Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 202: Làm khách Băng Tuyết Các





Lẽ nào bởi vì bản thân xuất hiện mà quỹ tích trong trí nhớ lần thứ hai cải biến?
 
Nghĩ vậy, Hàn Phong không khỏi mở miệng hỏi:
 
- Mộ Các chủ, thứ cho ta mạo muội, ta muốn hỏi Vũ Hoàng Điện hạ thủ với Băng Tuyết các có hay không còn có ý khác?
 
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Tuyết gợn sóng không sợ hãi, vẫn trong trẻo nhưng đôi mắt lạnh lùng lộ ra một đạo tinh quang, chần chừ một hồi rồi thở dài nói rằng:
 
- Ta và vài vị trưởng lão cũng đã phân tích qua, cũng có những suy đoán khác nhau. Nhưng kể từ ba tháng trước Vũ Hoàng Điện cho người lén đánh ta bị thương thì không còn có động tĩnh gì khác nữa. Kỳ thực ta cũng không rõ ràng ý tứ của bọn họ là gì.
 
Hàn Phong nghe vậy, nhưng trong lòng cũng đã có chút minh bạch lần hành động này của Vũ Hoàng Điện, nhưng hắn không có nói cho Mộ Tuyết.
 
Hàn Phong kết hợp những gì Mộ Tuyết nói cùng với ký ức của kiếp trước, đại để cũng có thể đoán ra được ý đồ trong lần hành động này của Vũ Hoàng Điện.
 
Có thể quỹ tích trong trí nhớ của hắn cũng chưa lệch khỏi quỹ đạo nhiều lắm.
 
Sở dĩ Vũ Hoàng Điện sớm động thủ với Băng Tuyết các, hẳn là để thăm dò thực lực sâu cạn của Băng Tuyết các mà thôi.
 
Chung quy thì Băng Tuyết các cũng là một trong bốn các đứng đầu, nhưng thật ra thực lực của Băng Tuyết các có thú yếu hơn nửa phần so với ba các còn lại. Hơn nữa, vị trí toạ trấn của Băng Tuyết các vô cùng hẻo lánh. Cho dù phát sinh ra động tĩnh lớn đến đâu thì cũng rất khó có thể truyền đến những địa phương khác.
 
Nếu như Hàn Phong suy đoán không sai thì những gì xảy ra ở kiếp trước và tao ngộ lúc này của Băng Tuyết các là như nhau. Chỉ là lúc này, truyện này vẫn chưa được truyền đi mà thôi. Cho nên thế nhân vẫn chưa hề biết gì cũng là chuyện bình thường.
 
Mà lần thăm dò này, hiển nhiên cũng là công tác chuẩn bị cho đợt tổng phát động tấn công tới bốn các.
 
Về phần kiếp trước, Mộ Tuyết có hay không bị trọng thương, cuối cùng có chết hay không thì Hàn Phong cũng không biết được. Dù sao thì lúc đó hắn cũng chỉ là tiểu nhân vật không có tiếng tăm gì mà thôi.
 
Cùng Mộ Tuyết nói chuyện vài câu, mọi người cũng không có nghĩ ra được biện pháp gì. Cuối cùng bất đắc dĩ, Hàn Phong cũng không thể làm gì khác hơn là dưới sự chỉ dẫn của Đường Vũ Nhu mà ly khai Thiên Thính.
 
Bởi vì Mộ Tuyết phân phó, Đường Vũ Nhu tự mình thay người an bài phòng khách. Bởi vì trong Băng Tuyết các đều là nữ nhân nên phong khách của hai người được an bài khá xa các lầu các bên trong.
 
Được đối đã như vậy, ngược lại Hàn Phong cùng với Bố Lôi Địch cũng không có ý kiến gì.
 
Lên tiếng gọi hai người, Đường Vũ Nhu lập tức xoay người ly khai. Hàn Phong hiển nhiên vô sự, cũng chỉ đơn giản trở lại phòng khách đã được chuẩn bị trước mà nghỉ ngơi.
 
Sáng sớm ngày mai, Đường Vũ Nhu lại lần thứ hai tìm đến Hàn Phong.
 
Thấy Đường Vũ Nhu xuất hiện, Hàn Phong cũng cười hỏi:
 
- Sớm như vậy đến tìm ta, có chuyện gì sao?
 
Ánh mắt Đường Vũ Nhu lạnh lùng, lập tức gật đầu, nhàn nhạt nói rằng:
 
- Sư tôn kêu ta trở lại nói với ngươi một tiếng. Băng Ngọc linh quả mà ngươi muốn đã được chuẩn bị tốt, hiện tại cùng ta đến Thiên Thính để lấy.
 
Nghe ngữ khí âm lãnh của Đường Vũ Nhu, Hàn Phong cũng chỉ cười cười. Hắn cũng minh bạch nàng vì bản thân lúc trước sử dụng công phu sư tử ngoạm mà bản thân cảm thấy bất mãn.
 
Bất quá, ngược lại Hàn Phong không có cảm thấy có chuyện gì là không thích hợp. Trong chuyện này là đôi bên đều tình nguyện, hắn cũng không có bức bách Băng Tuyết các đáp ứng hắn bất cứ chuyện gì?
 
Vì vậy, Hàn Phong theo Đường Vũ Nhu một đường hướng Thiên Thính mà đi. Vừa hay cả tối hôm qua, hắn đã nghiêm chỉnh suy nghĩ lại một số sự việc, cũng muốn đề tình Mộ Tuyết.
 
Hiện tại vẫn còn sớm, Hàn Phong đi chưa được bao lâu thì liền thấy một đám nữ tử thống nhất mặc bạch y đang tụ tập tại quảng trường tu luyện.
 
Các nàng ai ai cũng kiều diễm vô cùng. Thật hiếm khi Hàn Phong được thấy một cảnh hữu tình vậy.
 
Đi ở phía trước, Đường Vũ Nhu vẫn không có nói một lời nào, nhìn thấy dáng dấp của Hàn Phong như vậy, không nhịn được lạnh giọng hỏi:
 
- Đẹp sao?
 
- Ân! Xác thực là vô cùng đẹp chứ không phải đẹp!
 
Ánh mắt Hàn Phong có chút hăng hái xem vài lần, giống như là thấy chuyện là rồi mới gật đầu hồi đáp.
 
- Hừ! Vậy có muốn hay không ta giới thiệu cho ngươi một vị sư muội cho ngươi làm quen?
 
Nghe được Hàn Phong dĩ nhiên lại trả lời như vậy, Đường Vũ Nhu hừ lạnh một tiếng, lập tức đáp lại.
 
Nghe thấy ngữ khí của Đường Vũ Như nói với mình, Hàn Phong không khỏi cảm thấy kinh ngạc một trận. Hắn có chút nghi hoặc nhìn Đường Vũ Nhu. Đối với hành động hôm nay của nàng, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái.
 
Thế nhưng, Đương Vũ Nhu tịnh không có để ý tới Hàn Phong, vừa nói xong câu kia liền đẩy nhanh cước bộ đi về phía trước, chỉ chừa lại cho Hàn Phong một bóng lưng.
 
Hàn Phong lắc đầu, có chút không giải thích được, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, cũng nhanh chóng bám theo phía sau.
 
Hắn cũng không biết, bây giờ ở phía trước, trong lòng Đường Vũ Nhu buồn bực vô cùng.
 
Ngay chính nàng cũng không rõ tại sao. Vừa nhìn thấy Hàn phong nhìn về phía mấy vị sư muội, trong lòng nàng dĩ nhiên không hiểu sao lại cảm thấy buồn bực vô cùng. Tựa hồ như từ lần sau khi đại hội Thiên Thánh kết thúc, bị Hàn Phong đánh bại, đồng thời bị hắn tận lực ôm vào trong lòng. Từ đó tâm tình nàng có chút bất đồng chuyển biến, chẳng qua chuyển biến như thế nào thì nàng cũng không nói lên được.
 
Mà lúc này, không phải do buồn bực hay không mà ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nói ra những lời vừa rồi. Chỉ có điều, sau khi nói xong, Đường Vũ Nhu có chút hối hận. Trong lòng nàng vô cùng hoảng loạn, nhanh chân đi về phía trước để lại Hàn Phong bây giờ chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của nàng.
 
Hai người cứ như vậy suy trì cự ly, trước sau đi tới Thiên Thính.
 
Lúc này, Mộ Tuyết đã sớm ngồi trên chủ vị. Mà ở trên bàn bên cạnh nàng có một hạp tử tứ sắc đặt ở đó.
 
Mộ Tuyết cũng không có để ý tới thái độ của ái đồ mình, nàng nhìn thấy Hàn Phong bước đến liền mỉm cười, lập tức đêm hạp tử bên cạnh đưa cho Hàn Phong nói rằng:
 
- Băng Tuyết các chúng ta cũng chỉ có một quả Băng Ngọc linh quả, ngươi cẩn thận kiểm tra một phen?
 
Nhẹ nhàng nhận lấy hạp tử trên tay Mộ Tuyết, Hàn Phong thoáng mở hạp tử ra quan sát một lát. Một quả Băng Ngọc linh quả trong suốt loé sáng, toả ra lam quang lẳng lặng nằm trong hạp tử. Từ khí tức nồng nặc truyền đến, Hàn Phong cũng có thể phân biệt được đây là một quả Băng Ngọc linh quả.
 
Trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng khôn xiết. Hàn Phong lập tức thu Băng Ngọc linh quả vào trong lòng, tiếp theo ôm quyền hướng Mộ Tuyết cảm tạ:
 
- Đa tạ Mộ Các chủ.
 
- Ha ha! Ngươi cũng không cần nói những lời dư thừa như vậy. Đây chẳng qua cũng chỉ là điều kiện trao đổi giữa chúng ta mà thôi. Lại nói lần này người thua thiệt lại là ngươi, bằng không Băng Tuyết các chúng ta cũng không có khả năng tìm được một tuyệt hảo đệ tử Thanh Thanh có được linh ngọc Băng Thể.
 
Mộ Tuyết khoát tay nói.
 
Nghe vậy, Hàn Phong không khỏi hỏi dò:
 
- Mộ Các chủ, không biết Thanh Thanh, tiểu nha đầu kia hiện tại?
 
- Nhìn không ra ngươi vẫn còn cố gắng quan tâm đến nha đầu kia. Yên tâm đi! Hôm qua sau khi trở về ta đã thông tri việc này đến các vị trưởng lão. Hiện giờ tiểu nha đầu kia chính là viên ngọc quý trong mắt các vị trưởng lão. Ta cam đoan nàng ở trong Băng Tuyết các này cũng không có gặp bất kỳ uỷ khuất nào.
 
Mộ Tuyết vừa cười vừa nói.
 
Mà Hàn Phong nghe được Mộ Tuyết nói như vậy, cũng coi như yên lòng.