Lâm Nguyệt nghe vậy thì đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời, bộ dáng so với chính bản thân nàng đột phá còn kích động hơn. Mà Hàn Phong thấy vậy cũng rất cảm động.
- Tiểu Phong, hiện tại đã có Tụ Linh đan, về sau ngươi cố gắng tu luyện, nhất định phải thay sư phụ lấy lại mặt mũi, không nên để cho Giang Hạ Phi và Giang Hiên Bạch khinh thường nữa.
Lâm Nguyệt vui vẻ nói.
Hàn Phong vội đáp ứng, nhưng ở trong lòng hắn đã có dự định khác.
Lâm Nguyệt lại ân cần căn dặn Hàn Phong vài câu sau đó liền rời đi, thương thế của nàng còn cần phải điều dưỡng thêm.
Buổi tối, Hàn Phong lại thay đổi bộ quần áo hôm qua, lặng lẽ rời khởi phòng.
Nhưng lần này hắn cũng không phải đi tặng đồ cho Lâm Nguyệt mà tìm đến chỗ của Giang Hạ Phi.
Nương bóng đêm, Hàn Phong rất nhanh đã tới chỗ ở của Giang Hạ Phi. Cũng không biết có phải Giang Hạ Phi có cái gì bí mật không muốn người khác biết hay không, hay là hắn trời sinh tính tình quái gở mà ở gần chỗ hắn ở không hề có một người nào khác.
Đương nhiên, như vậy đối với Hàn Phong lại càng thuận tiện.
Cẩn thận đi tới trước phòng Giang Hạ Phi, hắn ẩn khí tức bản thân hoàn toàn đi, xuyên thấu qua một khe hở nhìn vào trong phòng.
Không ngờ hai thúc cháu Giang Hạ Phi và Giang Hiên Bạch đều đang ở trong phòng.
Nhưng bầu không khí dường như có chút không đúng.
Hàn Phong đang nghi hoặc hai tên này đang làm cái gì thì chợt nghe giọng của Giang Hạ Phi trầm thấp vang lên.
- Hiên Bạch, ngươi nói xem, những thứ này là cái gì?
Giang Hiên Bạch lúc này mồ hôi đầy đầu, sắc mặt có chút hoảng loạn, hắn ấp úng cả nửa ngày mới phun ra được mấy chữ. Cũng may Hàn Phong có Tiên Thiên đấu khí trợ giúp, cộng thêm vừa mới đột phá lên Nhân giai nhất phẩm nên thị giác và thính giác của hắn đều tăng cường rất nhiều, cho nên miễn cưỡng có thể nghe được Giang Hiên Bạch nói cái gì.
Quy Tâm tán?
Khi Hàn Phong nghe thấy ba chữ này, trên mặt cũng lộ vẻ mặt cổ quái. Quy Tâm tán này hắn cũng có nghe qua nhưng chưa từng luyện chế qua.
Bởi vì Quy Tâm tán này là một lại dược vật tà ác. Nó có thể làm cho nữ tử trong thời gian ngắn mất đi lý trí, toàn thân khô nóng, chính là một loại xuân dược cực kỳ bá đạo.
Mặc dù biết Giang Hiên Bạch không đơn giản như bề ngoài nhưng Hàn Phong cũng không ngờ thằng nhãi này lại hạ lưu như vậy, thảo nào Giang Hạ Phi lại tức giận như thế.
- Hảo! Ngươi cũng còn chút thành thật, vậy ngươi nói xem, ngươi chuẩn bị Quy Tâm tán này để làm cái gì?
Giang Hạ Phi lạnh lùng nhìn Giang Hiên Bạch nghiêm giọng hỏi.
Giang Hiên Bạch do dự cả nửa ngày mà cũng không nói được lời nào.
Lúc này, Giang Hạ Phi đột nhiên phẫn nộ nói:
- Không nói đúng không? Vậy để ta nói, có phải ngươi định dùng thứ này để đối phó Lâm Nguyệt đúng không?
Giang Hạ Phi vừa nói ra lời này khiến Giang Hiên Bạch kinh ngạc không thôi.
Mà Hàn Phong đang ở ngoài cửa, cũng khó áp chế được lửa giận trong lòng. Hai mắt hắn âm lãnh nhìn Giang Hiên Bạch trong phòng, nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn đã giết Giang Hiên Bạch cả trăm ngàn lần rồi.
Rồng có nghịch lân, đụng vào chỉ có một đường chết!
Hàn Phong đang thầm suy đoán Giang Hiên Bạch dùng Quy Tâm tán để làm cái gì, nhưng hắn trăm triệu lần cũng không ngờ tên cầm thú Giang Hiên Bạch này lại dùng để đối phó sư phụ hắn.
- Giang Hiên Bạch!
Hàn Phong thầm gọi cái tên này. Hai tay hắn vì quá phẫn nộ mà nắm chặt đến trắng bệch, nhưng hắn biết bây giờ không phải thời cơ tốt, bên trong có hai người, nếu như hắn động thủ rất dễ kinh động đến tông chủ và các trưởng lão trong tông.
Hít sâu một hơi, Hàn Phong tiếp tục quan sát tình huống bên trong.
- Thúc thúc, ngươi …
Giang Hiên Bạch kinh ngạc thất thanh nói.
Giang Hạ Phi hừ lạnh một tiếng, khiển trách:
- Ngươi mấy ngày nay không dừng dò hỏi ta về thương thế của Lâm Nguyệt cho nên ta đã có chút nghi ngờ, sau đó ngươi cùng với tên tiểu tử Lục Minh lén lút luyện chế Quy Tâm tán này bị sư đệ Hạ Thông của ngươi phát hiện, hắn đã báo lại cho ta biết.
- Hạ Thông! Đáng chết!
Giang Hiên Bạch thầm mắng trong lòng.
Giang Hạ Phi tiếp tục nói:
- Huyền Thiên Tông chúng ta nữ tử vốn không nhiều lắm, mà gần đây ngươi chỉ tiếp xúc với Lâm Nguyệt. Thêm vào ánh mắt ngươi nhìn Lâm Nguyệt mấy ngày nay, có lẽ người khác không phát hiện nhưng ta là thúc thúc của ngươi, đối với tính tình của ngươi hiểu rất rõ. Ánh mắt đó, đã nói ngươi động tâm với Lâm Nguyệt. Hôm nay lại nhìn thấy Quy Tâm tán trong tay ngươi, ngươi nói xem, ta nói có đúng không!
Giang Hiên Bạch sắc mặt không ngừng biến hoá, do dự một lúc, cuối cùng cắn răng nói:
- Thúc thúc, ta coi trọng Lâm Nguyệt, nhưng ta biết, có sự kiện lần trước, nàng tất nhiên sẽ rất chán ghét ta, vì vậy ta mới …
- Đủ rồi, việc này không cần nhắc lại nữa, hôm nay nếu việc ngươi làm bị người khác biết được, ngươi cũng biết hậu quả sẽ thế nào chứ?
Giang Hạ Phi nghiêm giọng nói.
- Nhưng mà …
Giang Hiên Bạch còn muốn nói thêm cái gì nhưng Giang Hạ Phi ngắt lời, thở dài nói:
- Hiên Bạch, tư chất của ngươi rất tốt, nếu như dụng tâm tu luyện, tin tưởng ngươi rất nhanh có thể vượt qua ta. Nếu ngươi thật sự có hứng thú với Lâm Nguyệt thì nên nỗ lực tu luyện, nếu sau này ngươi có thể kế nhiệm vị trí của tông chủ chẳng phải tiện nhân Lâm Nguyệt kia ngươi muốn gì mà không được sao? Đến lúc đó ngươi muốn chơi đùa nữ nhân như thế nào, có ai dám nói gì ngươi. Nhưng hiện tại thì ngàn vạn lần không được.
Giang Hiên Bạch nghe Giang Hạ Phi nói thế thì có chút nhụt chí nói:
- Thúc thúc giáo huấn rất đúng, chất nhi hiểu được.
Giang Hạ Phi khoát khoát tay nói:
- Việc này đến đây thôi, ngươi lui ra đi! Còn nữa, Lục Minh tiểu tử kia có chút tâm cơ, ngươi phải cẩn thận một chút, xem hắn có đáng tin hay không. Về phần Hạ Thông, ngươi không cần lo lắng, ta đã làm hắn không thể mở miệng được nữa rồi.
Nói xong, hắn liền đuổi Giang Hiên Bạch ra ngoài.
Thấy Giang Hiên Bạch chuẩn bị đi ra, Hàn Phong đành rời đi trước.
Nhưng hắn cũng không có đi xa mà ở một chỗ trên đường chờ.
Lúc đầu hắn cũng không định hạ sát thủ với hai thúc cháu này, bởi vì như vậy sẽ khiến Huyền Thiên Tông lâm vào cảnh không an bình. Nhưng hiện tại Hàn Phong đã không còn ý định buông tha bọn chúng nữa, bởi vì bọn chúng dám có chủ ý đối với sư phụ Lâm Nguyệt của hắn.
Giang Hiên Bạch từ chỗ Giang Hạ Phi trở về mang theo một bụng tức giận không chỗ phát tiết, nhớ tới tư thái tuyệt vời và gương mặt thuần khiết của Lâm Nguyệt, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một mảnh tà hoả.
Hắn lẩm bẩm nói:
- Tuy rằng không có Quy Tâm tán nhưng Lâm Nguyệt bây giờ đang bị thương, thực lực còn chưa khôi phục, tin chắc nàng không phải là đối thủ của ta, đã như vậy, ta sao không …
Lời còn chưa nói xong, Giang Hiên Bạch đột nhiên phát hiện trước mặt có một đạo nhân ảnh ngăn trở, trong lòng đang có quỷ nên hắn khẽ quát:
- Người là người phương nào?
Bóng người phía trước không nói gì mà chậm rãi xoay người lại. Khi Giang Hiên Bạch nương theo bóng trăng thấy người này thì kinh ngạc kêu lên:
- Là ngươi!
Bóng người này chính là Hàn Phong, từ sau khi biết Giang Hiên Bạch có chủ ý với Lâm Nguyệt, Hàn Phong đã quyết định sinh tử của Giang Hiên Bạch, nên bây giờ hắn hiện thân là muốn tiễn tên này ra đi.
Lạnh lùng nhìn Giang Hiên Bạch, Hàn Phong bước từng bước chậm rãi tới gần đối phương.
Cảm giác được nhãn thần băng lãnh của Hàn Phong, Giang Hiên Bạch không khỏi cảm thấy một cỗ hàn ý dâng lên trong lòng.
Hắn lập tức phản ứng lại, sắc mặt có chút dữ tợn nói:
- Tiểu phế vật, xem ra lần trước dạy dỗ ngươi còn chưa đủ, lần này lại dám đến tìm chết!
Thấy Hàn Phong không ngừng tới gần, trong lòng Giang Hiên Bạch có một cảm giác bất an mãnh liệt.
Mà lúc này, thân hình Hàn Phong đột nhiên động, Giang Hiên Bạch còn chưa kịp phản ứng thì một chưởng của Hàn Phong đã vỗ lên bụng của hắn, Giang Hiên Bạch chỉ cảm thấy toàn thân đấu khí đều bị một chưởng này của Hàn Phong trực tiếp phách tan, vô pháp ngưng tụ lại, thân thể hắn lảo đảo ngã xuống đất.
Giang Hiên Bạch khiếp sợ nhìn Hàn Phong. Hắn không rõ đối phương làm sao có thể một chưởng đã đánh bại hắn. Hắn đang muốn mở miệng nói thì Hàn Phong đã tiến tới, bóp cổ hắn, ngữ khí âm lãnh nói:
- Loại cặn bã như ngươi mà cũng dám có chủ ý đối với sư phụ của ta, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
Giang Hiên Bạch từ trong mắt Hàn Phong cảm thấy được một cổ sát ý cường liệt, hắn nhất thời hoảng hốt, hai tay chộp lấy cánh tay Hàn Phong, nỗ lực muốn khai mở bàn tay Hàn Phong ra khỏi cổ hắn. Nhưng nắm tay Hàn Phong như nặng ngàn cân, cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể lay động được chút nào.
- Hàn Phong, ngươi nghe ta nói, đó là hiểu lầm. Hơn nữa nếu ngươi dám giết ta, thúc thúc ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Giang Hiên Bạch khó khắn nói, nội tâm hắn lúc này kinh hãi gần chết, hắn không thể nào ngờ được, tên
"phế vật" mấy ngày trước hắn mới giáo huấn, hôm nay dĩ nhiên lại có thể một chưởng đánh bại hắn, hơn nữa trong khoảnh khắc vừa, thực lực của đối phương thể hiện ra khiến hắn chấn động không thôi.
Đây đâu phải là phế vật chỉ có tu vi Cơ Sở tam phẩm, một kích vừa rồi đã chứng minh thực lực Hàn Phong cao hơn hắn rất nhiều. Đối phương mới bao nhiều tuổi mà thực lực đã đáng sợ như vậy, bản thân tại sao lại đắc tội một người như vậy chứ!
Nghĩ vậy, Giang Hiên Bạch liền van xin:
- Hàn Phong, ta là sư huynh của ngươi, ngươi không thể giết ta, bằng không tông chủ và sư phụ ta trách tội xuống, ngươi sẽ không thoát khỏi tội chết đâu. Hơn nữa giữa chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì đúng không?
- Phải không?
Hàn Phong nghe vậy, bàn tay đang nắm cổ họng Giang Hiên Bạch hơi lỏng ra một chút. Giang Hiên Bạch trong lòng mừng thầm, thực lực Hàn Phong tuy rằng mạnh hơn hắn nhưng dù sao Hàn Phong chỉ mới là một tiểu hài tử, hắn chỉ nói mấy câu đã có thể lay động được rồi. Hừ, hiện tại để ngươi kiêu ngạo, chờ ta có cơ hội nhất định sẽ thu thập ngươi, trả lời sỉ nhục hôm nay.
Giang Hiên Bạch hung ác thầm nghĩ.
Mà một khắc, sắc mặt Giang Hiên Bạch đột nhiên biến đổi, trở nên có chút thống khổ, lại có chút không tin được.
Chẳng qua những biểu tình này chỉ thoáng hiện một lát rồi mất đi toàn bộ sinh cơ. Lúc này trong ánh mắt hắn vẫn còn một tai khiếp sợ, cầu xin tha thứ và không thể tin được.
Hàn Phong nhẹ nhàng buông tay, Giang Hiên Bạch mềm nhũn ngã xuống.
- Tự tác nghiệt!
Nói xong, Hàn Phong cũng không nhìn Giang Hiên Bạch thêm lần nào mà theo đường cũ trở lại chỗ ở của Giang Hạ Phi.
Lúc này Giang Hạ Phi đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe động tĩnh ngoài cửa, hắn tưởng Giang Hiên Bạch chưa phục quay lại đây.
Hắn có chút không kiên nhẫn nói:
- Hiên Bạch, ngươi còn có chuyện gì nữa?
- Hắn nhờ ta đến nói với ngươi một chuyện.
Nghe thấy thanh âm xa lạ, Giang Hạ Phi mở hai mắt ra thì thấy Hàn Phong đã xông vào trong phòng. Trên thực tế, Giang Hạ Phi chưa từng gặp qua Hàn Phong, vì vậy có chút kinh sợ kêu lên:
- Ngươi là ai? Hiên Bạch đâu?Có chuyện gì sao hắn không tự mình tới tìm ta?
- Sợ là hắn đã không thể mở miệng được nữa!
Hàn Phong lạnh lùng nói.
Giang Hạ Phi trong lòng cả kinh, tức giận nói:
- Ngươi nói cái gì?
Hàn Phong tiến về trước hai bước, thanh âm như ác quỷ từ vực sâu truyền tới:
- Hắn nói, hắn ở địa ngục chờ ngươi!
Giang Hạ Phi vừa nghe nhất thời hoảng sợ, định xuất thủ.
Bỗng nhiên một cỗ khí thế từ trên người Hàn Phong bộc phát ra, bức thẳng tới trước mặt Giang Hạ Phi.
- Thiên giai …
Giang Hạ Phi cảm thụ khí tức áp bách khổng lồ này thì kinh hãi không thôi. Làm sao có thể chứ? Người trước mặt bất quá vẫn chỉ là một thiếu niên!
Thế nhưng Hàn Phong không cho hắn thêm thời gian tự hỏi, bóng người chợt loé đã tới trước mặt Giang Hạ Phi, hai tay rất nhanh phách ngay ngực Giang Hạ Phi.
Trong chớp mắt, con mắt của Giang Hạ Phi đã mất đi ánh sáng, đầu vô lực rũ xuống theo gót Giang Hiên Bạch.
Có lẽ đến chết hắn cũng không rõ mình chết như thế nào, mà hắn đắc tội với một địch nhân đáng sợ như thế lúc nào?
Thấy Giang Hạ Phi đã chết, Hàn Phong mới xoay người lặng lẽ rời đi.
Mỗi người đều phải trả giá vì việc mình làm. Nếu Giang Hạ Phi đã âm thầm hạ độc thủ với sư phụ của Hàn Phong thì Hàn Phong hắn cũng không hề có chút thương hại nào với Giang Hạ Phi.
Kỳ thực, theo lý thuyết thì với tu vi Nhân giai nhất phẩm hiện nay của Hàn Phong thì bằng tu vi Nhân giai cửu phẩm của Giang Hạ Phi dù không đánh lại Hàn Phong cũng không đến mức để hắn một kích đắc thủ.
Nhưng Hàn Phong vì tránh cho hai người tranh đấu đưa tới sự chú ý của người khác nên hắn đầu tiên là dùng khí thế bắt chước từ kiếp trước của Tiên Thiên đấu khí ép lên đối phương. Loại khí thế này chỉ nằm vào một mình Giang Hạ Phi nên cũng không khiến người khác chú ý.
Thừa dịp Giang Hạ Phi đang ngây người, Hàn Phong tụ tập đấu khí toàn thân lên hai tay phách ngay ngực hắn, triệt để phá huỷ tâm mạch, khiến sinh cơ Giang Hạ Phi lập tức đoạn tuyệt.
Sau khi rời khỏi chỗ của Giang Hạ Phi, Hàn Phong lại đến phòng của Lục Minh. Vừa rồi Giang Hạ Phi đã nói Quy Tâm tán chính là do Giang Hiên Bạch và Lục Minh cùng luyện chế, nói như thế thì tên Lục Minh này cũng có tham dự trong đó.
Đi tới trước người Lục Minh, lúc này hắn đang nằm ngủ, với thực lực của hắn thì không thể nào phát hiện được hành tung của Hàn Phong. Cho nên đến lúc chết hắn vẫn còn trong giấc ngủ, có thể nói hắn chết oan uổng và uất ức nhất.
Nguyên bản đối với loại người như Lục Minh, Hàn Phong cũng không muốn động thủ, mặc dù biết thời gian sắp tới hắn sẽ phản bội sư môn. Nhưng hiện tại Hàn Phong hắn đang ở Huyền Thiên Tông, Hàn Phong cũng không nghĩ Lục Minh có thể làm được chuyện gì ảnh hưởng tới Huyền Thiên Tông. Vì vậy Hàn Phong cũng không rãnh để ý tới Lục Minh. Nhưng ai khiến Lục Minh hắn lại không biết tốt xấu, đã bị Hàn Phong hắn giáo huấn mà còn dám cùng Giang Hiên Bạch mưu đồ với sư phụ Lâm Nguyệt của hắn, như vậy chỉ có một con đường chết.
Hàn Phong sau khi làm xong mọi chuyện liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Hắn vừa mới giết ba người, cũng không có xử lý ba thi thể đó. Lúc đầu hắn cũng định huỷ thi diệt tích, mặc dù hắn có thể nắm chắc không ai có thể nghi ngờ lên người hắn.
Nhưng sau khi ngẫm lại, hắn lại bỏ đi ý định này bởi vì vừa rồi trong lúc hắn giết Giang Hiên Bạch và Giang Hạ Phi cũng không mất bao nhiêu thời gian, dùng không bao nhiêu đấu khí. Hắn lợi dụng tâm lý và kẽ hở trong hành động của bọn chúng mà nhất kích tất sát.
Tin rằng ngày mai khi Huyền Cơ Tử và mấy vị trưởng lão phát hiện thi thể sẽ phát hiện vấn đề này. Mặc dù bọn họ không có năng lực cải biến hiện thực nhưng điều này cũng coi như nhắc nhở bọn họ cảnh giác, như vậy cũng không phải là chuyện xấu.
Tất nhiên bọn họ cũng không thể nghi ngờ Hàn Phong hắn, vì dù sao hắn cũng chỉ có tu vi
"Cơ Sở tam phẩm".
Sau khi giết ba người, Hàn Phong đối với biểu hiện của mình rất không hài lòng, chính xác mà nói là hắn đối với thực lực của chính mình không hài lòng.
Chẳng qua là giết một Nhân giai cửu phẩm mà phải phí sức như vậy, Hàn Phong không khỏi cảm thán thực lực bản thân quá yếu. Nếu là kiếp trước, hắn cũng có thể một kích tất sát Giang Hạ Phi nhưng cũng không có bộ dáng mệt mỏi như bây giờ.
Nghĩ vậy, Hàn Phong rất nhanh trở về phòng mình bắt đầu khổ tu tiếp.