Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 301: Mưu đồ bí mật





- Hàn Phong ca ca, các ngươi thực sự phải rời thôn sao?
 
Bên ngoài thôn Thanh Hà, Nhị Nha một tay lôi kéo Tiêu Linh, một tay dắt ống tay áo Hàn Phong, vẻ mặt lưu luyến không rời nói.
 
Lý Thần ở một bên chứng kiến bộ dáng của Nhị Nha, cảm giác có chút không tiêu, cất giọng nói:
 
- Nha đầu, ta tốt xấu gì cũng dạy đấu khí cho ngươi hơn một năm, lẽ nào ngươi chẳng có gì muốn nói với ta sao?
 
Nghe được lời Lý Thần nói, Nhị Nha quay đầu lại, hai mắt mở to lúng liếng, làm bộ rất ư vô tội nhìn Lý Thần!
 
Suy nghĩ chốc lát, Nhị Nha lúc này mới ngửa đầu, chu miệng nhỏ nhắn, cất giọng nói:
 
- Ngài đã lớn tuổi rồi, thế nào vẫn còn một dạng như tiểu hài tử vậy, thật là…
 
- Ta…
 
Lý Thần nghe được câu này của Nhị Nha, nhất thời cấm khẩu, im lặng cả nửa ngày không nói ra lời.
 
Tiêu Linh ở một bên cũng bất ngờ, chẳng qua thấy được đôi mắt đang chớp động đã tiết lộ biểu tình của nàng hiện giờ.
 
Về phần Hàn Phong cũng đồng dạng bị bộ dáng tinh quái của Nhị Nha chọc cho một phen cười cười.
 
Lý Thần kịp phản ứng lại, cũng nhịn không được dựng râu mép, trừng mắt nhìn Nhị Nha, thở hồng hộc mà nói:
 
- Giỏi cho nha đầu ngươi, cũng dám nói lão phu như vậy, ngươi…
 
- Ta làm sao vậy?
 
Nhị Nha chống tay thắt lưng, bộ dáng rất là kiêu ngạo đứng đối diện trước mặt Lý Thần.
 
Kết quả cả nửa ngày trôi qua, Lý Thần cuối cùng cũng không nói nên được nửa lời, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, làm bộ hối tiếc nói:
 
- Lão phu không thèm tính toán với tiểu nha đầu ngươi, nhớ năm đó có bao nhiêu người khóc cầu muốn nhập môn hạ của ta, không nghĩ tới ta cuối cùng lại gặp phải nha đầu đang ở trong phúc mà không biết hưởng như ngươi.
 
Thấy bộ dáng Lý Thần có phần ủ rũ, tròng mắt Nhị Nha vừa chuyển, lập tức lộ ra một bộ tươi cười ngọt ngào, đi tới bên người Lý Thần, đưa tay bắt lấy cánh tay Lý Thần rồi ra sức lắc lắc, an ủi nói:
 
- Được rồi, gia gia cũng đừng như vậy đi, cùng lắm về sau lúc Nhị Nha rảnh rỗi sẽ đến thăm người, có được hay chưa?
 
Chứng kiến bộ dáng Nhị Nha đang ra sức an ủi mình, Lý Thần lúc này mới hổn hển hừ nhẹ một tiếng, lập tức nói:
 
- Như vậy vẫn còn không sai biệt lắm.
 
Nói xong, Lý Thần lập tức móc ra từ trong lòng một tấm ngọc bội màu lục nhạt có hình dáng mười phần tinh xảo nhưng nhìn qua lại rất cổ xưa, đưa cho Nhị Nha rồi chậm rãi nói:
 
- Thấy nha đầu ngươi còn có chút lương lâm, cái này cho ngươi!
 
Tiếp nhận ngọc bội, Nhị Nha lật qua lật lại quan sát một hồi, dù sao Nhị Nha bất quá cũng chỉ là một tiểu hài tử lớn lên ở chốn thôn dã, đối với ngọc bội được Lý Thần đưa cho cảm thấy vô cùng yêu thích, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lộ ra một chút tiếu ý.
 
Tiêu Linh và Hàn Phong ở một bên cũng có chút ngạc nhiên, Lý Thần vì sao lại đưa cho Nhị Nha một khối ngọc bội không vừa mắt như vậy.
 
Mà lúc này, Lý Thần lại mở miệng nói thêm:
 
- Nha đầu, đây cũng không phải là ngọc bội bình thường, ngươi đừng có mải chơi rồi đánh mất!
 
- Sao?
 
Nhị Nha hiếu kỳ chớp mắt, nghi hoặc nhìn lên Lý Thần.
 
Hắng giọng một tiếng, Lý Thần lúc này mới có chút đắc ý nói:
 
- Đến khi nào ngươi luyện đấu khí tới Nhân giai, ngươi đi tới thành trấn phụ cận, tìm một nhà cầm đồ có biển hiệu chữ "thiên", ngươi giao ngọc bộ này cho người ở đó, hắn sẽ dẫn ngươi đi tới một địa phương khác, ở nơi này ngươi có thể được bồi dưỡng tốt hơn, với thiên phú của ngươi, không quá mười năm tự nhiên sẽ có chút thành tựu.
 
Dứt lời, Lý Thần lại bổ xung thêm:
 
- Đương nhiên, đi hay không đều theo ý tứ của ngươi, lão phu không hề ép buộc!
 
Nhị Nha tâm trí vốn ngây thơ, nghe được câu này có chỗ hiểu chỗ không, lập tức cẩn thận thu ngọc bội vào trong lòng, ngay bên cạnh là ánh mắt hâm mộ không ngừng của những tiểu hài tử khác.
 
Nhìn thấy thần tình ước ao trên mặt những hài tử này, Lý Thần suy nghĩ một chút rồi nói:
 
- Đại Ngốc, nếu như ngươi chăm chỉ một chút, có thể giống như Nhị Nha trở thành võ giả có cảnh giới Nhân giai, lúc đó ngươi cũng có thể cùng đi với Nhị Nha, chỉ bất quá tư chất của ngươi so với Nhị Nha còn kém chút, đến lúc đó nói không chừng còn phải qua một phen khảo hạch, bởi vậy chính ngươi tự biết thế nào cho tốt, về phần những người khác, không phải lão phu không quan tâm, mà là các ngươi quả thật không thích hợp đi đến cái địa phương… khụ…khụ, bằng không chỉ làm hại các ngươi.
 
Chúng hài tử nghe qua lời Lý Thần cũng nửa hiểu nửa không, nhưng bọn chúng biết chắc một điều Lý Thần sẽ không lừa gạt bọn chúng, bởi vậy chỉ biết gật đầu biểu thị minh bạch.
 
Cáo biệt với đông đảo chúng thôn dân, Hàn Phong dẫn theo Tiêu Linh và Lý Thần chậm rãi lên đường trước ánh mấy lưu luyến không rời của Nhị Nha.
 
Hàn Phong ở tại thôn Thanh Hà đã được hơn một năm thời gian, tính thêm thời gian bế quan và dừng lại tại đế đô, tính tới hôm nay hắn đã gần ba năm chưa trở lại Huyền Thiên tông rồi.
 
Cũng không biết ba năm qua, Huyền Thiên tông đã có những biến hóa gì, sư phó không chừng đang lo lắng vì chính mình đây.
 
Bất quá, đối với an nguy của Huyền Thuyên tông, Hàn Phong ngược lại không có nhiều lo lắng, có huyễn thần đan lúc trước do Phí lão mang về, chỉ sợ bây giờ Bố Lôi Địch đã đột phá thiên giai tứ phẩm từ lâu, hơn nữa dựa theo khả năng của hắn từ trước, bây giờ thực lực của Bố Lôi Địch chắc hẳn đã vượt qua Phí lão.
 
Hai gã cường giả thiên giai tứ phẩm, cộng thêm cung phụng Thiên giai do hoàng thất phái đến, trong đoạn thời gian này cũng đủ bảo đảm sự an toàn của Huyền Thiên Tông.
 
Đồng thời, Hàn Phong biết được, bản thân hoàng thất còn có bí pháp và phương thức liên lạc độc đáo, chỉ cần Tiêu Tấn nguyện ý, tùy thời đều có thể đưa một cung phụng Thiên giai gọi tới bên cạnh mình.
 
Đương nhiên, theo Hàn Phong ước đoán, loại bí pháp này cũng không thể sử dụng nhiều lần, mỗi một lần sử dụng đều phải tiêu hao lượng lớn tinh khí trong người.
 
Bởi vậy, trừ phi tới lúc nguy cấp cận kề, bằng không dưới tình huống bình thường, hoàng thất tuyệt đối sẽ không sử dụng bí pháp này.
 
Nhưng có thêm điểm bảo chứng này, Hàn Phong đối với lực lượng bảo hộ của Huyền Thiên tông cũng có thể tin tưởng tuyệt đối.
 
Ngay khi Hàn Phong dẫn theo hai người thẳng đường trở về Huyền Thiên tông, tại một địa phương khác trên đại lục, đang tụ tập sáu bảy người.
 
Những người này ngồi đối diện với nhau thành hình bàn tròn, khuôn mặt ai nấy đều nghiêm túc, tựa hồ đang đàm luận chuyện gì rất quan trọng.
 
Mấy người này đầu tiên châu đầu ghé tai một phen, lúc này ánh mắt mới đồng loạt nhìn về hướng chính giữa.
 
Đang ngồi nơi này là một nam tử nhìn qua niên kỷ không vượt quá ba mươi, xem như là người nhỏ tuổi nhất trong số mấy người ở đây.
 
Bất quá, khi những người kia tập trung nhìn về phía nam tử này, thần sắc không hề lộ ra một chút bất mãn nào mà chỉ lẳng lặng nhìn về phía hắn, chờ hắn mở miệng nói chuyện.
 
Nam tử kia diện một thân trường bào hoa lệ, vẻ mặt thản nhiên, kết hợp với khuôn mặt anh tuấn tạo thành vẻ phong độ của bậc mỹ nam tử.
 
Nam tử thấy mọi người đưa ánh mắt tập trung lên nhìn mình, cũng không có tiếp tục tự cao tự đại, hơi hắng giọng một cái rồi lập tức cười đầy tự tin, chậm rãi mở miệng:
 
- Chắc hẳn các vị cũng biết được, theo tin tức chúng ta thu thập, từ biểu hiện xem ra lúc này trong Huyền Thiên tông có chừng ba gã cường giả Thiên giai tọa trấn. Một tông môn đồng thời có được ba cường giả thiên giai, đây là chuyện rất khó lường tới, đương nhiên tuy rằng trong số này có một người được hoàng thất phái tới làm hộ vệ nhưng cũng không thể bỏ qua sự hiện diện của hắn được.
 
Nam tử kia dừng lại một chút, lại nói tiếp:
 
- Tính toán toàn bộ thế lực gia tộc của mỗi vị ngồi đây, tuy rằng hàng đệ tử phổ thông so sánh với Huyền Thiên tông thì tốt hơn vài lần, thế nhưng ở trên phương diện cường giả thiên giai lại có chút miễn cưỡng.