Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 390: Gặp lại người ngọc





Đương nhiên, Hàn Phong tự nhiên không bởi vì vậy mà có suy nghĩ khác, Thi Thi được Hư Không sủng ái, hắn cũng cao hứng thay cho nàng, dù sao đối với một tiểu nha đầu tính cách tinh quái đáng yêu như vậy, Hàn Phong cũng giống Hư Không, yêu thích mười phần.
 
Vì vậy, có Hư Không thừa lực dạy dỗ, tiền đồ trong tương lai của Hư Không tuyệt đối không thể bình thường.
 
Chỉ bất quá, sau khi ở lại Thiên Môn gần một tháng, Hàn Phong quyết định vẫn nên trở về Huyền Thiên Môn một chuyến mới tốt.
 
Cho dù Huyền Thiên Tông đang trong tình huống tương đối an toàn, nhưng hắn thực sự không chờ mong ở lại Thiên Môn quá lâu.
 
Mà Hàn Phong phải rời đi, tự nhiên phải dẫn Hư Không theo, đối với bản thân Hư Không tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng đối với nhóm người Lý Duệ, thực sự vô cùng tốn sức khuyên bảo.
 
Trong một tháng vừa qua, mấy người với một xấp tuổi thật dày, đồng thời địa vị trong Thiên Môn cao cao tại thượng, đã nghĩ đủ mọi biện pháp, nỗ lực thức tỉnh ký ức của người từng là "Lão tổ" của bọn họ.
 
Đáng tiếc, kẻ giả mạo Hư Không đối với vị Lão tổ kia căn bản không hề có bất cứ ký ức gì đáng nói, vì vậy mọi thử nghiệm chỉ là đối phó cho qua mà thôi.
 
Chẳng qua, thời gian một tháng, tiếng nói hành động của Hư Không tự hồ đã dung hợp hoàn toàn với bị hài cốt này, đối với đệ tử Thiên Môn mà nói, chỉ là ít đi vẻ hòa nhã ngày xưa, nhiều hơn vài phần lạnh lùng, tuy rằng ngữ khí vẫn đông cứng như trước, nhưng Hàn Phong phát hiện trong đó đã nhiều hơn vài phần màu sắc cảm tình đặc biệt.
 
Đối với điều này, Hàn Phong không rõ ràng lắm rốt cuộc là tốt hay xâu, chỉ có thể tiếp tục quan sát đoạn thời gian ngắn mới có thể hiểu được.
 
Lại nghỉ ngơi thêm hai ngày, Hàn Phong liền chuẩn bị rời khỏi Thiên Môn, mà cuối cùng, nhóm người Lý Duệ không tiếp tục khuyên nhủ Hư Không. Đối với quyết định của Lão tổ, bọn họ không dám có ý kiến gì quá lớn, bởi vậy chỉ đành theo quyết định của Hư Không.
 
Mà để Hàn Phong ngoài ý muốn chính là, nguyên bản hắn cho rằng Lý Thần đã trở lại Thiên Môn, tất nhiên không có khả năng rời khỏi một lần nữa. Nhưng không nghĩ tới, trong cuộc khởi hành trở về Huyền Thiên Tông, Hàn Phong cũng nhìn thấy thân ảnh Lý Thần.
 
Thấy thần sắc mê hoặc quái dị của Hàn Phong, Lý Thần cười cười giải thích:
 
- Bởi vì Lão tổ mất đi ký ức, các vị trưởng lão lo lắng, vì vậy liền phát ta phụ trách đi theo bên người Lão tổ, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
 
Hàn Phong vừa nghe, giờ mới hiểu được vì sao Lý Thần lại theo tới, nguyên lai là đám người Thiên Môn lo lắng Lão tổ một đi không trở về, vì vậy phát Lý Thần một đường nhìn thật kỹ.
 
Đối với điều này, Hàn Phong lắc đầu, trong lòng không khỏi cười khổ.
 
Trong ánh mắt lưu luyến của Thi Thi, lại trong tình cảnh đám người Lý Duệ và các trưởng lão không ngớt lải nhải, Hàn Phong cùng với Hư Không và Lý Thần, bước qua Truyền tống trận của Thiên Môn, rốt cuộc rời khỏi nơi đây, một lần nữa trở về đại lục xa cách đã lâu.
 
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian đã không còn sớm, mà ba người đều là cường giả thực lực cực cao, vì vậy Hàn Phong quyết định, không dừng lại nghỉ ngơi, trực tiếp trở về Huyền Thiên Tông.
 
Với thực lực của ba người, Hư Không tự nhiên cao nhất, Thiên giai thất phẩm, mà Hàn Phong gần đây đột phá Thiên giai lục phẩm, về phần Lý Thần, năm đó thực lực của hắn cực mạnh, nhưng hiện tại đã bị Hàn Phong đẩy xuống dưới.
 
Tuy rằng Thiên giai ngũ phẩm phóng mắt toàn bộ đại lục coi như cường giả đứng đầu, thế nhưng trước mặt Hàn Phong lại có chút không đáng kể.
 
Cũng may với tính tình tùy tiện của Lý Thần, đối với điều này không hề để ý, ngược lại có thể rời khỏi Thiên Môn cảm thấy may mắn và kích động không thôi.
 
Đối với tính cách có tim không phổi của Lý Thần, Hàn Phong mười phần bất đắc dĩ, nhưng cũng bội phục mười phần.
 
Ba người một đường không nói chuyện, chỉ tốn thời gian hai ngày liền trở về Huyền Thiên Tông.
 
Lúc này sắc trời đã tối đen, Huyền Thiên Tông ngoại trừ một ít đệ tử phụ trách cương vị công tác ra, trong tông vô cùng yên tĩnh, nghĩ đại bộ phận đệ tử đều đang nghỉ ngơi.
 
Suy nghĩ một chút, Hàn Phong không muốn quấy rối mọi người, tới trước mặt đệ tử thủ vệ, dặn dò người dẫn Hư Không và Lý Thần tới chỗ nghỉ ngơi, một mình một người trở lại chỗ ở của chính mình.
 
Đệ tử thủ vệ kia tự nhiên nhận ra Hàn Phong, trong lúc nhất thời có chút kích động, nếu như không phải Hàn Phong ra hiệu không cần phải làm lớn chuyện, chỉ sợ hắn đã sớm sợ hãi kêu lớn. Mà đối với phân phó của Hàn Phong, gã đệ tử này tự nhiên vỗ ngực cam đoan làm tốt.
 
Những điều này tự nhiên Hàn Phong không cần quan tâm, lúc này, Hàn Phong nguyên bản đang định trở về phòng mình, nhưng khi tiến vào sân, không khỏi dừng cước bộ.
 
Bởi vì hiện tại, có tiếng đàn yếu ớt truyền vào trong lỗ tai Hàn Phong.
 
Đối với tiếng đàn này, Hàn Phong tự nhiên vô cùng quen thuộc, cũng một phần là vì Hàn Phong có thích giác siêu cường mới có hể phát giác ra có tiếng đàn tồn tại.
 
Cảm thụ được giai điệu quen thuộc đã lâu không được nghe, khóe miệng Hàn Phong nhẹ nhàng nhếch lên, nở nụ cười ấm áp, lập tức thân hình vừa chuyển, phi nhanh về phương hướng tiếng đàn truyền đến.
 
Rất nhanh, Hàn Phong đã xuất hiện trong một viện tử cách viện tử của hắn không xa.
 
Thân phận của Hàn Phong tại Huyền Thiên Tông vẫn là đệ tử đời thứ ba như trước, thế nhưng toàn bộ trên dưới Huyền Thiên Tông không một ai đối đãi với hắn giống như đệ tử đời thứ ba thông thường.
 
Vì vậy, nguyên bản chỗ ở thuộc về phía hắn đã được Huyền Cơ Tử phân chia độc lập, trở thành biệt việt độc lập dành riêng cho Hàn Phong, đồng thời các đệ tử gia nhập tông môn sau hắn được phân phối chỗ ở mới.
 
Đi tới tiểu viện có vẻ mười phần thanh tịnh u lan, tiếng đang càng lúc càng rõ ràng hơn, Hàn Phong không khỏi thả nhẹ bước chân.
 
Rất nhanh, sau khi tiến vào viện tử, đầu tiên tiến vào trong tầm mắt của Hàn Phong chính là một bóng lưng có vẻ hơi gầy.
 
Thấy bóng hình quen thuộc này, trong lòng Hàn Phong có chút kích động.
 
Lúc này bóng người đang vô cùng chuyên chú gảy cổ cầm băng huyền trước mặt, không hề chú ý tới đằng sau có người tiếp cận.
 
Mà Hàn Phong cũng không quấy rầy, chỉ đứng yên tại chỗ, lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn quen thuộc.
 
Đột nhiên, trong lòng Hàn Phong trào lên cảm xúc, tự hồ không biết đã bao lâu, hắn không lặng yên bình thản nghe người trước mắt đàn từ khúc mà hắn từng thích nhất, chứ nói chi có thời gian bầu bạn với nàng.
 
Trong lòng nghĩ lại, lỗ tay xuôi theo tiếng đàn réo rắt truyền tới tưởng niệm vô hạn, trong lòng Hàn Phong nhịn không được hiện lên cảm giác hổ thẹn nồng đậm đối chủ nhân bóng hình mạn diệu kia.
 
Nếu như không phải hắn, có thể chủ nhân bóng hình mạn diệu kia, hiện tại hẳn là tốt đẹp hơn.
 
Trong đầu Hàn Phong miên man suy nghĩ, mà Tiêu Linh nguyên bản chuyên chú vào đánh dàn, đột nhiên bàn tay ngọc có chút run run, theo đó tiếng đàn cũng mang theo một tia âm rung.
 
Tới cuối cùng, giống như trong lòng có cảm ứng, vài giọt nước mắt trong suốt không thể khống chế được lặng yên theo khuôn mặt mịn màng tinh xảo, chậm rãi rơi xuống, va vào thân huyền cầm.
 
Mà tiếng đàn cũng dừng lại, đôi ngọc thủ của Tiêu Linh rời khỏi đàn cổ trước mặt, mạnh mẽ nắm lại trước ngực, trong đầu của nàng có chút kinh hỉ, lại có chút không dám tin tưởng, thân hình gày gò theo nước mắt của nàng, không thể khống chế run lên.
 
Hàn Phong thấy biến hóa của Tiêu Linh, trong lòng hiểu ra người ngọc khiến người khác phải thương tiếc nhất định đã phát hiện ra bản thân đến, đơn giản không hề ẩn dấu, trực tiếp bước tới gần người ngọc, đưa tay ôm lấy thiên hạ đang run rẩy vào lòng.