Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 147: Hàn Phong lên đài





Sau khi chiến thắng, Diệp Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn là đại sư huynh, sư đệ sư muội đã có phân nửa thắng lợi, nếu như hắn ngay ở vòng thứ nhất đã bị đào thải, như vậy quá mất mặt rồi.
 
Lại chốc lát qua đi, rốt cuộc đến phiên Hàn Phong lên đài.
 
Nhìn thấy Hàn Phong thi đấu, mọi người trong Huyền Thiên Tông cũng điên cuồng cổ vũ, bất quá trừ mấy người Diệp Phàm không biết nội tình, những người khác biết rõ thực lực của Hàn Phong đều không có bất kỳ lo lắng nào.
 
Lấy thực lực hiện tại của Hàn Phong tựa hồ trong hội trường không ai có thể so sánh với hắn.
 
Bất quá, tiểu nha đầu Lâm Phỉ Vân nhìn thấy sư huynh sắp lên đài, nhất thời khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kích động, không ngừng cổ vũ hắn.
 
Hàn Phong thấy vậy, cũng mỉm cười xoa đầu nàng.
 
Đi lên đài, lúc này đối thủ của Hàn Phong sớm đã đứng đó, thoáng liếc mắt, Hàn Phong đã nhìn ra thực lực của hắn chỉ là nhân giai nhị phẩm, đối với hắn mà nỏi nửa điểm uy hiếp cũng không có.
 
Khi người phụ trách ra lệnh một tiếng, trận đấu cũng chính thức bắt đầu.
 
Người nọ hiển nhiện không biết thực lực thật sự của Hàn Phong, lúc này thấy hắn ngây ngốc nhìn mình, cũng không phòng thủ, trong lòng không khỏi vui mừng.
 
Nguyên bản còn đang lo lắng gặp phải đối thủ thực lực quá mạnh, không ngờ dĩ nhiên gặp một kẻ ngu đần.
 
Nghĩ tới đây, người này tự nhiên buông bỏ cơ hội tốt như vậy. Nhân lúc Hàn Phong vẫn còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng, quát khẽ một tiếng, toàn thân đấu khí tăng vọt, lập tức lao nhanh tới chỗ Hàn Phong.
 
Nhìn đối thủ vọt mạnh tới, Hàn Phong hơi nghiêng về phía sau, đồng thời đánh ra một quyền.
 
Trong sát na, quyền đầu của hai người chạm nhau, phát ra âm hưởng nặng nề.
 
Quyền này của Hàn Phong vẫn chưa dùng toàn lực, nhưng dù là thế, đối thủ của hắn vẫn bị đánh lui về phía sau vài bước, cánh tay đã có chút tê dại.
 
Ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn Hàn Phong, tựa hồ đối với việc hắn bộc phát ra thực lực, cảm thấy hơi bất khả tư nghị.
 
Hàn Phong cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, nếu quyết định tham gia đại hội lần này, hắn cũng không định ẩn giấu thực lực làm gì. Dù sao có hai đại thiên giai cường giả Phí Lão cùng Bố Lôi Địch bảo hộ, người bình thường cũng không dám trêu chọc hắn.
 
Huống chi, lần này trong đám tuyển thủ tham gia đại hội tham gia đại hội, không thiếu một ít đối thủ thực lực mạnh mẽ, nếu muốn thu được thắng lợi cuối cùng, chỉ có thể đem bọn họ toàn bộ đánh bại, tới khi đó dù hắn có muốn giấu diếm thực lực, e là cũng không thể được.
 
Vì vậy, Hàn Phong không hề do dự, hai chân đạp mạnh, thân thể trong nháy mắt xuất hiện trước mặt người nọ.
 
Đối thủ của Hàn Phong cũng không ngờ hắn lại nhanh như vậy, vội vàng vận đấu khí, ngăn trở công kích.
 
Chỉ là đối với Hàn Phong điều đó chỉ là vô ích, thấy người nọ còn muốn chống lại, Hàn Phong gập người một cái, vòng tay qua che trước mặt đối phương, đơn chỉ chợt điểm trong nháy mắt đã đánh trúng ngực hắn.
 
Người nọ bị trúng ba chỉ này của Hàn Phong, chỉ cảm thấy ngực bỗng tê rần, đấu khí toàn thân dường như không nghe điều khiển, vô pháp vận khởi nửa phần lực lượng, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ sợ hãi.
 
Hàn Phong không để ý tới thần tình của đối phương, đánh ra một chưởng, đối thủ kia đã mất đi đấu khí bảo hộ, thân thể nhất thời thối lui hơn một bước, ngay sau đó, tựa như mất đi khí lực ngồi phịch xuống đất, có vẻ đã mất đi năng lực chiến đấu.
 
Đương nhiên, một chưởng này của Hàn Phong căn bản không dùng lực đạo, bằng không người này há chỉ đơn giản mất đi sức chiến đấu?
 
Vừa rồi trong lòng còn đang huyễn tưởng lập tức là có thể đạt được thắng lợi, ai biết chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bại. Đối thủ của Hàn Phong trên mặt tràn ngập vẻ bất phục.
 
Bởi vì vừa rồi Hàn Phong cũng không có sử dụng bao nhiêu đấu khí, nên người nọ cho rằng sở dĩ hắn bị Hàn Phong trong nháy mắt đánh bại, chỉ vì hắn nhất thời sơ suất, cộng thêm chiêu thức của Hàn Phong thập phần cổ quái, mới có thể bị đánh lén thành công
 
Nhìn vẻ mặt không cam lòng của đối phương, Hàn Phong cũng mặc kệ, sau khi vững tin đã đạt thắng lợi, liền xoay người trở lại bên cạnh mọi người.
 
Mọi người nhìn thấy Hàn Phong đơn giản đạt được thắng lợi, tuy rằng trong quá trình không có biểu hiện ra đấu khí cường đại. Nhưng ánh mắt nhìn Hàn Phong cũng khác xưa, một tia bất mãn trong lòng cũng tiêu tan thành mây khói.
 
Dù sao, ngay cả mầy người Đoạn Nhạc có thực lực nhân giai nhất phẩm cũng có thể tham gia đại hội lần này, chớ nói chi một đối thủ nhân giai nhị phẩm cũng bị Hàn Phong đánh bại.
 
Lâm Phỉ Vân nhìn thấy Hàn Phong giành chiến thắng, đã sớm mặt mày rạng rỡ, tựa như chính mình giành được thắng lợi vậy.
 
Rất nhanh, sau khi trận đấu của Hàn Phong chấm dứt, vài tên tuyển thủ cuối cùng cũng lần lượt kết thúc chiến đấu.
 
Từ đó, lại qua hai ngày, vòng thứ nhất của đại hội cũng kết thúc.
 
Tiếp theo, người phụ trách của Thiên Thánh Cốc lại giới thiệu một chút về vòng thi đấu thứ hai.
 
Lần này có tổng cộng ba trăm sáu mươi lăm tuyển thủ thăng cấp, những người này tiếp tục tham gia vòng hai trong vòng một ngày một đêm, quy tắc như cũ.
 
Bất quá vì số người thăng cấp là số lẻ, nên sẽ có một tuyển thủ không phải thi đấu.
 
Nói cách khác, giả như một người đạt được quán quân, thế nhưng chín tên đồng bạn ngay cả vòng thứ nhất cũng không vượt qua được, như vậy số điểm tích lũy tất nhiên vô pháp đạt được trước ba.
 
Mỗi tuyển thủ đạt được thắng lợi đều sẽ nhận được điểm tích lũy tương ứng.
 
Đương nhiên, nếu như có thể đạt được vị trí quán quân, sẽ dành được ba phần phần thưởng, người thứ hai được hai phần.
 
Trừ phi tuyển thu thập phần tin tưởng vào thực lực của mình, bằng không điều đó cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
 
Sau khi người phụ trách giới thiệu xong, các thế lực cũng lần lượt rời khỏi hội trường, đoàn người Hàn Phong cũng theo sát phía sau.
 
Nhưng khi hắn sắp đi ra khỏi cửa, thì nhận thấy có người chú ý mình, không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
 
Rất nhanh liền thấy Diệp Hạo Thiên đứng cách đó không xa nhìn mình.
 
Hiển nhiên vừa rồi Hàn Phong lên đài cũng đã khiến cho Diệp Hạo Thiên chú ý.
 
Chỉ là Hàn Phong không biết, ngoài Diệp Hạo Thiên ra, khi hắn thi đấu vẫn còn có người khác chú ý.
 
Đó chính là đệ tử của Băng Tuyết Các Đường Vũ Nhu.
 
Đêm hôm đó, tuy rằng vẫn chưa giao thủ với Hàn Phong, nhưng trực giác nói cho Đường Vũ Nhu biết, thiếu niên này kỳ thực thâm bất khả trắc.
 
Qua nhiều năm như vậy, Hàn Phong là một trong số những người đồng bối làm cho nàng cảm thấy bị uy hiếp.
 
Khiến Đường Vũ Nhu thất vọng chính là vừa rồi trong lúc thi đấu, Hàn Phong vẫn chưa biểu hiện ra quá nhiều thực lực. Tuy rằng hắn dễ dàng đánh bại đối thủ, nhưng dựa vào xảo kính, nên không mất quá nhiều sức lực.
 
Cứ như vậy, thực sự rất khó khiến người ta phán đoán được thực lực của hắn đến tột cùng ra sao.
 
Bất quá, trong lòng Đường Vũ Nhu cũng không nóng vộng, nàng biết thực lực của Hàn Phong tất nhiên vượt xa biểu hiện bề ngoài của hắn.
 
Trừ Băng Tuyết Các, trong khu nghỉ ngơi của Thiên Thánh Cốc cũng có hai người chú ý tới Hàn Phong.
 
Trong hai người này có thiếu nữ thiên tài tiếng tăm lừng lẫy Thiên Thánh Cốc Doãn Băng Hinh.
 
Lúc đó, nàng dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Hàn Phong, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi. Một thiếu nữ khác ở bên cạnh thấy vậy, lắc đầu cười nói:
 
- Sư muội, ngươi sao vậy, lẽ nào hắn đắc tội với ngươi?
 
Doãn Băng Hinh nghe được thiếu nữ hỏi, lập tức liền kể lại chuyện ở Huyền Thiên Tông, nhất là việc nàng bị Hàn Phong đuổi ra khỏi Huyền Thiên Tông tựa như ác nhân.