Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 19: Sư đồ gặp nhau





Rất nhanh đã qua một tháng.
 
Trong thời gian này, Hàn Phong có ghé qua động phủ của Chấn Phi thêm một lần để tìm đọc một ít bí tịch. Tuy những bí tịch này đối với hắn cũng không có tác dụng gì lớn nhưng thỉnh thoảng tham khảo một chút cũng tốt. Nhưng hắn cũng không đưa những bí tịch này về nhà, bởi vì không có chỗ nào cất dấu tốt hơn động phủ này.
 
Trong một tháng này, tu vi Hàn Phong lại lần nữa đột phá. Hiện tại tu vi của hắn là Cơ Sở bát phẩm, kết quả này ngoại trừ sự cường đại của  quyết ra còn nhờ có sự trợ giúp rất lớn của Tiên Thiên đấu khí.
 
Bước vào Tiên Thiên đấu khí thì đấu khí đã dung hợp với thiên địa, sinh sôi không ngừng. Cho dù buổi tối không tu luyện thì đấu khí vẫn tự hành vận chuyển như thường. Mặc dù không bằng lúc chủ động tu luyện nhưng hàng đêm tích luỹ từng chút thì kết quả cũng không nhỏ chút nào. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn tin tưởng chính mình có thể đột phá Thiên giai trước trong vòng ba mươi năm.
 
Ba mươi năm đột phá Thiên giai, đối với người bình thường tuyệt đối là chuyện không thể tưởng tượng. Từ trước tới nay, không phải không có người trong vòng ba mươi năm trở thành Thiên giai, thế nhưng số lượng tuyệt đối không đủ mười ngón tay, mà bất kỳ ai trong số đó cũng trở thành truyền thuyết. Thế nhưng, đối với Hàn Phong mà nói, có kinh nghiệm hai kiếp làm người, cộng thêm công pháp quyết nghịch thiên và tiên thiên đấu khí, chuyện vốn không tưởng vẫn có tỉ lệ thành công tương đối lớn.
 
Cứ như vậy, rất nhanh đã đến thời gian Huyền Thiên Tông tuyển nhận đệ tử.
 
Hôm nay, Hàn Phong nhờ Từ lão trông coi tiểu viện, lưu lại thêm ít kim tệ, dặn dò vài câu rồi ly khai.
 
Vào trong trấn thì thấy rất khác với ngày thường, hôm nay trong trấn có thêm một số người. Những người này chính là đệ tử của Huyền Thiên Tông phụ trách lần này.
 
Lúc Hàn Phong tới đã có rất nhiều người mang con cái chạy đi báo danh.
 
Theo dòng người đi tới, hắn thấy vài thân ảnh quen vừa quen thuộc vừa xa lạ đang bận rộn phía trước.
 
Khoảng cách càng gần, Hàn Phong cảm giác tim mình đập càng nhanh hơn.
 
Thẳng đến cách đoàn người khoảng mười bước chân, Hàn Phong mới dừng bước. Lúc này hắn đột nhiên có chút sợ hãi, sợ hãi tất cả những chuyện này chỉ là giấc mộng …
 
Mà đúng lúc này, phía sau hắn có một thanh âm vang lên, nghe thấy thanh âm này thân thể Hàn Phong giống như bị điện giật vậy.
 
- Tiểu tử kia, sao lại một mình đứng ở chỗ này?
 
Hàn Phong có chút không dám tin xoay người lại. Một thân ảnh thanh lệ đập vào mắt hắn khiến toàn thân hắn không khỏi run lên. Hắn cảm giác con mắt có chút ướt át, cổ họng giống như bị cái gì chặn lại, nói không ra lời.
 
Mà trong lòng hắn thì đang không ngừng hò hét.
 
"Là nàng! Thực sự là nàng! Thực sự là sư phụ!"
 
Dáng người và giọng nói của sư phụ ở kiếp trước không ngừng hiện lên và dung hợp với thân ảnh thanh lệ trước mặt hắn lúc này!
 
Không sai, không sai, đứng trước mặt hắn chính là sư phụ hắn. Nhưng so với kiếp trước thì lúc này hắn gặp sư phụ sớm hơn ba năm, sư phụ bây giờ càng thêm trẻ tuổi hơn.
 
- Tại sao không nói chuyện? Bị lạc cha mẹ sao?
 
Lâm Nguyệt nhìn đứa nhỏ trước mặt, nghi hoặc hỏi.
 
Lần tuyển nhận đệ tử này, Lâm Nguyệt cũng bị sư phụ phái hạ sơn để hỗ trợ. Bận rộn từ sáng đến giờ, nàng đang định nghỉ ngơi một chút thì bắt gặp Hàn Phong đang đứng một mình ở đây. Trời sinh tính nàng thiện lương, tưởng con cái nhà ai đi lạc nên muốn dò hỏi một phen.
 
Nhìn ánh mắt trong suốt của Lâm Nguyệt, Hàn Phong nỗ lực khống chế tâm tình của bản thân, mở miệng nói:
 
- Tỷ tỷ, ta là tới gia nhập chiêu sinh của Huyền Thiên Tông.
 
Lâm Nguyệt nghe nói vậy liền nhẹ nhàng bước tới trước mặt Hàn Phong, cúi đầu nhìn hắn đánh giá rồi nói:
 
- Tiểu tử, ngươi tên gì?
 
Hàn Phong trả lời:
 
- Ta là Hàn Phong.
 
Lâm Nguyệt khẽ nhẩm lại tên của Hàn Phong hai lần rồi ôn nhu cười nói:
 
- Có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại ở đây một mình không?
 
Nghe Lâm Nguyệt hỏi, Hàn Phong liền giải thích một chút, nói hắn chính là ngoại đường đệ tử của Hàn gia Thiên Tinh quốc, bởi vì đắc tội nội đường đệ tử mà trốn tới đây, hiện giờ không có nhà để về.
 
Dù sao chuyện này cũng không cần giấu diếm, với lại hắn cũng tin tưởng Lâm Nguyệt sẽ không bán đứng hắn. Về sự tình của phụ thân, hắn không có nói vì dù sao Lâm Nguyệt cũng không hỏi!
 
Nghe thấy Hàn Phong tuổi còn nhỏ như vậy mà tao ngộ thê thảm như thế, Lâm Nguyệt nhất thời thương xót, trong lòng hạ quyết định giúp đứa nhỏ này:
 
- Hàn Phong đúng không? Muốn gia nhập Huyền Thiên Tông thì phải trải qua tỷ thí chọn lọc, có thể nói cho ta biết ngươi hiện tại đấu khí là mấy phẩm không?
 
- Cơ sở tam phẩm!
 
Hàn Phong có Tiên Thiên đấu khí trợ giúp nên đã ẩn tàng khí tức và tu vi xuống rất dễ dàng. Trừ khi thực lực đối phương đạt tới Thiên giai nếu không vô pháp thấy rõ tu vi chân thực của hắn.
 
- Vậy ngươi nên cố gắng lên!
 
Lâm Nguyệt ôn hoà cổ vũ.
 
Sau đó, Hàn Phong được Lâm Nguyệt đưa vào trường trắc thí. Hiện trường có vài người chuyên phụ trách trắc thí Huyền Thiên Tông đệ tử.
 
Hàn Phong muốn tiến vào Huyền Thiên Tông là vì trợ giúp ứng phó tập kích của Tinh Hải Các vài năm sau nên hắn cũng không có triển lộ thực lực chân chính.
 
Đến lúc hắn lên trắc thí, Lâm Nguyệt đứng một bên cũng nhẹ giọng cổ vũ cho hắn.
 
Thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Nguyệt, Hàn Phong biết nàng lo lắng mình không qua được trắc thí nên trong lòng rất cảm động. Trong ấn tượng của hắn, sư phụ ở kiếp trước cũng giống như vậy, rất quan tâm hắn, luôn ân cần hỏi han.
 
Nhưng đối với sự lo lắng của Lâm Nguyệt thì Hàn Phong lại không thèm để ý. Tuy rằng áp chế thực lực xuống Cơ sở tam phẩm nhưng đối với trắc thí của Huyền Thiên Tông hắn đã biết trước, dù sao kiếp trước hắn cũng đã từng là thành viên của Huyền Thiên Tông!
 
Kết quả tất nhiên là theo dự kiến của Hàn Phong, trắc thí rất nhanh kết thúc. Thành tích do hắn đã tận lực áp chế nên xếp ở hạng trung, thấy kết quả như vậy, Hàn Phong rất thoả mãn, chỉ cần được tuyển vào là tốt rồi.
 
Lâm Nguyệt thấy Hàn Phong không có biểu tình gì thì tưởng thành tích hắn không tốt nên cảm thấy uể oải, cho nên nàng lên tiếng an ủi:
 
- Ngươi đừng lo lắng, tuy rằng thành tích ở hạng trung nhưng cũng có thể tiến vào Huyền Thiên Tông, chỉ cần đến lúc đó nổ lực hơn là có thể mạnh hơn người khác.
 
Những điều này, Hàn Phong tất nhiên là biết, chẳng qua hắn không có hứng thú mấy với trắc thí, không ngờ lại làm Lâm Nguyệt tưởng lầm là hắn mất tinh thần. Trong lòng hắn cười khổ không thôi, nhưng khi thấy ánh mắt quan thiết của Lâm Nguyệt thì trong lòng hắn lại hạnh phúc dạt dào.
 
Vì vậy, Hàn Phong giả bộ khờ khạo nói:
 
- Lâm Nguyệt tỷ, ngươi có thể làm sư phụ của ta không?
 
Lúc này đến phiên Lâm Nguyệt sửng sốt, bản thân này hiện giờ cũng chỉ mới là Nhân giai lục phẩm, tuy rằng bình thường được sư phụ khen tư chất tốt nhưng nàng từ trước tới giờ chưa hề nghĩ đến việc thu nhận đệ tử.
 
Nhưng không biết tại sao, khi gặp hài tử trước mặt này, trong lòng nàng lại có cảm giác thân thiết. Do dự một chút rồi nàng nói:
 
- Tiểu Phong, ngươi muốn làm đồ đệ của ta cũng không phải không được, nhưng ta muốn bẩm báo với sư phụ của ta trước, chỉ cần nàng đồng ý, ta liền có thể làm sư phụ của ngươi.
 
- Vậy Lâm Nguyệt tỷ quay về nhất định phải nhớ hỏi kỹ nha.
 
Hàn Phong làm vẻ mặt khờ khạo dặn dò.
 
- Ha ha, tiểu tử kia, người còn sợ ta lừa ngươi sao!
 
Lâm Nguyệt cười nói.
 
Thấy Lâm Nguyệt đáp ứng, trong lòng Hàn Phong kích động còn hơn lúc bái sư kiếp trước. Hắn biết Lâm Nguyệt nhất định sẽ thu hắn làm đệ tử, cũng giống như kiếp trước, thân hình nhỏ bé của hắn đứng lẫn trong đám hài tử nhưng sư phụ không chọn những người khác mà lại chọn hắn vậy.
 
Có thể đây cũng là một loại duyên phận giữa hắn và Lâm Nguyệt, mặc dù cách nhau hai kiếp nhưng vẫn không thể dứt duyên được.
 
Về phần sư phụ của nàng có đáp ứng hay không thì với sự hiểu biết từ kiếp trước của hắn là tất nhiên không thành vấn đề.