Mồ hôi hột trên trán càng ngày càng nhiều, ở trên da thịt trắng nõn của nàng tụ thành từng giọt thủy châu, dọc theo đường nét của gương mặt, chảy xuống chiếc cằm thon rơi vào trên cổ áo màu xanh dương, biến mất trong nháy mắt không thấy tăm hơi. Huyền khí ở vùng đan điền càng thêm không thể khống chế, mồ hôi trên trán cũng càng ngày càng dày đặc, một giọt, hai giọt, thấm ướt cổ áo của nàng.
Có lẽ là bởi vì không chịu đựng được nhiệt độ cao khác thường bên trong đỉnh Tử Đồng kia, Linh Tiên Thảo vốn dĩ rất an phận trong nháy mắt bay lên chóp của nắp đỉnh, thoát khỏi vòng vây của những thứ dược liệu quý hiếm kia, đang muốn phá nắp đỉnh thoát ra ngoài.
Tay phải lập tức đặt trước ngực, đầu ngón tay nhắm thẳng vào đỉnh Tử Đồng, tay trái mở ra bàn tay đặt nhẹ ở phía trên tay phải, lòng bàn tay trái toát ra quầng sáng màu tím, bao quanh tay phải ở phía trong. Hai cổ Huyền Khí hội tụ vào một chỗ, xông về phía đỉnh Tử Đồng, tạo thành cỗ Huyền Khí rõ ràng ở phía trên đỉnh Tử Đồng giúp cố định nắp đỉnh, bởi vì áp lực từ bên ngoài và sự giãy giụa của Linh Tiên Thảo ở bên trong, đỉnh Tử Đồng lắc lư kịch liệt.
Sự phản kháng của Linh Tiên Thảo, khiến cho Huyền Khí trong cơ thể nàng cũng bắt đầu mất đi sự ổn định, chạy tán loạn không có một chút quy luật. Khẽ cau mày, một cỗ ngai ngái vọt tới cổ họng nhưng lại bị nàng áp chế ép xuống. Khẽ nghiêng mặt sang một bên, nhưng thần thức vẫn như cũ không dám rời khỏi đỉnh Tử Đồng nửa tấc.
Huyền Khí trong cơ thể đang từ từ yếu dần rồi biến mất, nắp đỉnh của đỉnh Tử Đồng cũng khẽ dao động lắc lư, Lăng Tuyệt Trần cắn chặt môi, chẳng lẽ hôm nay lại phải chịu thất bại trong gang tấc sao? Thật vất vả mới tìm được Linh Tiên Thảo, hôm nay lại để nó biến thành không sao? Không, nàng nhất định phải thành công, trăm năm mới có thể trưởng thành như vậy, tuyệt đối không thể buông tay!
Đột nhiên, từ sau lưng của nàng truyền đến một nguồn nhiệt khác, Huyền Khí trong cơ thể cũng dần dần khôi phục, mồ hôi trên trán Lăng Tuyệt Trần rõ ràng ít đi, theo bản năng khẽ quay đầu lại.
"Chuyên tâm chế thuốc!" Giọng nam mị hoặc âm thầm mang theo lo lắng cấp bách, lại thành công tránh cho nàng bị mất hồn, ở nơi này người có thuộc tính Hỏa Hệ còn có thể là ai!
Có thêm sự tham gia của Sở Dạ Phong, Huyền khí bắt đầu tản ra lại lần nữa tụ tập lại có trật tự, mà ngọn lửa vây quanh đỉnh Tử Đồng cũng chậm rãi tăng lên.
Linh Tiên Thảo đang ra sức chống cự ở bên trong đỉnh, hơi sức từ từ biến mất, mà ánh sáng màu xanh lá ở bốn phía quanh nó cũng dần dần tản ra, hóa thành những điểm sáng nhỏ cùng với bột dược liệu ở dưới đáy đỉnh hòa làm một thể.
Lăng Tuyệt Trần thấy vậy, đột nhiên mở hai mắt ra, thu tay trái lại, đầu ngón tay chỉ vào đỉnh Tử Đồng: "U lam thủy!" Ngay sau đó liền có một dòng nước nhàn nhạt từ đầu ngón tay nhẹ nhàng bay về phía trên đỉnh Tử Đồng, nắp đỉnh cũng phối hợp mở ra một khe hở nhỏ, cho đến khi dòng nước dừng lại lúc này mới lại đóng kín lần nữa.
Ước chừng qua thời gian một khắc, Lăng Tuyệt Trần mới chậm rãi thu tay lại, lúc này ngọn lửa màu tím kia mới từ từ biến mất, Sở Dạ Phong cũng thu cánh tay đang dính sát sau lưng nàng lại, xoay người tiến lên hai bước.
Đỉnh Tử Đồng tự động bay trở về trước mặt Lăng Tuyệt Trần, nắp đỉnh chậm rãi mở ra, ngay tức khắc, một làn sương mù màu trắng phiêu tán ra. Một mùi hương xông vào mũi, không phải mùi thuốc nồng nặc, mà là làn hương thơm ngát không cách nào sao lãng.
Giơ tay phải ra rồi mở lòng bàn tay ra, một viên thuốc tròn màu xanh lá kích cỡ bằng cái móng tay lại có vẻ gần như trong suốt bay ra từ bên trong đỉnh luyện dược, hai giọt thủy châu hình dạng giống hệt nhau dung hợp với nhau ở chính giữa viên thuốc, thế nhưng lại là màu lam của băng và màu đỏ của lửa! Thần kỳ, thật sự là rất thần kỳ!
Tiêu Vũ Cô cau mày tiến lên, nhìn viên thuốc an tĩnh nằm ở trong lòng bàn tay trắng nõn kia: "Đây chính là Đan Dược được Luyện Dược Sư luyện ra sao?" Thật sự là rất thần kỳ đấy.
Lúc này khóe miệng Lăng Tuyệt Trần mới lộ ra một nụ cười, chậm rãi gật đầu: "Ừ, cuối cùng cũng thành công!" Quay đầu lại mỉm cười nhìn Sở Dạ Phong một cái, trong con ngươi tràn đầy cảm kích, nếu như không phải là hắn ra tay tương trợ, nàng căn bản cũng không có khả năng luyện chế ra viên thuốc cứu mạng này. Trải qua lần chế thuốc này, cấp bậc luyện dược của nàng xem chừng đã nhảy lên không chỉ một tầng!
Nhìn thấy sự thoải mái nhẹ nhàng trên nét mặt của nàng, Sở Dạ Phong cũng chỉ khẽ gật đầu, chỉ cần nàng có thể thoải mái, hắn đã không sao cả rồi.
Một ngày này, bên trong tòa thâm viện xa hoa, bay ra một làn hương thơm ngát nhàn nhạt, phiêu tán khắp Phong Chi Thành. Trên đường cái không người nào là không dừng bước chân lại, khẽ nhắm mắt, hưởng thụ làn hương thơm ngát khác thường trong không khí này. Người không biết chuyện chỉ hơi hơi kinh ngạc, người biết chuyện thì hai mắt khẽ phát sáng nhìn sương trắng phía tán trên mặt đất, đây chỉ có thể là nhân tài đạt tới Thất Tinh Dược Thần mới có thể luyện chế ra đan dược có mùi thơm ngát như vậy, xem ra Phong Chi Thành này quả nhiên chính là vùng đất Tàng Long Ngọa Hổ ( ý nói có nhân tài ẩn dật ở đây)!
Ngày thứ hai, ở Phong Chi Thành liền xuất hiện một lời đồn: bên trong ‘ Hoa Nhược Lưu Thủy ’ xuất hiện Thất Tinh Dược Thần hiếm thấy.
Có người liền liên tưởng đến hàng loạt sự việc xảy ra ở ‘ Tế Nhân Đường ’ vào ngày hôm trước, lúc này cũng liền có người xác định, ở bên trong Hoa Nhược Lưu Thủy, chính là Đại tiểu thư chính thống của Lăng Gia —— Lăng Tuyệt Trần!
Trong thời gian mấy ngày gắt gao này, ở chỗ này Lăng Tuyệt Trần đã vang danh khắp trời xanh, trở thành truyền kỳ Dược Thần trong một đêm!