Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 225: Phí Lão ra tay





Sau đó Hàn Phong liền thấy Lâm Hà nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hắn liền trở nên băng lãnh.
 
Đối mặt với ánh mắt băng lãnh của Lâm Hà căn bản Hàn Phong không thèm chú ý bởi vì hiện tại hắn đang nhìn về phía trung tâm hội trường liền thấy Tiêu Linh cũng đang kích động nhìn về phía này. Hàn Phong khẽ mỉm cười với nàng.
 
Lúc này Lâm Hà mở miệng nói:
 
- Ngươi tên là Hàn Phong ? Vì sao lại làm loạn trong lúc công chúa đánh đàn đã thế còn đả thương cấm vệ quân, ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi đã khiêu khích vào uy nghiêm của hoàng gia rồi không ?
 
Hàn Phong nghe vậy cũng chỉ cười nhạt nói:
 
- Đệ đệ không giải quyết được liền gọi ca ca lên đài sao ?
 
- Ngươi nói vậy là có ý gì hả ?
 
Lâm Vị nghe thấy ngôn ngữ cười cợt của Hàn Phong sắc mặt đỏ lên.
 
Hàn Phong khẽ lắc đầu nói:
 
- Là ý gì mà ngươi không hiểu sao ?
 
- Ngươi …
 
Căn bản Lâm Vị không nghĩ đến lúc trước Hàn Phong rất ít nói chuyện thế mà hiện tại vừa mở miệng là chế nhạo hắn, nhất thời trở nên giận dữ, đang muốn mở miệng phản bác tuy nhiên lại bị Lâm Hà đưa tay ngăn lại.
 
Lâm Hà bước về phía trước hai bước đi tới trước mặt Hàn Phong, lạnh giọng nói:
 
- Ta mặc kệ ngươi là ai, hiện tại ngươi đã xuất thủ với cấm vệ quân, tất nhiên ta không thể nào đơn giản thả ngươi đi được. Ngươi thúc thủ chịu trói tránh cho ta đỡ động thủ hay là chịu chút đau khổ đây.
 
- Lâm Hà đại ca, ta nghĩ rằng ngươi hiểu lầm rồi, Hàn Phong chính là do ta dẫn đến, là vị đệ đệ Lâm Vị của ngươi và mấy vị cấm vệ quân đòi đánh đuổi hắn mới khiến Hàn Phong bất đắc dĩ mới ra tay, ngươi không thể bắt hắn được a.
 
Tiết Nặc thấy Lâm Hà tự thân ra mặt, không khỏi lo lắng biện minh.
 
Nàng tự nhiên biết rõ thực lực của Lâm Hà, tuổi còn trẻ nhưng đã là cao thủ địa giai đã thế còn là trọng điểm bồi dưỡng của Lâm gia đồng thời là thống lĩnh cấm vệ quân, quyền thế trong tay có thể nói là rất to lớn.
 
Nếu như cấm vệ quân muốn bắt người mặc dù là Tiết Nặc sợ rằng cũng không thể nào bảo vệ Hàn Phong được.
 
- Hóa ra là Tiết Nặc, việc này không liên quan đến Tiết gia. Người này đả thương cấm vệ quân ta tất nhiên không thể thả hắn đi được, bằng không người khác sẽ chê cười ta.
 
Lâm Hà căn bản không thèm liếc mắt nhìn Tiết Nặc.
 
Cũng khó trách Lâm Hà tức giận đến như vậy , không nói đến việc Hàn Phong dám đả thương thuộc cấp của hắn mà việc mà hắn cảm thấy căm tức nhất là việc Hàn Phong dám làm loạn cản trở việc công chúa đánh đàn.
 
Từ lúc trước, khi vừa mới gặp Tiêu Linh Lâm Hà đã muốn có được nàng, liền có ý định tiếp cận Tiêu Linh, Lâm Hà đã sử dụng không ít lực lượng gia tộc để dành được chức thống lĩnh cấm vệ quân bảo vệ Tiêu Linh.
 
Nguyên bản hắn cho rằng các vị trưởng lão trong tộc sẽ trách cứ hắn hồ đồ lại không nghĩ rằng mọi người trong gia tộc đều ủng hộ hành động của hắn đồng thời còn ám chỉ và giúp đỡ hắn truy cầu Tiêu Linh.
 
Hiển nhiên trong gia tộc đều muốn hắn tiến thêm một bước làm đám hỏi với hoàng gia để củng cố và phát triển lớn mạnh thế lực Lâm gia. Đối với việc này đương nhiên Lâm Hà cầu còn không được.
 
Trong thời gian hơn nửa năm nay hắn chuyên chức nhiệm vụ bảo vệ Tiêu Linh, Lâm Hà đã cảm nhận được việc gần quan hưởng bổng lộc. Việc mà hắn vui mừng nhất chính là thái độ của Tiêu Linh đối với hắn đã khác trước rất nhiều.
 
Điều này cũng làm lòng tin của Lâm Hà tăng lên rất nhiều. Hắn tin rằng chỉ cần cho hắn thời gian nhất địch hắn sẽ đả động được phương tâm của Tiêu Linh.
 
Mà việc Tiêu Linh yêu thích nhất chính là đánh đàn.
 
Cho nên đối với tất cả những kẻ dám can đảm phá rối việc đánh đàn của Tiêu Linh Lâm Hà tuyệt nhiên không thể nào tha thứ.
 
Chẳng qua đối mặt với Lâm Hà, Hàn Phong lại không thèm quan tâm, khóe miệng chỉ nhếch lên cười nhạt bởi vì Hàn Phong đã nhìn thấy có một thân ảnh đang đi đến.
 
- Xảy ra chuyện gì vậy ? Các ngươi có biết là tranh cãi thế này gây ảnh hưởng đến công chúa đánh đàn hay không ?
 
Mọi người quay đầu nhìn lại phát hiện ra một lão giả mặc trường sam, lời vừa rồi chính là do lão giả nói.
 
Tuy nhiên mọi người khi đứng trước mặt lão giả mọi người đều không dám có bất kỳ bất mãn hay ý kiến gì.
 
Nghe thấy âm thanh trầm thấp của lão giả, vẻ mặt băng lãnh của Lâm Hà liền trở nên thập phần cung kính nói:
 
- Nguyên lai là Phí Lão, thật là xấu hổ, ta đang định bắt giữ người, sẽ không làm lỡ chuyện đâu.
 
- Ân, là tên này hả ?
 
Phí Lão nhẹ nhàng di chuyển đến trước mặt Hàn Phong nhẹ nhàng hỏi.
 
- Không sai, chính là tên này, tên này không rõ lai lịch không biết làm thế nào mà trà trộn được vào hội trường, thủ hạ của ta muốn bắt giữ nhưng tên này lại phản kháng mới tạo thành động tĩnh như vậy, xin Phí Lão thứ lỗi.
 
Lâm Hà cung kính hồi đáp.
 
Phí Lão nhìn vào mắt Hàn Phong rồi khẽ gật đầu chợt nói:
 
- Thì ra là như thế, người này thật đáng bắt, nên bắt lại, không bằng để lão phu xuất thủ vậy.
 
- Cái này …
 
Lâm Hà nghe thấy Phí Lão nói như thế cũng có chút kinh ngạc nói:
 
- Chẳng qua chỉ là một thiếu niên cần gì Phí Lão phải xuất thủ, để tại hạ đối phó là được rồi.
 
- Ha hả, đầu khớp xương này đã lâu rồi không nhúc nhích, vừa vặn ta cũng muốn động gân động cốt, công chúa hết sức bất mãn với tên hỗn đản đã phá hư nàng đánh đàn.
 
Phí Lão khẽ cười nhạt nói.
 
Mắt thấy Phí Lão xuất thủ hai người Lâm Vị và Hàn Nhạc đều cảm thấy cực kỳ vui mừng. Bọn họ đều biết vị hộ vệ này của Khuynh Thành công chúa chính là cường giả thiên giai, nghe nói ngay cả vài vị cung phụng trong hoàng thất cũng rất kính phục. Thực lực của Phí Lão cực mạnh.
 
Một tồn tại kinh khủng như vậy chọ sợ lần này Hàn Phong cực kỹ thê thảm. Chỉ nghĩ đến việc này trong lòng hai người đã cực kỳ kích động.
 
Mà Tiết Nặc đứng bên cạnh thấy ngôn ngữ của Phí Lão, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch. Tiết Nặc nhìn qua thấy Hàn Phong không nói gì thoáng do dự rồi sau đó khẽ cắn môi biểu tình trở nên kiên nghị che trước người Hàn Phong nói:
 
- Tiền … tiền bối, chuyện này căn bản không thể trách Hàn Phong được, rõ ràng là bọn họ già mồm át lẽ phải, vì vậy Hàn Phong mới ra tay …
 
- Hừ, mặc kệ thế nào, nguyên nhân là do hắn tạo thành …
 
Phí Lão trầm mặt nói.
 
- Tiền … tiền bối …
 
Tiết Nặc còn đang muốn nói gì đó thế nhưng Phí Lão không để nàng có cơ hội, thân ảnh lóe lên, gần như thuấn di xuất hiện trước mặt Hàn Phong, cũng không thấy Phí Lão ra tay thế nào đã vung tay lên chộp tới trước mặt Hàn Phong.
 
Hàn Phong dựa vào tinh thần lực siêu cường đã có thể cảm thụ được bàn tay Phí Lão ẩn chứa lực lượng uy hiếp cường đại.
 
Trong lòng Hàn Phong cả kinh không kịp suy nghĩ vội vàng vận chuyển đấu khí toàn thâ, Băng Phách Hàn Quang trong tay chợt hóa thành một đạo lưu quang, khó khăn lắm mời ngăn trở được bàn tay cảu Phí Lão. Đồng thời Hàn Phong cũng vận chuyển Băng Phách Hàn Quang bức lui Phí Lão.
 
Hàn Phong cảm thấy khí huyết toàn thân nhộn nhạo, nhìn thấy biểu tình Phí Lão như chưa muốn ngừng tay không khỏi vội vàng quát lên :
 
- Lão già này, mau dừng tay, lão muốn giết ta à.
 
Nguyên bản Phí Lão đang định đuổi theo tiếp tục tấn công Hàn Phong thế nhưng nghe thấy hắn nói vậy mới vội vàng dừng lại. Mà Hàn Phong sau khi hạ xuống liên tục lùi mấy bước mới có thể đứng vững, cánh tay cầm kiếm của hắn lúc nãy vừa mới đối kháng với Phí Lão liền cảm giác như tê dại.