Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 30: Củng cố cảnh giới





Hàn Phong nói lảng sang chuyện khác. Kỳ thực, hắn không muốn Lâm Nguyệt ra mặt cho hắn, chuyện này hắn muốn bản thân tự giải quyết.
 
- Uhm, ta sẽ ôm người quay về.
 
Lâm Nguyệt yêu thương nói.
 
Hàn Phong vừa nghe Lâm Nguyệt muốn ôm hắn thì giật mình, vội vàng ngăn cản:
 
- Sư phụ, không cần. Ta chỉ hơi mệt thôi, tự bước đi không thành vấn đề đâu!
 
- Như vậy sao được, ngươi bị thương nặng như vậy, không nên cậy mạnh!
 
Lâm Nguyệt nói không cho hắn phản bác, liền chuẩn bị ôm hắn lên.
 
Trong lòng Hàn Phong khẩn trương, cũng bất chấp cái gì, giẫy dụa đứng đạy, chỉ là hiện giờ hai người đang dính sát nhau nên tứ chí không khỏi tiệp xúc thân mật, hơn nữa khi Hàn Phong đứng lên, một tay lại vô ý đụng vào ngực của Lâm Nguyệt.
 
Tuy rằng Hàn Phong nhanh tay rút về nhưng vẫn bị Lâm Nguyệt nhận thấy được.
 
Lâm Nguyệt trên mặt nhất thời hiện vẻ xấu hổ, sau đó lại nhớ tới việc không cẩn thận thấy cảnh Hàn Phong tắm rửa, đột nhiên nhớ ra đồ đệ không còn là một tiểu hài tử nữa!
 
Nhìn hắn tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thân thể đã bắt đầu phát dục, hiện giờ trông đã giống một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi rồi.
 
Đây là do Hàn Phong được Tiên Thiên đấu khí không ngừng cải tạo thân thể nên hắn mới có thể trường thành nhanh như vậy.
 
Lúc này Lâm Nguyệt càng thêm xấu hổ, trong lòng có một loại cảm giác rất kỳ quái.
 
Hàn Phong thấy sư phụ thoáng có chút xấu hổ, nhất thời cũng cảm thấy xấu hổ, vì tránh tiệp tục xấu hổ, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là mờ miệng nói:
 
- Sư … sư phụ … ta … ta có chút mệt…
 
-A!
 
Nghe Hàn Phong lên tiếng, Lâm Nguyệt mới hồi phục tinh thần, vội vàng nói:
 
- Được rồi, ta sẽ đưa ngươi về phòng, ngươi tự bước đi, ta sẽ dìu ngươi.
 
Lâm Nguyệt nói chuyện có chút không tự nhiên, Hàn Phong biết nhất định là do chuyện vừa rồi, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, thầm mắng bản thân dám khinh nhờn sư phụ.
 
Nhưng ở sâu trong nội tâm của hắn lại có chút lưu luyến cảm giác mềm mại ấm áp lúc nãy. Chỉ là lúc này ý niệm đó bị hắn chôn rất sâu trong lòng, ngay cả hắn cũng không phát hiện.
 
Sau khi Lâm Nguyệt mang Hàn Phong trở về phòng, nàng lập tức tìm một ít đan dược trị thương đưa cho hắn, rồi nhẹ nhàng dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt, sau đó rời đi.
 
Nhìn bóng dáng Lâm Nguyệt rời đi, Hàn Phong thầm thở dài một tiếng, hiện giờ hắn đang đau đầu vì không biết nên xử lý mối quan hệ giữa hắn và Lâm Nguyệt như thế nào.
 
Đem chuyện này bỏ qua một bên, Hàn Phong khoanh chân ngồi trên giường, vận  quyết tu luyện. Vừa mới đột phá lên Nhân giai nhất phẩm, hắn còn phải củng cố lại cảnh giới một chút.
 
Hai ngày kế tiệp, Hàn Phong vẫn ở trong phòng của mình không hề ra ngoài. Ngay cả Bách Thảo Đưòng hắn cũng mượn có phụ thân bị thưong để Triệu Lâm Lâm giúp hắn giải thích với lão dược si.
 
Trong hai ngày này, hắn dùng toàn bộ thời gian để củng cố cảnh giới.
 
Khiến hắn kỳ quái là hai ngày này Lâm Nguyệt không hề tới tìm hắn, tình hình này có vẻ không giống với ngày thường.
 
Hắn nghĩ, có lẽ do chuyện xấu hổ hai ngày trước nên nàng vẫn còn hơi ngượng ngùng. Như vậy cũng tốt, hắn có thể tập trung tu luyện.
 
Hiện giờ hắn đang luyện một loại đan dược cho bản thân tên là Bách Linh Tuyết Tham Hoàn, một loại đan được dùng để loại bỏ ảnh hưòng do đấu khí tăng trưởng quá nhanh hình thành.
 
Loại đan dược này dược tính khá mạnh, lúc trước hắn không thể chịu đưng được, nhưng hiện giờ tu vi hắn đã đạt tói Nhân giai nhất phẩm, vừa lúc thích hợp dùng loại đan dược này. Hơn nữa kiếp trước hắn cũng đã nghiên cứu và cải tiến, đem Bích Linh Tuyết Tham Hoàn này cường hoá lần thứ hai, đan dược này giúp hắn củng cố cảnh giới hiện tại và một phần dược lực sẽ lưu lại trong cơ thể hắn, nếu lỡ sau này có gặp phải tình huống đấu khí tăng trưởng quá nhanh cũng không phải lo lắng.
 
Bời vì Hàn Phong học luyện dược ở Bách Thảo Đường nên Lâm Nguyệt mang đến cho hắn một cái dược đỉnh sơ cấp là Hồng Liên đỉnh.
 
Hồng Liên đỉnh này bền ngoài rất bình thường, chẳng qua toàn bộ đỉnh đều là màu huyết hồng trông rất kỳ quái. Hàn Phong cũng biết, Lâm Nguyệt sở dĩ đưa cho hắn dược đỉnh này là vì cái đỉnh sơ cấp này cũng trợ giúp sơ cấp dược sư có được 10% thành công khi luyện đan. Đối với sơ cấp dược sư thì tỉ lệ này đã rất tốt rồi.
 
Đương nhiên trong mắt một đại sư luyện dược như Hàn Phong thì nó không là gì. Nhưng dù sao cũng là một phen tâm huyết của Lâm Nguyệt nên hắn rất quý trọng.
 
Bây giờ, Hồng Liên đỉnh dưới sự điều khiển của Hàn Phong, bên trong dược đỉnh, một cổ dược hương chậm rãi thầm thấu ra ngoài, Hàn Phong biết, Bích Linh Tuyết Tham Hoàn này đã luyện chế thành công.
 
Loại đan được không tính là cao cấp này thì Hàn Phong luyện chế tất nhiên là thuân buồm xuôi gió. Qua một lát, Hàn Phong tắt lửa đi, một tay dốc Hồng Liên đỉnh xuống, một viên đan dược màu bích lục liền xuất hiện trước mắt hắn.
 
Hàn Phong cũng không nhìn mà trực tiệp nuốt vào bụng rồi khoanh chân bắt đầu tu luyện tiệp.
 
Thẳng đến sáng sớm hôm say, Hàn Phong cảm thấy đấu khí trong cơ thể đã hoàn toàn củng cố mới chậm rãi mở mắt ra.
 
Dựa theo thường ngày thì lúc này Lâm Nguyệt hẳn là phải tới tìm hắn mới đúng, nhưng đã liên tiệp hai ngày hắn vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nàng. Hàn Phong cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy có điều không đúng, tuy rằng lần chuyện ngoài ý muốn lần đó khiến hai người có chút xấu hổ nhưng hắn chính là đang bị thương, theo lý thì sư phụ hắn không có khả năng không quan tâm được.
 
Nghĩ vậy, Hàn Phong cảm thấy lo lắng nên nhanh chóng mặc quần áo, mở cửa phòng định đi tìm sư phụ.
 
Nhưng khi hắn vừa đi ra khỏi cửa đã thấy Lâm Nguyệt đang từ bên ngoài bước vào.
 
Thấy Lâm Nguyệt xuất hiện, trong lòng hắn thoáng yên tâm, bước nhanh tói trước mặt Lâm Nguyệt cười nói:
 
- Sư phụ, hai ngày nay người đi đâu? Nếu người còn không xuất hiện, ta sẽ đi tìm người đó.
 
Thần sắc Lâm Nguyệt lúc này thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng khi nhìn thấy Hàn Phong nàng vẫn cười nói:
 
- Sư phụ hai ngày nay có chút chuyện nên không tới thăm ngươi. Tiểu Phong, thương thế sao rồi? Đã đỡ chút nào chưa?
 
Hàn Phong gật đầu nói:
 
- Đã tốt rồi, sư phụ không cần lo lắng.
 
Lâm Nguyệt nghe vậy thì yên tâm, gật đầu nói:
 
- Không áo gì là tốt rồi, nếu có chuyện ta nhất định sẽ không buông tha tên khốn Giang Hiên Bạch kia.
 
Hàn Phong nghi hoặc nhìn Lâm Nguyệt, sau đó nhẹ giọng nói:
 
- Sư phụ, không cần tức giận. Ta không phải vẫn tốt lắm sao!
 
Nghe Hàn Phong nói, Lâm Nguyệt điều chỉnh tâm tình lại rồi nói:
 
- Đến đây nào, thân thể ngươi đã tốt, ta liền luận bàn với ngươi, xem xem hai ngày nay ngươi có nỗ lực hay không?
 
Hàn Phong rất vui vẻ gật đầu.
 
Sau đó Lâm Nguyệt đưa hắn một thanh kiếm, hai người bắt đầu đối chiêu.
 
Nhưng chỉ một lát sau, Hàn Phong phát hiện trong quá trình đối chiêu, tâm tình hôm nay của Lâm Nguyệt rất không tốt.
 
Rõ ràng là mấy chiêu có thể dễ dàng né tránh mà nàng lại liên tiếp thất thủ. Thậm chí có mấy chiêu thức rất đơn giản mà nàng cũng không tiếp được, nếu không phải Hàn Phong khống chế mỗi chiêu rất đúng chỗ thì có lẽ nàng đã bị thương rồi.
 
Phát hiện điều này nên hắn không muốn tiệp tục đối chiêu nữa mà thu hồi kiếm lại, nghi hoặc hỏi:
 
- Sư phụ, hôm nay người sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao tinh thần người lại kém như vậy?
 
Lâm Nguyệt miễn cưỡng cười, thấy Hàn Phong quan tâm như vậy nên trong lòng nàng rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói:
 
- Tiểu Phong không cần lo lắng, sư phụ không có việc gì, vừa rồi chỉ có chút thất thần thôi. Chúng ta tiếp tục nào, lúc nãy ta vừa định xuất một chiêu, bây giờ ta biểu diễn cho ngươi xem.