Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 90: Không gian trở về




Mùi hôi mục nát phiêu tán khắp xung quanh, quỷ sĩ mặc áo bào màu đen quần áo tả tơi rối bù con người cũng trắng bệch lại vẻ mặt dữ tợn, đang từ bốn phía liên tục tụ tập lại không ngừng, sau đó cùng hướng về phía bóng dáng màu đỏ duy nhất ở trung tâm bao vây lại, nhìn ánh mắt của hắn tràn đầy hưng phấn tựa như muốn bổ nhào tới bắt con mồi.

Một thân trang phục màu đỏ, đứng ở trong thế giới tràn ngập màu đen này, lại càng có vẻ chói mắt nổi bật như thế. Trong tay vẫn nắm một chiếc roi nhỏ màu vàng kim như cũ, mặc dù đối mặt với nhiều quỷ sĩ bất sinh bất tử như vậy, sắc mặt vẫn nghiêm nghị không sợ không hoảng.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, quỷ sĩ mặc áo bào màu đen đã bao vây xung quanh hắn thật chặt, bóng dáng màu đỏ liên tiếp lui về phía sau, quỷ sĩ từng bước từng bước ép sát. Cho đến khi hắn không thể lui được nữa, hắn đứng ở bên trong đoàn người màu đen của nơi này, liền giống như trung tâm của hình tròn, là điểm sáng duy nhất.

Hai tay của tất cả quỷ sĩ đều lộ ra móng vuốt, miệng mở lớn lộ ra ranh nanh thật to ở trong, trên răng nanh sắc nhọn còn không ngừng chảy nước miếng ghê tởm. 

Sở Dạ Phong nắm chặt roi nhỏ trong tay, ánh mắt rét lạnh, vung Trường tiên lên, ánh sáng chói mắt màu vàng kim lấy hắn làm trung tâm tản ra bốn phía, kim quang chợt lóe lên, cắt đứt ngang eo tất cả quỷ sĩ bao vây chung quanh hắn, trong phút chốc đã có bốn năm hàng ngã xuống.

Nhưng mà những quỷ sĩ kia căn bản là không hề có suy nghĩ, cũng không bị khí thế của hắn ảnh hưởng, bước qua thi thể không nguyên vẹn của những quỷ sĩ kia, bước chân vững vàng vẫn tiến về phía hắn như cũ.

Mím môi, không biết là xuất phát từ đâu, hai cỗ hơi thở không biết tên từ vùng đan điền của hắn chậm rãi phát ra, tạo cho hắn một luồng sức mạnh cực lớn. Vung Trường tiên lên, hai cánh tay mở rộng vượt lên giữa không trung, vạt áo màu đỏ vẫn tung bay như cũ tuyệt mỹ như thế, giày gầm viền thêu màu vàng kim thoáng hiện lên một đường ánh sáng. Tay trái khẽ hất lên: "Băng Phong Thiên Lý!" Theo ống tay áo hắn vung lên, khí lạnh từ trong tay áo của hắn lan ra, quỷ sĩ ở phía trước dần dần bị khối băng đóng băng, không nhúc nhích được. Mà những quỷ sĩ không bị khối băng đóng băng kia vẫn còn dư lại khí thế kinh hãi, thẳng tắp đẩy năm sáu bước mới đứng vững.

Vung cánh tay lên, Trường tiên giống như có sinh mạng quấn quanh những quỷ sĩ bị khối băng làm cho đóng băng kia, hơi dùng sức, mấy hàng quỷ sĩ bị đóng băng lại đổ người tới, chỉ là những thứ kia đều không hề hấn gì với máu thịt của tử sĩ, những thứ này cũng chỉ có thể tạm thời làm trì hoãn tốc độ tấn công của bọn họ mà thôi, đây cũng không phải là kế lâu dài.

Khẽ nhắm mắt, mở rộng hai cánh tay, một chân chậm rãi nhón lên. Ngay tức khắc ngọn lửa màu tím từ bên cạnh  bóng dáng màu đỏ bắt đầu lan tràn, cho đến khi hoàn toàn bao vây chung quanh hắn. Lúc này ngọn lửa mới giống như hình dáng của một con rồng lửa, hiện lên xoay tròn dọc theo phía dưới thân thể của hắn khuếch trương ra phía bên ngoài, chùm lửa cháy bừng như chiếc miệng rộng mở ra, cắn nuốt toàn bộ quỷ sĩ. 

Chỉ là, hắn là thân thể con người, năng lực có hạn, cho dù là nhân vật lợi hại đi chăng nữa, cũng sẽ có thời điểm sức cùng lực kiệt, đối mặt với quỷ sĩ liên tục tới không ngừng, hắn dường như cũng cảm thấy bản thân không địch lại, trên trán cũng bắt đầu hiện ra một tầng mồ hôi thật mỏng.

‘ Như thế nào? Không sao chứ! ’ Sở Dạ Phong ngừng tay, đứng ở trên không trung lạnh lùng nhìn quỷ sĩ ở phía xa không hề sợ hãi tiếp tục vậy tới, lợi dụng thần thức truyền đạt lo lắng tới Hỏa Kỳ Lân ở vùng đan điền.

Hỏa Kỳ Lân ngưng tụ thành một viên Tiểu Hỏa Châu ở vùng đan điền của hắn, chậm rãi lắc đầu: ‘ Hỏa Kỳ Lân không có việc gì, chỉ là không thể giúp chủ nhân! ’ Trong giọng nói hàm chứa sự áy náy, năng lực của hắn đã dùng đến cực hạn, tiếp tục sử dụng sẽ bị tan thành mây khói, lúc đó, một thân tu vi của chủ nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng hóa thành hư không.

‘ Ta biết rõ ngươi đã tận lực! ’ Trong mắt Sở Dạ Phong thoáng hiện lên nghiêm cẩn, lần đầu tiên hắn đối mặt với nguy hiểm không có điểm dừng như vậy, chỉ sơ sẩy một cái sẽ chết không toàn thây. Nếu như không phải là Hỏa Kỳ Lân  trợ giúp, hắn đã sớm không địch lại rồi.

Chùm pháo bông màu tím nâng thân hình của hắn lên giữa không trung, đối diện với Nguyệt Ma ở đỉnh núi phía trên, đang bị một đoàn quỷ sĩ màu đen vây quanh, xa xa nhìn nhau. Thế giới bất động, quỷ sĩ bắt đầu khởi động, gió lớn nổi lên bốn phía, bụi cát bay đầy trời. Vạt áo và tóc dài, chuyển động theo gió, lòng bàn tay nắm chặt chiếc roi, nhưng dần dần lại để lại máu tươi, một giọt một giọt, rơi trên mặt đất bị bụi đất chôn vùi.

Mùi máu tươi kia tựa hồ càng gợi lên hưng phấn của quỷ sĩ, bước chân tăng nhanh nhưng cũng có vẻ hơi hốt hoảng.

Rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, ở phía dưới bóng dáng màu đỏ, lại tụ tập thâm rất nhiều quỷ sĩ vô biên vô tận, rối rít ngửa đầu, nhìn chằm chằm còn mồi bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống kia.

Cánh tay của Sở Dạ Phong vô lực rũ xuống, lông mi cong vút vểnh lên che giấu tia sáng thâm trầm trong mắt hắn. Nếu như hắn cứ tiếp tục giết xuống phía dưới, sẽ càng tăng thêm số người bị Nguyệt Ma hấp thu khống chế làm quỷ sĩ, bị giết càng nhiều dân chúng vô tội bị hại lại càng gia tăng.

Nếu như hắn không động thủ, người chết chính là hắn! Không còn gì để nghi ngờ, hắn phải chiến đấu tới cùng, cho dù phải hao hết nguyên khí mà mình có. Chỉ là, cũng không thể thấy bóng người mềm mại duy nhất trong lòng nữa, cũng chính là động lực duy nhất của hắn trong giờ phút này. Đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy kiên quyết, nếu như mình chiến đấu tiếp có thể vì nàng giảm bớt một phần nguy hiểm, như vậy hắn làm việc nghĩa cũng không chùn bước.

Nghĩ đến đây, bóng dáng màu đỏ dứt khoát rơi xuống, đứng ở chính giữa một vùng đông nghẹt quỷ sĩ, đem Huyền Khí ở vùng đan điền tụ tập hết lên trường tiên trong tay, Trường tiên tản ra vầng sáng màu vàng kim, vung Trường tiên lên, phàm là quỷ sĩ nào bị Trường tiên chạm qua đều hóa thành khói đen, bay theo gió.

Ở giữa không trung cách đó không xa, một vòng sáng màu trắng đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó chính là cái bóng dáng màu trắng kia. Vừa ngước mắt liền nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ chói mắt, còn chưa kịp nhìn tình thế thêm vài lần, bước chân đã bay vút lên không trung nhảy qua, thân hình nhẹ nhàng hạ xuống sau lưng Sở Dạ Phong, vung Trường kiếm màu tím lên, quỷ sĩ phía trước bị Kiếm Khí ăn mòn hóa thành khói đen, biến mất không thấy tăm hơi.

Hai người cũng khẽ nghiêng đầu, dư quang còn lại ở khóe mắt nhìn thấy bóng người luôn tâm tâm niệm niệm kia thì khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên. Một tay đem chủy thủ màu vàng kim ở dưới tay áo giao vào trong tay của hắn, đồng thời quay đầu lại nhìn đám quỷ sĩ không ngừng vọt tới kia, trong mắt tràn đầy khát máu.

Vung Trường kiếm lên, mây đen nồng đậm lan tràn đến xung quanh, đồng thời gần như điểm nhẹ mũi chân, màu trắng và màu đỏ liền phi thân bay theo hai phương hướng đối lập nhau. Trong không trung chỉ còn nhìn thấy đuôi ảnh của màu trắng và màu đỏ, nhưng cũng không rõ ràng.

Vung Trường tiên lên dù đã mất đi uy lực vốn có, những vẫn không chống lại được sư mệt mỏi của thể xác và tinh thần, không cẩn thận, một chân quỳ xuống đất, tóc dài được sợi tơ màu đỏ buộc lại rủ xuống, bị gió thổi bay tán loạn. Một quỷ sĩ đã từ sau lưng hắn đánh tới, hai bàn tay mang theo móng vuốt sắc nhọn muốn cấu vào trên cổ của hắn.

Ngay tại thời điểm hai bàn tay gầy guộc chạm tới cổ Sở Dạ Phong, thì đầu cũng sẽ dọn nhà, ầm... một tiếng, thi thể không đầu của quỷ sĩ té xuống đất hóa thành khói đen bay theo gió.

"Sở Dạ Phong, cẩn thận!" Lăng Tuyệt Trần quay đầu lại, kêu lên một tiếng, vung Trường kiếm lên giải quyết chướng ngại vật ở phía trước, điểm nhẹ mũi chân, phi thân bay tới bên cạnh Sở Dạ Phong. Ngồi xổm người xuống, một tay cầm kiếm một tay đỡ Sở Dạ Phong dậy, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Thật xin lỗi, ta đã tới muộn!" Nhìn bộ dáng của hắn như vậy chắc hẳn đã kiên trì rất lâu rồi.

"Không sao!" Khóe miệng Sở Dạ Phong hiện lên một nụ cười ôn hòa, không muốn nàng quá lo lắng  nên hời hợt lắc đầu.

Vung tay giơ Trường kiếm lên cao, hô lên: "Liệt Diễm Tử Cương!" Dứt lời, Kiếm Khí màu tím vấn vít quanh thân kiếm màu tím, một luồng ánh sáng màu tím dọc theo thân kiếm xông thẳng lên trời, vầng sáng màu tím nhạt từ lòng bàn tay của nàng khuếch tán ra chung quanh. Sau mấy tiếng nổ ầm ầm, tất cả khôi phục lại sự yên tĩnh, chu vi xung quanh mười dặm đã không còn một vật nào, vắng vẻ trống không nhìn không thấy bờ.

Lăng Tuyệt Trần thu hồi Trường kiếm, thở nhẹ một tiếng: "Ngân Nhược, Tiểu Bạch!" Theo ngón tay nàng đang khẽ nhúc nhích, Ngân Nhược và Tiểu Bạch vốn dĩ bị phóng ẩn ở trên người Hỏa Kỳ Lân trong nháy mắt liền xuất hiện ở bên cạnh, chờ nàng phân phó.

"Trách nhiệm của các ngươi chính là bảo vệ tốt Sở Dạ Phong, ta có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không, các ngươi nên tự hiểu lấy!" Lăng Tuyệt Trần nói xong, không đợi Ngân Nhược và Tiểu Bạch mở miệng nói chuyện, bóng dáng đã hướng về phía bóng người màu đen đứng thẳng trên đỉnh núi phía xa, sau đó liền đã biến mất về phía xa.

"Dạ!" Ngân Nhược và Tiểu Bạch hạ mi mắt xuống, mặc dù Lăng Tuyệt Trần đã đi xa, nhưng vẫn còn ngồi tự mình hứa hẹn, lừa gạt chủ nhân lâu như vậy, bọn họ vốn dĩ không còn mặt mũi nào mà đối diện với nàng, nếu như có thể là chủ nhân tận sức, hai người nhất định dốc hết toàn lực. Lập tức vung vũ khí lên bảo vệ Sở Dạ Phong ở chính giữa.

Sở Dạ Phong cũng không cự tuyệt, một đôi mắt lim dim nhìn chằm chằm bóng dáng kia từ từ biến mất, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, có chút uể oải tựa vào trên tảng đá ở sau lưng, cánh tay vô lực buông xuống.

_________________