Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 346: Rời Vạn Tượng Trận





Nghe được lời lão giả, lúc này Hàn Phong mới thoáng thu liễm tâm trang phấn khích, hướng về phía lão giả gật đầu, nói:
 
- Đây còn phải nhờ đến tiền bối, bằng không chỉ sợ đời này ta khó có được đấu khí một lần nữa, đừng nói thực lực bạo tăng.
 
- Uhm! Đây đều là bản lãnh của ngươi, có quan hệ gì tới ta, ta tối đa cũng chỉ truyền lại công pháp của Cổ Thanh cho người thích hợp mà thôi, ngươi có được thành tựu này, coi như đã hoàn thành tâm niệm của Cổ Thanh rồi.
 
Lão giả nhàn nhạt nói.
 
Lúc này, Đường Vũ Nhu cũng đi tới trước mặt Hàn Phong, cao hứng nhìn hắn, ngữ khí vui vẻ nói:
 
- Hàn Phong, ngươi không sao chứ?
 
Mặc dù biết rõ Hàn Phong không có vấn đề gì, nhưng Đường Vũ Nhu vẫn rất quan tâm, nhịn không được hỏi.
 
Ai ngờ, thấy Đường Vũ Nhu lại gần, Hàn Phong trước tiên cười cười, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của Đường Vũ Nhu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng noãn, mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nói:
 
- Cảm tạ!
 
Lúc trước trong quá trình tu luyện, Hàn Phong không thể biết được tình huống bên ngoài, thế nhưng những lúc hắn phải chịu đựng thống khổi, từ bên ngoài luôn truyền đến một cỗ lương ý ôn nhuận, vừa hay giúp hắn xao dịu đi phần nào đau đớn.
 
Hàn Phong không phải kẻ ngốc, tự nhiên rõ ràng, trong sơn cốc ngoài hắn ra chỉ còn lại Đường Vũ Nhu, tuyệt không còn ai khác, rất tự nhiên liền biết được cổ cảm giác dễ chịu kia là từ trên người Đường Vũ Nhu truyền đến.
 
Hơn nữa, cũng chỉ người tu luyện đấu khí Hàn Băng Quyết mớ có thể có năng lực đặc biệt như vậy, Hàn Phong mặc dù không thấy được tận mắt nhưng đại khái có thể đoán được Đường Vũ Nhu làm tất cả cho hắn.
 
Đối với cô gái như vậy, Hàn Phong cũng không biết nên nói cái gì, tới cuối cùng chỉ biết nói hai từ "Cảm tạ".
 
Hàn Phong bất ngờ làm ra cử động lớn mật khiến cho Đường Vũ Nhu sửng sốt, lập tức sắc mặt hiện ra vẻ e thẹn, cúi gằm mặt nhưng không có giãy khỏi tay Hàn Phong.
 
Lúc này nội tâm Đường Vũ Nhu đang thỏa mãn và ấm áp vô cùng, Cử động đột ngột này của Hàn Phong đã nói rõ tâm ý của hắn với mình, coi như cho mình một câu trả lời thuyết phục.
 
Thấy hai người có cử chỉ thân mật như vậy, trong mắt lão giả cũng hiện lên một tia dị sắc, làm như nhớ tới chuyện gì đó nhưng lập tức lại thở dài, một lần nữa khôi phục thần sắc như thường.
 
- Được rồi, hai người các ngươi đừng có tình chàng ý thiếp trước mặt lão phu nữa! Còn không muốn rời khỏi nơi này sao?
 
Lão giả đột nhiên lên tiếng nhắc nhở hai người.
 
Nghe vậy, Đường Vũ Nhu lúc này mới nhớ tới bên cạnh có người trông thấy, sắc mặt đỏ lên, vội vàng xấu hổ giãy thoát tay mình khỏi bàn tay Hàn Phong, nàng lúc này không còn một chút lãnh đạm nào của một băng tuyết tiên tử mà chỉ còn lại dáng dấp của một thiếu nữ trong mối tình đầu.
 
Bất quá, sau khi nghe lão giả nhắc nhở, Hàn Phong cũng kịp phản ứng, vội vàng thu liễm tâm thần, nhìn lão nói:
 
- Tiền bối, hiện chúng ta có thể rời đi được không?
 
- Thực lực của ngươi đã khôi phục, hơn nữa còn có ta trợ giúp, muốn rời khỏi Vạn Tượng Trận này cũng không khó.
 
Lão giả tự tin nói.
 
Hàn Phong nghe vậy, tự nhiên hết sức cao hứng, không muốn tốn thêm nhiều thời gian, vội vàng nói:
 
- Đã như vậy, làm phiền tiền bối rồi!
 
Lão giả gật đầu, lập tức nói thêm:
 
- Sau khi rời khỏi đây, tiểu tử ngươi đừng quên chuyện đã đáp ứng với ta!
 
- Đây là tự nhiên, ngay cả tiền bối không đề cập tới, ta và Võ Hoàng Điện đã thành địch nhân, vì an toàn của bản thân ta, ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cho Võ Hoàng Điện!
 
Hàn Phong nói.
 
Biết Hàn Phong không nói dối, lão giả cũng không nhiều lời, thuận tiện nói:
 
- Thời gian của ta không nhiều lắm, việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền bắt đầu ngay thôi!
 
Dừng lời, lão giả lại nói:
 
- Một hồi ta dùng lực lượng linh hồn của mình mạnh mẽ công kích lên Vạn Tượng Trận, tạo ra một chỗ hổng, đến lúc đó ngươi liền vận toàn bộ đấu khí dẫn tiểu nữ oa này chạy theo chỗ hổng ra ngoài, sau đó làm thế nào leo lên được miệng vực thì còn xem vào khả năng của ngươi!
 
Chỉ cần có thể rời khỏi Vạn Tượng Trận, đối với việc làm sao nhảy lên miệng vực, Hàn Phong ngược lại có lòng tin tuyệt đối.
 
Ngay khi hắn trọng tổ lại kinh mạch toàn thân, đồng thời hấp thu toàn bộ năng lượng tàn dư, hiện đấu khí của hắn đã tăng lên mức độ kinh người, đạt tới cảnh giới Thiên giai ngũ phẩm.
 
Có thể thăng cấp lên Thiên giai ngũ phẩm, trong lòng Hàn Phong rất ngoài ý muốn, nhưng cũng không có quá mức kinh ngạc.
 
Dù sao hắn biết rõ, năng lượng đọng lại qua chín lần tán công khi trước là tồn tại kinh khủng đến cỡ nào, hơn nữa trước khi hắn thụ thương đã đạt tới bình cảnh Thiên giai nhất phẩm, tùy thời đều có thể thăng cấp thành Thiên giai nhị phẩm.
 
Bởi vậy, có sự trợ giúp của cỗ lực lượng khổng lồ này, tiến nhập Thiên giai ngũ phẩm cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
 
Thực lực hiện tại đã là Thiên giai ngũ phẩm, cộng thêm Cửu Chuyển Tiên Thiên đấu khí và Kim nguyên chi thể phụ trợ, vách đá cao vạn trượng này đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
 
Chẳng qua hắn từ trong miệng lão giả nghe được một tia không tầm thường, lập tức cau mày hỏi:
 
- Tiền bối, vậy còn ngươi? Không có ý định cùng rời đi với chúng ta sao?
 
- Ha ha! Linh hồn của ta có thể tồn tại lâu dài như vậy đều là vì Vạn Tượng Trận này, một khi rời khỏi sẽ gặp phải hồn phi phách tán, tự nhiên không thể rời đi!
 
Lão giả chẳng hề để ý nói.
 
Thấy lão giả nói như vậy, Hàn Phong cũng gật đầu, dù sao có từng trải bốn trăm năm, hắn tự nhiên cũng không có bộ dáng quyến luyến như kiểu nữ nhi được.
 
Bởi vậy, chỉ đơn giản nói chuyện vài câu, lão giả liền lập tức hành động.
 
Chỉ thấy thân ảnh có chút hư ảo của hắn chập rãi bay lên trên, khi tới gần đạo bình chướng ngắn cách bọn họ mới dừng lại.
 
Lập tức nhẹ hít một hơi, hai mắt tuôn ra một tia tinh quang, ngay sau đó hai tay bỗng nhiên xẹt qua, một đạo năng lượng hóa thành thực thể lập tức bắn thẳng lên đỉnh bình chướng.
 
Hàn Phong biết, đây chính là linh hồn lực của lão giả.
 
Nương theo va chạm giữa linh hồn lực và bình chướng, toàn bộ Vạn Tượng Trận lập tức rung lên từng hồi không ngớt.
 
Đúng lúc này, lão giả chợt quát lên một tiếng, hai tay vẽ mạnh một cái giữ hư không, Hàn Phong liền thấy bình chướng dưới sức mạnh của linh hồn lực, chậm rãi bị phá ra một chỗ hổng.
 
Không bao lâu sau, chỗ hổng ngày càng lớn hơn, cuối cùng hình thành một chỗ hổng có kích thước đủ cho hai người chui qua.
 
Lúc này, thân ảnh lão giả so với trước kia tựa hồ càng thêm hư nhược.
 
Thấy biến hóa của lão, trong mắt Hàn Phong hiện lên một tia dị sắc, nhưng hắn biết lúc này không thể suy nghĩ nhiều.
 
Tại trong nháy mắt khi chỗ hổng hình thành, đấu khí trên người Hàn Phong bùng phát ra ngoài, lực lượng cường đại trong nháy mắt phóng tận trời cao.
 
Không suy nghĩ nhiều, Hàn Phong đưa tay kéo Đường Vũ Nhu, thân hình nhanh chóng bắn thẳng hướng chỗ hổng.
 
Hai người trong nháy mắt vượt qua thân ảnh lão giả, tiếp theo liền như thuấn di vượt ra ngoài Vạn Tượng Trận.
 
Thấy hai người đã rời đi, lão giả lập tức mỉm cười, la lớn;
 
- Tiểu tử, đừng quên lời hứa của ngươi, lão phu cũng đi đây!
 
Dứt lời, không đợi Hàn Phong trả lời, chỗ hổng vừa bị phá vỡ liền lập tức khép lại với tốc độ cực nhanh.
 
Mà thân ảnh lão giả cũng chậm rãi tiêu tán ngay trước mắt hai người, không còn thấy nữa.