương Tuấn vừa nói vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hiếm có, ngoài miệng tuy cuồng ngạo, nhưng trong lòng lại không có chút xem nhẹ, trực giác sâu sắc, làm cho hắn ở trên người Trần Hạo cảm ứng được một tia khí tức nguy hiểm.
“Tùy ngươi!” Trần Hạo trầm giong nói, vừa nói đối với binh khí phụ cận đài chủ tịch diễn võ trường, hư không tóm lấy, một thanh bảo kiếm bình thường liền lăng không bay đến trong tay hắn.
...
“Không phải chứ? Hắn ngay cả kiếm của mình cũng không có?”
Ðộng tác của Trần Hạo, nhất thời làm cho vô số đệ tử dưới đài cảm thấy kinh ngạc.
Trên đài chủ tịch, vài gã huấn luyện viên cũng khẽ nhíu mày.
Dưới lôi đài, Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật cùng với Phương Tình hầu như ngừng thở. Bọn họ không nghĩ tới Trần Hạo sẽ trớ về vào giờ phút này, càng không nghĩ tới, Trần Hạo sẽ bước lên lôi đài, khiêu chiến với Đông Phương Tuấn thực lực cường hãn!
Không chút nào khoa trương mà nói, Ðông Phương Tuấn ngũ phẩm võ đế, chiến lực đủ để so sánh cao thủ trong cao cấp đệ tử, nếu không quả quyết sẽ không làm cho hắn đảm đương lôi chủ đến tôi luyện đệ tử sơ cấp tổ đạt được tư cách thi đấu tân tú.
Ðiều này làm cho ba người đều lo lắng đề phòng, nhất là Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật.
...
“Trần Hạo này chỉ sợ gặp nguy hiểm rồi! Ðông Phương Tuấn đến bây giờ cũng chưa từng vận dụng vũ khí mà thực lực đã mạnh như vậy, hơn nữa, nghe nói Đông Phương Tuấn mạnh nhất là kiếm kĩ, quỷ thần khó lường...”
“Phải, ngươi xem bảo kiếm của Đông Phương Tuấn, đó chính là gần với linh kiếm cực phẩm, Trần Hạo ngay cả kiếm của mình cũng không có. Chẳng qua... Trần Hạo khẳng định cũng không đơn giản, Ðông Phương Tuấn đã dùng kiếm, có thể thấy được đối với hắn rất là để bụng...”
“Ðiều này cũng đúng”
...
Ánh mắt Ðông Phương Tuấn dần dần lạnh như băng, mũi kiếm chậm rãi nâng lên, chỉ về phía Trần Hạo, thân hình lại thẳng tắp như kiếm, chiến ý bốc lên, một bộ quần áo trắng không gió tự động, quần áo phần phật, chỉ chiêu mở đầu này đã làm cho người theo dõi cảm thấy áp lực thật lớn!
Trần Hạo ở ngoài mười trượng, vẻ mặt vốn lạnh lẽo, giờ khắc này ngược lại lạnh nhạt hẳn lên, choang một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ.
“Ta có thể cảm giác được thực lực ngươi quả thực rất mạnh, tuy ngươi đã thu liễm khí tức của mình! Có thể làm cho Ðông Phương Tuấn ta xuất kiếm, cũng đủ ngươi kiêu ngạo rồi!” Ðông Phương Tuấn nhìn chằm chằm Trần Hạo, cuồng ngạo băng lạnh nói.
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, toàn lực ứng phó đi!” Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh nói, cùng lúc nói khí tức thu liễm chậm rãi nở rộ ra, “Ong”, nguyên lực màu lam nhất thời rót vào thân kiếm khiến cho trường kiếm trong tay phát ra tiếng chấn động kịch liệt.
“Ngũ phẩm võ đế?”
Trong đám người nhất thời bộc phát ra từng tiếng kinh hô, ánh mắt Đông Phương Tuấn cũng đột nhiên co rút lại, vẻ mặt kiêu căng biến thành ngưng trọng.
...
“Lợi hại... Trần Hạo ở trong di tích một năm rưỡi thời gian mà đã tấn thăng đến ngũ phẩm võ đế, phen này náo nhiệt rồi!”
Trên đài chủ tịch, vài tên huấn luyện viên nhất thời liếc nhau một cái, mang theo một tia sợ hãi than cùng hưng phấn, nói.
...
“Bắt đầu đi!”
Tê!
Ðông Phương Tuấn thân động, cả người nhất thời giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, mau lẹ như điện hướng phía Trần Hạo thẳng tiến!
Cùng thời gian, Trần Hạo cũng vung kiếm nghênh đón!
Khoảng cách hơn mười trượng ở dưới hai người cùng lúc tới gần, lướt một cái đã đến phạm vi hai trượng!
Tê tê tê!
Từng đạo kiếm quang rực rỡ từ trên bảo kiếm của Ðông Phương Tuấn phát ra, giống như chậm nhưng thật ra nhanh, bóng kiếm tầng tầng, mỗi một đạo kiếm quang đều bí mật mang theo lực lượng sắc bén vô cùng, làm cho người ta nhìn không ra đạo kiếm quang nào đánh về phía nào!
Quỷ thần khó lường!
Ðông Phương Tuấn vừa ra tay đã chứng thật đồn đãi, đây tuyệt đối là cao thủ kiếm đạo!
“Người này quả thực có vốn riêng để cuồng ngạo!” Trần Hạo thầm nghĩ.
Mặc dù là lĩnh ngộ kiếm ý trở thành kiếm khách thật sự, giờ phút này ánh mắt Mặc Vũ Dật cũng đột nhiên co rút lại.
Ở trong ánh mắt khẩn trường của đám người Mặc Vũ Dật cùng Hách Liên Vũ Tử, Trần Hạo ở khoảnh khắc kiếm quang tới người, rốt cuộc đã xuất kiếm!
Ông!
Kiếm quang dâng lên, đơn giản, cuồng bạo, không chút hoa mĩ, phảng phất căn bản không thể cùng kiếm kĩ của Ðông Phương Tuấn so sánh, nhưng một kiếm đâm ra, lại đinh một tiếng, trúng vào yếu hại, làm cho bóng kiếm rực rỡ sắc bén của Ðông Phương Tuấn thất bại toàn bộ...
Oành đùng đùng!
Kiếm khí tản ra giống như từng quả bom, đem toàn bộ lôi đài dẫn nổ, mặt đất nham thạch cứng rắn xuất hiện cả thảy mười tám cái khe rãnh sâu tới vài thước, dài mấy trượng, vụn đá bay tán loạn, bụi bặm cuồn cuộn!
Môt kiếm này của Ðông Phương Tuấn tuy bị Trần Hạo phá vỡ, nhưng uy của một kiếm lại kinh người như vậy, làm cho rất nhiều đệ tử vây xem dưới đài hít ngược một ngụm khí lạnh!
“Phá Không Kiếm!”
Ðông Phuong Tuấn không chút dừng lại, kiếm thế biến đổi, xảo quyệt đến cực điểm, giống như xé rách hư không, một kiếm đâm ra, tốc độ cực nhanh giống như chớp giật!
Dù là Trần Hạo cũng không ngờ loại kiếm kĩ này của đối phương lại nhanh đến cảnh giới như thế, trong nháy mắt này, Trần Hạo cảm nhận được một cỗ kiếm khí sắc bén vô cùng tập trung ở cổ tay cầm kiếm của hắn!
Không kịp do dự, ánh mắt Trần Hạo sắc bén, cổ tay rung lên, trong phút chốc từng đạo kiếm quang liền ở trong gang tấc bùng nổ!
Leng keng leng keng...
Rầm rầm rầm...
Tiếng kim loại liên tiếp dày đặc vang lên, cùng với nguyên lực cuồng bạo nổ, thân hình hai người bay lên trên không, cao thấp phập phồng, trong chốc lát hạ xuống trên lôi đài, cả hai đều là lấy nhanh chế nhanh, làm cho mọi người đều nhìn mà hoa cả mắt, căn bản không nhìn rõ hai người ở nháy mắt ra bao nhiêu kiếm, chỉ có kiếm quang tùy ý ở trong phạm vi trăm trượng trên lôi đài oành đùng đùng vang lên, lưu lại từng khe rãnh thật sâu...
...
“Tốc độ thật nhanh, vậy kịp phản ứng sao?”
“Quá lợi hại, tu vi Trần Hạo ở trên kiếm đạo thế mà không thua gì Đông Phương Tuấn, thật nhanh!”
“Cái này cũng không chỉ là nhanh, lôi đài cũng sắp bị hai người hủy đi rồi...”
...
“Ðông Phương Tuấn sắp thua rồi...”
Một huấn luyện viên trên đài chủ tịch, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hai bóng người di động nhanh chóng, bỗng nhiên thấp giọng nói.
“Chưa chắc, Ðông Phương Tuấn tuy chưa cô đọng ra kiếm ý, nhưng thiên phú kiếm đạo cao, lại là số một Đông Phương gia, trên điểm này chính là Ðông Phương Kiếm cũng không thể cùng hắn so sánh, hơn nữa hắn còn chưa ra tuyệt chiêu! Theo ta được biết, nửa năm trước, lúc thi đấu Ðông Phương gia tộc, hắn đã đem kiếm kĩ cao nhất của Ðông Phương gia Tinh Thần Kiếm Quyết lĩnh ngộ đến kiếm thứ mười ba, hắn bây giờ mới thi triển đến kiếm thứ chín mà thôi, khi thi triển ra kiếm thứ mười ba, đủ để đánh bại Trần Hạo!”
“Không nhất định, bây giờ Ðông Phương Tuấn đã bị áp chế, hơn nữa ta cảm giác Trần Hạo còn chưa ra toàn lực, kiếm kĩ hắn thi triển càng thêm quỷ dị chưa từng thấy, tựa như mỗi một chiêu đều có thể chuẩn xác không sai sót đánh về phía sơ hở của đối phương, kiếm pháp tinh diệu như thế, thật sự hiếm thấy!”