Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 328: Thân phận thần bí của Lý Thần





Tuy nhiên nếu không có Liệt Diễm Các gia nhập liên minh, Hàn Phong tự tin dựa vào thế lực ba các, hơn nữa còn có lực lượng Thánh Lam Tông, muốn đối phó với năm đại tông môn cũng không phải việc gì khó.
 
Chẳng qua, hiện tại Hàn Phong lo lắng chính là việc đối kháng Võ Hoàng Điện sau này.
 
Năng lực Võ Hoàng Điện thế nào Hàn Phong biết rất rõ, ai cũng không biết được Võ Hoàng Điện này còn ẩn dấu bao nhiêu con bài chưa lật.
 
Hàn Phong cũng không dám cam đoan, dùng lực lượng hiện tại của bọn họ có thể đối kháng được với Võ Hoàng Điện.
 
Mà hắn rất rõ ràng, Tứ các nếu như một lần nữa tụ hợp lại, lực lượng bạo phát gia cũng không chỉ đơn giản như bốn tông môn mà thôi.
 
Bởi vậy liên hợp Tứ các là mục đích lớn nhất của Hàn Phong lần này.
 
Lúc này đúng như lời Đường Vũ Nhu nói, quan hệ giữa Băng Tuyết Các và Liệt Diễm Các chưa tới lúc sống chết thì không thể hoàn toàn hóa giải địch ý đôi bên.
 
Nghĩ tới đây, Hàn Phong không khỏi thấy nhức đầu.
 
Mà ngay khi Hàn Phong đang bận suy nghĩ đối sách, Lý Thần ở phía sau đột nhiên nói;
 
- Tiểu tử, tình huống giữa Băng Tuyết Các và Liệt Diễm Các ta cũng rõ ràng, không bằng các ngươi trước đi tới Thiên Lôi Các thuyết phục bọn họ kết minh với Huyền Thiên Tông, bên phía Liệt Diễm Các cứ giao cho ta.
 
- Ngươi?
 
Hàn Phong có chút kinh ngạc nhìn Lý Thần, cũng thật bất ngờ khi thấy Lý Thần đột nhiên nói như vậy.
 
- Thế nào, ngươi không tin?
 
Lý Thần thấy biểu tình kinh ngạc của Hàn Phong, liếc mắt khinh thường nói:
 
- Ngươi chớ xem thường ta, tốt xấu gì ta cũng sống đã nhiều năm, ngay cả khi Mộ Tuyết có niên kỷ như nha đầu này, ta đã là cường giả nổi danh từ lâu, chút chuyện nhỏ này cứ giao cho ta liền dễ như trở bàn tay.
 
Lý Thần một bên chỉ vào Đường Vũ Nhu, một bên đắc ý nói.
 
Nghe được Lý Thần nói, cả Hàn Phong và Đường Vũ Nhu đều thất kinh.
 
Nhất là Đường Vũ Nhu, thấy lão giả bình thường vẫn luôn đi theo Hàn Phong đột nhiên nói tới sư phụ mình cũng là sửng sốt.
 
Đường Vũ Nhu nghe khẩu khí như vậy tựa hồ người này đối với sư phụ mười phần quen thuộc, hơn nữa lão còn gọi sư phụ là nha đầu, có thể thấy được cả hai đều biết nhau rất rõ.
 
Nghĩ vậy, Đường Vũ Nhu không khỏi hiếu kỳ hỏi:
 
- Tiền bối, ngài nhận thức gia sư?
 
- Ngươi nói đúng! Nha đầu Mộ Tuyết kia nghĩ không ra đã là người đứng đầu một các rồi, thời gian quả thực rất nhanh a!
 
Lý Thần đột nhiên cảm khái nói.
 
Mà Hàn Phong ở một bên lại có chút không biết làm sao khi thấy Lý Thần bày ra một bộ phong phạm cao nhân, không khỏi tức giận nói:
 
- Lão gia hỏa này, không nên thừa nước đục thả câu, ngươi thật sự có nắm chắc thuyết phục Liệt Diễm Các?
 
Lý Thần bị Hàn Phong cắt ngang, lập tức trừng mắt nhìn hắn vài lần, bất quá vẫn lập tức trả lời:
 
- Tự nhiên là được, Băng Tuyết Các và Liệt Diễm Các mặc dù có mâu thuẫn nhưng cũng chỉ mấy năm qua quan hệ đôi bên mới chuyển biến xấu hẳn, mà trong chuyện này cũng có đoạn sự tình không muốn người ngoài biết tới, chắc hẳn ngay cả tiểu nha đầu này cũng không biết được.
 
Hàn Phong nghe vậy, không khỏi nhìn sang Đường Vũ Nhu, nàng ta thấy vậy cũng lắc đầu biểu thị bản thân quả thật không biết chuyện gì.
 
Lý Thần thấy thế, lại cười "hắc hắc" hai tiếng, nói:
 
- Không cần nhìn nàng nữa, Mộ Tuyết nha đầu kia thế nào nói chuyện này cho nàng biết được, bằng không chẳng đánh mất thân phận nàng ta sao.
 
- Xem ra ngươi rất rõ ràng a! Ta hiện rất muốn biết, trước đây ngươi đến tột cùng có thân phận gì?
 
Hàn Phong như cười như không nhìn Lý Thần nói.
 
Nghe được Hàn Phong nói, Lý Thần lại đánh ha hả cười, nói:
 
- Ta chỉ là một lão già hư hỏng, về phần thân phận trước đây đã qua lâu rồi, về sau có cơ hội ngươi sẽ biết.
 
- Quên đi, lão đã không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng, lão đã nói có thể thuyết phục Liệt Diễm Các, chúng ta liền chia nhau hành sự, lão đi Liệt Diễm Các còn ta và Vũ Nhu sẽ đi Thiên Lôi Các.
 
Hàn Phong không quan tâm, nhún vai nói.
 
Đối với thân phận Lý Thần, Hàn Phong xác thực hiếu kỳ vô cùng.
 
Hai mươi năm trước là cường giả Thiên giai ngũ phẩm đã thành danh từ lâu, nếu như cẩn thận hỏi thăm có thể có được chút đầu mối.
 
Hơn nữa nhìn thái độ Thánh Lam Tông đối đãi với Lý Thần rất khách, lúc đó Hàn Phong cũng có chút nghi hoặc, nhưng hiện tại nghe ra Lý Thần dĩ nhiên còn quen biết cả các chủ Băng Tuyết Các, hơn nữa nghe cách xưng hô, hiển nhiên bối phận trước kia so với Mộ Tuyết cao hơn không ít.
 
Về phần Liệt Diễm Các tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng hắn cũng biết Lý Thần không phải là người ăn nói tùy tiện, nếu hắn đã nắm chắc như vậy, chắc hẳn là có chỗ dựa vào.
 
Có thể tạo mối quan hệ với những bậc đại thế lực như Tứ các và Thánh Lam Tông, Hàn Phong có thể tưởng tượng được ngày trước tiếng tăm Lý Thần trên đại lục rất hiển hách.
 
Bất quá, Hàn Phong sẽ không lo lắng Lý Thần gây gì bất lợi cho hắn, tuy rằng lúc trước Hàn Phong nói qua để Lý Thần làm tay chân cho hắn nhưng hiện tại thực lực Lý Thần đã khôi phục.
 
Chỉ cần hắn nguyện ý, tùy thời đều có thể rời đi, căn bản không ai có thể ngăn cản hắn.
 
Nếu hắn không có ly khai mà lựa chọn lưu lại, chứng minh thái độ làm người của hắn có thể tin được.
 
Mà Lý Thần nếu không muốn rời đi, Hàn Phong tự nhiên cũng tôn trọng, không có quá nhiều đòi hỏi với hắn.
 
Đối với cử động của Hàn Phong, Lý Thần tự nhiên nhìn rõ, trong lòng có chút cảm động, nhưng không có biểu hiện bất cứ phản ứng nào ra ngoài, vẫn cười a a như trước nói:
 
- Cũng tốt, ta đây liền đi trước tới Liệt Diễm Các, bên phía Thiên Lôi Các do các ngươi lo liệu.
 
Gật đầu, Hàn Phong cũng không có ý kiến gì thêm.
 
Lập tức, Đường Vũ Nhu lấy thư Mộ Tuyết tự tay viết cho Liệt Diễm Các giao qua Lý Thần.
 
Lý Thần vừa nhận thư, trên mặt liền lộ ra nét cười cổ quái, nói:
 
- Không biết Liệt Quân Bách sau khi thấy được phong thư này sẽ có dạng biểu tình gì, thực sự người ta chờ mong a! Ha ha!
 
Cười to một tiếng, Lý Thần cũng không để ý hai người Hàn Phong, thân hình khẽ động, thân thể nhất thời hóa thành một đạo lưu quang nhắm thẳng một hướng lao đi.
 
Sau một lát, lại có một đạo thanh âm từ đằng xa truyền đến:
 
- Tiểu tử, ta đi trước!
 
Thấy thân ảnh Lý Thần biến mất, Hàn Phong hồi tưởng lại câu nói cuối cùng kia của Lý Thần, sắc mặt không khỏi cổ quái nhìn sang Đường Vũ Nhu.
 
Đường Vũ Nhu bị Hàn Phong nhìn như vậy, không khỏi kỳ quái nói:
 
- Ngươi nhìn ta làm gì?
 
Nghe vậy, Hàn Phong lắc đầu, lập tức nói:
 
- Ngươi không cảm thấy ý tứ trong câu cuối cùng của lão nhân kia có điểm kỳ quái sao?
 
Được Hàn Phong nhắc nhở, Đường Vũ Nhu mới nớ tới câu nói của Lý Thần khi tiếp nhận bức thư, trong lòng cũng mọc lên một cỗ nghi hoặc.
 
Bất quá, nàng lập tức cưỡng chế ý niệm trong đầu xuống, nhàn nhạt nói:
 
- Ngươi thực sự buồn chán!
 
Nói xong, Đường Vũ Nhu cũng không quay đầu lại, nhắm một phương hướng đi tới.
 
Lúc này là Hàn Phong, chợt nghe Đường Vũ Nhu nói như vậy cũng không khỏi ngẩn người, lập tức xấu hổ vuốt vuốt mũi, nhún vai một cái rồi nhanh chóng đuổi theo!