Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 290: Hàn Phong xuất quan





Lúc này ma thú cảm thụ được ba động quỷ dị càng ngày càng mãnh liệt, trong lòng càng thêm hoảng hốt. Cuối cùng nhịn không được mà ngửa đầu lên gào thé.
 
Nhưng vô luận nó làm thế nào cũng đều là vô ích.
 
Trận ba động đã bao phủ cả sơn lâm, cũng không có vì tiếng rống này của nó là giảm xuống, trái lại càng cường liệt hơn rất nhiều.
 
Cho đến cuối cùng thiên địa nguyên tố ở xung quanh sơn lâm không ngừng bị hút lấy hút để, đồng thời hướng tới một thạch bích cách đó không xa.
 
Trông thấy một cảnh tượng như vậy, xung quanh không ngừng xuất hiện bạch sắc quang đàn khiến cho Nhị Nha và Đại ngốc vừa rồi kinh sợ cũng phảu ngây ngốc ngồi nhìn một chỗ. Ngay cả việc chạy trốn cũng đã quên mất.
 
Bạch sắc quang đoàn ngày càng nhiều, đồng thời không ngừng bay về phía thạch bích.
 
Mãi về sau lúc bạch sắc quang đoàn đều bị hấp thu hết vào trong thạch bích thì xung quanh không gian ở sơn lâm cũng không còn có một tia thiên địa nguyên tố.
 
Về phần con ma thú cũng cảm nhận được một cỗ uy áp kinh khủng phát ra từ bên trong thạch bích, nhất thời phủ phục trên mặt đất không dám nhúc nhích. Chẳng quang trong miệng không ngừng thấp giọng nức nỏ.
 
- Đó! Đại ngốc, chúng ta có nên qua đó qua xem hay không!
 
Nhị Nha hiếu kỳ nói.
 
Nghe được lời này của Nhị Nha, đại ngốc nhất thời giật mình, vội vàng kéo lấy tay Nhị Nha, gấp giọng nói:
 
- Không nên, chúng ta nên nhanh chóng chạy xuống núi thôi. Nhân dịp con ma thú không có phản ứng kịp bằng không một hồi nữa chúng ta chạy không thoát đâu.
 
Nhị Nha cảm thấy không cam lòng, nhưng hiển nhiên tình hình vô cùng nguy hiểm vừa rồi cũng khiến nàng khiếp sợ không thôi. Cho nên không có do dự mà chạy theo đại ngốc.
 
Hai tiểu hài tử từ từ đứng lên rồi chạy xuống núi.
 
Mà theo bước chân hai tiểu hài tử vừa chạy đi thì từ bên trong thạch bích đột nhiên phát ra một tiếng nổ kinh thiên.
 
Nhất thời thạch bích bị nổ thành nát bấy, vô số mảnh toái thạch ào ào bắn lên trời rồi rơi xuống. Ngay cả hai tiểu hài tử cũng bị đám toái thạch này bắn trúng không ít.
 
Biến cố bất thình lình như vậy cũng khiến cho hai hài tử hoảng sợ kêu to, hai tay giơ lên đầu ngăn cản đã vụn tập kích.
 
Nhị Nha lúc này cảm thấy hối hận muốn chết. Đột nhiên nàng nhớ tớ gia gia thôn trưởng nói sơn lâm sau làng vô cùng đáng sợ. Hai tiểu hài tử lần này cũng biết được sự kinh khủng của nó là như thế nào rồi. Chỉ sợ sau này cũng không có dám bước vào sơn lâm nữa.
 
Nhị Nha trong lòng thầm nghĩ sớm biết như vậy thì nàng đã ở yên trong thôn rồi.
 
Càng nghĩ càng thấy uỷ khuất, Nhị Nha cuối cùng cũng ngồi chổm hổm xuống không ngừng nức nở khóc lóc.
 
Lại một tiếng nổ kinh thiên vang lên, đất dã xung quanh lại tán lạc khắp nới.
 
Đôi bàn chân của hai tiểu hài tử không ngừng run rẩy. Trong lúc nhất thời không thể tiếp tục đứng dậy chạy tiếp được, cũng chỉ có thể ngồi chổm hổm trên mặt đất, hãy còn để tay lên đầu ngăn cản đá vụn.
 
Mà đúng lúc này một đạo thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền vào tai hai tiểu hài tử.
 
- Hai ngươi sao lại ở chỗ này?
 
Nghe được thanh âm quen thuộc, hai tiểu hài tử đều kinh ngạc nhìn lên.
 
Nhất thời một đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt hai người.
 
Thấy được người trước mặt, Nhị Nha cũng không có khóc nữa, chẳng qua cái mũi nhỏ nhắn của nàng thỉnh thoảng lại sụt xịt. Trong lòng nàng lúc này từ kinh hãi chuyển sang kinh hỉ không thôi.
 
Thân ảnh xuất hiện trước mặt hai tiểu hài tử chính là Hàn Phong ở trong sơn lâm bế quan hai tháng nay để trùng kích Thiên giai chi cảnh.
 
Trận ba động cường liệt cuối cùng vừa rồi cũng là do Hàn Phong hoàn thành được bước cuối cùng tiến vào Thiên giai chi cảnh mà tạo nên.
 
Hai tháng bế quan, Hàn Phong không hề lo lắng về lần thứ hai đột phá Thiên giai chi cảnh của mình.
 
Lúc này kinh mạch trong cơ thể hắn sau khi trùng kích thành công mở rộng không ít. Đồng thời Tiên Thiên đấu khí của hắn hôm nay cũng triệt để chuyển hoá thành nhị chuyển đấu khí.
 
Bất quá vừa đột phá Thiên giai, Hàn Phong còn chưa có kịp cảm thụ biến hoá, thì hắn phát hiện ra đuộc vài đạo khí tức ở bên ngoài sơn động. Cho nên hắn mới bước ra ngoài.
 
Mà khi hắn thấy hai tiểu oa nhi Nhị Nha và đại ngốc thì biểu tình cũng cảm thấy sửng sốt, không khỏi cảm thấy ký quái hỏi.
 
Rất hiển nhiên, lúc này trời đã tối mà dĩ nhiên dai tiểu hài tử này lại dám chạy vào trong hôn ám sâm lâm chơi. Hàn Phong không cảm thấy ngạc nhiên mới là lạ.
 
Vả lại hắn thấy Nhị Nha và đại ngốc bộ dáng đều dính đầy bùn đất và lá khô, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
 
Nhưng mà khi Hàn Phong đặt câu hỏi, Nhị Nha cũng không còn khí lực mà ngã nhào ra đất. Hàn Phong thấy vậy nhanh tay đỡ lấy nàng.
 
Cả người Nhị Nha nhào vào lòng Hàn Phong, thân thể không ngừng nép sâu vào trong lòng hắn mà run rẩy.
 
Trông thấy Nhị Nha lại nhào vào lòng mình khóc lóc, Hàn Phong cũng nhất thời ngây ngốc, vội vàng vỗ vỗ an ủi Nhị Nha, thấp giọng nói vài câu rồi đem ánh mắt dời lên người đại ngốc hỏi:
 
- Hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Thế nào nửa đêm lại chạy lên núi? Những người khác có biết không?
 
Lúc này đại ngốc cũng đã khôi phục lại tinh thần, thấy Hàn Phong xuất hiện thì trong lòng cũng thoáng yên lòng. Nghe được Hàn Phong hỏi, đại ngốc tự nhiên cũng không có dấu diếm, kể lại sự tình từ đầu tới cuối cho hắn nghe.
 
Sau khi nghe xong, Hàn Phong cũng cảm thấy buồn cười. Dĩ nhiên hai tiểu hài tử ỷ vào một chút đấu khí mà lại muốn làm anh hùng ra sau núi bắt ma thú. Thực không biết trời cao đất dày là gì cả.
 
Lần này nếu như không phải vừa vặn mình xuất quan thì chỉ sợ hai tiểu hài tử đã trở thành bữa ăn trong bụng ma thú rồi.
 
Nghĩ tới đây Hàn Phong nhất thời gõ lên đầu hai tiểu oa nhi, cũng không ngừng an ủi Nhị Nha đang khóc trong lòng mình.
 
Hàn Phong thấy tình cảnh của hai người cũng không có đành lòng trách móc, nhanh chóng mang hai người xuống núi. Lúc này Hàn Phong mới nói tiếp:
 
- Các ngươi ở trên núi gặp phải một con ma thú toàn thân là là lân phiến kinh khủng?
 
- Ân!
 
Hai tiểu hài tử liều mạng giải thích, chúng sợ rằng Hàn Phong không có tin tưởng bọn chúng.
 
Thoàng ngẫm lại, Hàn Phong cũng lên tiếng nóiL
 
- Như vậy thì con ma thú đó hẳn là còn ở quanh đây. Các ngươi dẫn đường cho ca ca đến xem con ma thú đó như thế nào.
 
Nhị Nha lúc này nắm chặt lấy ống tay áo của Hàn phong không tha. Hiển nhiên nàng vẫn còn bị tình cảnh vừa rồi khiến cho sợ hãi không thôi. Đôi mắt thơ ngây không ngừng nhìn Hàn Phong, Nhị Nha biết Hàn Phong ca ca rất lợi hại, giờ lại muốn đi tìm con ma thú đó, hiển nhiên mà Hàn Phong ca ca muốn thay bọn họ giáo huấn con ma thú kia. Cho nên hai tiểu oa nhi cũng không chút do dự là mang Hàn Phong tới chỗ con ma thú dừng chân lúc nãy.
 
Hàn Phong cùng Nhị Nha và đại ngốc đến bên cây đại thụ lúc nãy. Chẳng qua cũng không có phát hiện ra cái gì. Thấy quang cảnh trước mắt không có gì, đại ngốc gãi gãi dầu, kỳ quái nói:
 
- Di! Vừa rồi rõ ràng là ở đây mà, thế nào bây giờ lại không thấy?
 
Hàn Phong biết được hai tiểu hài tử này sẽ không có lừa gạt hắn. Bât quá hắn cũng không có cảm thấy kỳ quái, bây giờ xung quanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó. Chắc hẳn con ma thú đã sớm ly khai nơi này.
 
Vỗ vỗ đầu Nhị Nha, Hàn Phong cũng đi tới địa phương mà đại ngốc chỉ. Nơi này vừa rồi con ma thú mới dừng lại. Với tinh thần lực siêu cường của mình Hàn Phong cũng có thể cảm nhận được một tia khí tức ma thú nhàn nhạt lưu lại.
 
Chẳng qua chiếu theo khí tức này hắn cũng không thể phán đoán được phẩm cấp của con ma thú.