Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 64




Tiêu Vũ Cô nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng hắn, đưa lưng về phía Lăng Tuyệt Trần, ánh chớp tia lửa không ngừng thay đổi trong ánh mắt của hai người đàn ông kia, ngay tại lúc ánh mắt giao nhau kia, liền tràn đầy địch ý.

Lăng Tuyệt Trần khẽ giật giật, cảm thấy cánh tay ở trên người hoàn toàn không có ý buông ra, lúc này mới nhận thức được Tiêu Vũ Cô vẫn còn đang tồn tại nha. Gò má lập tức quẫn bách không khỏi dính vào một chút ửng hồng, tay chống ở trước ngực Sở Dạ Phong, khẽ ngẩng đầu nhìn cằm thon của hắn: "Sở Dạ Phong, huynh trước tiên buông muội ra đã, được không?" Thanh âm cũng không còn lạnh nhạt giống như trước.

Lúc này Sở Dạ Phong mới thu hồi ánh mắt đối địch với Tiêu Vũ Cô, tầm mắt khẽ cúi xuống ngắm nhìn nàng mang theo loại thẹn thùng của cô gái gái nhỏ, khóe mắt không khỏi hiện lên một nụ cười, chậm rãi buông lỏng cánh tay của mình ra. Nhíu mày nhìn nam nhân mới tới kia giọng nói mang theo chiếm hữu: "Ta tên là Sở Dạ Phong!"

Lúc này sắc mặt Tiêu Vũ Cô mới khôi phục một tia bình thường: "Tiêu Vũ Cô!" Có lẽ là vì làm người lãnh đạo tối cao của Quang Ảnh Thần Đảo, lần thứ hai giới thiệu tên của mình, vẻ mặt vẫn như cũ mang theo một tia mất tự nhiên.

Tiêu Vũ Cô!

Sở Dạ Phong ngạc nhiên, hắn không phải Lăng Tuyệt Trần, đương nhiên biết ba chữ này đại biểu cái gì: "Ngươi là Ảnh Vương của Quang Ảnh Thần Đảo?!" Hỏi cực kỳ khẳng định, cái tên gọi này, chỉ có Ảnh Vương. Huống chi, tại đại lục này, cái họ ‘ Tiêu ’ này, cũng ít khi thấy, cũng có thể nói ở Thương Khung đại lục, cũng không có cái họ Tiêu này.

"Huynh biết à!" Lăng Tuyệt Trần thốt lên đầy kinh ngạc, ánh mắt quan sát qua lại ở trên người hai người, sau đó nghi hoặc nhìn Tiêu Vũ Cô, hắn sẽ không phải là chỉ nói cho Sở Dạ Phong biết thân phận thật sự của hắn thôi đấy chứ. 

Tiêu Vũ Cô vô tội liếc lại nàng một cái: oan uổng, hắn thật sự là không có.

Rất hiển nhiên, một cái ánh mắt trao đổi này, ở trong lòng Sở Dạ Phong lại đúng là cực kỳ chói mắt, vì thế lập tức di chuyển thân thể, ngăn cản tầm mắt của Tiêu Vũ Cô: "Tại sao ngươi và Trần lại ở chung một chỗ!" Hỏi câu này tuyệt đối là xuất phát từ nội tâm, hắn sợ nàng sẽ đối mặt với nguy hiểm nhiều hơn. Cho nên ánh mắt nhìn Tiêu Vũ Cô cũng nhiều hơn một tia cảnh giác, hoàn toàn không liên quan tới sự cảnh giác trong ý nghĩ cá nhân, hắn là một người lý trí, tuy nhiên cũng có thời điểm động tác có vẻ không lý trí.

Trần?

Tiêu Vũ Cô ngạc nhiên, từ khi nào thì hắn cũng bắt đầu gọi tên nàng thân mật như vậy rồi.

Trần ••••••

Đó là xưng hô dường như đã có mấy đời, hắn cũng đã từng gọi nàng như vậy, tất cả đều giống nhau như vậy.

"Cứ như vậy ở cùng một chỗ." Tiêu Vũ Cô bình tĩnh trả lời, giống như tất cả đều là tự nhiên mà có vậy.

Điều Sở Dạ Phong quan tâm cũng không phải là những lời này của hắn, mà là con người của hắn, tại loại thời khắc càng ngày càng đáng sợ như thế này, bên người nàng cũng có rất nhiều nguy hiểm, cái này không thể trách hắn đa nghi, chỉ là hắn và nàng đều cùng một dạng, không tin tưởng mọi người nhiều lắm, cho tới bây giờ đều là tin chính mình!

Lăng Tuyệt Trần nhìn hắn đến sững sờ đột nhiên nghĩ tới con nhím toàn thân xù gai lên để bảo vệ chính mình, khóe miệng đột nhiên nâng lên: "Sở Dạ Phong, yên tâm đi, lần này là hắn đã cứu muội một mạng!" Ngụ ý là, không cần phòng bị hắn như vậy, mặc dù cũng không thể không có tâm phòng bị người khác.

Lúc này Sở Dạ Phong mới xoay người lại, hai tay đặt lên trên vai của nàng cúi xuống quan sát, hiển nhiên là tâm tư của hắn cũng dừng lại ở một câu kia ‘ lần này là hắn đã cứu muội ’, lông mày vừa mới giãn ra lại nhíu chặt lần nữa: "Làm sao vậy? Có bị thương chỗ nào không?"

Lăng Tuyệt Trần lắc đầu một cái, tránh nặng tìm nhẹ trả lời: "Không có việc gì, chính là không cẩn thận, trượt xuống vách núi thôi." Giọng nói bình thản, chỉ là không muốn làm hắn lo lắng mà thôi.

Hắn trước giờ vẫn luôn là người có tâm tư thâm trầm, đương nhiên biết nàng không muốn nhiều lời: "Cái gì! Sớm biết là không nên để cho nàng đi một mình mà." Trong ánh mắt của Sở Dạ Phong không khỏi thoáng qua một tia tự trách, cũng còn rất may, không có việc gì là may mắn rồi. Xoay người nhìn Tiêu Vũ Cô: "Cám ơn ngươi!" Ba chữ cũng hóa giải một chút địch ý kia ở trong lòng hắn.

Nhìn Sở Dạ Phong thản nhiên như thế, trong lòng Tiêu Vũ Cô không khỏi cảm thán: ánh mắt của hắn rất tốt, chỉ là, hắn không sợ khéo quá thành vụng sao. Lập tức cũng cười cười: "Không có việc gì, chỉ là một cái nhấc tay, huống chi nàng cũng là bằng hữu của ta!" Nói câu nói này tuyệt đối là cố ý.

Nhìn hai nam tử không hiểu tại sao lại đối địch tranh giành với nhau như vậy, khóe miệng của Lăng Tuyệt Trần không khỏi mãnh liệt co rút, lập tức lôi kéo ống tay áo của Sở Dạ Phong: "Sở Dạ Phong, muội đi xem Hoa Nhược Thủy một chút, trong khoảng thời gian này hắn có khỏe không?" Thật may là ban đầu lúc rời đi nàng có cho hắn ăn một viên Thực Linh Hoàn rồi, ít nhất có thể bảo đảm dưới tính huống không ăn không uống vẫn duy trì được dinh dưỡng tự nuôi cơ thể.

Lúc này Sở Dạ Phong mới xoay người, nắm cổ tay nàng kéo nàng đi về phía một gian phòng: "Hắn vẫn chưa tỉnh lại, cho hắn ăn cái gì cũng không được." Lúc nói lời này trong mắt của hắn tràn đầy lo lắng, một người mặc dù là hôn mê bất tỉnh, nhưng không ăn không uống như vậy làm sao chịu đựng được.

Hoa Nhược Thủy? Hắn đương nhiên là biết, lập tức vén vạt áo lên, theo sát ở phía sau.

"Không có việc gì, muội mang Linh Tiên Thảo về rồi, chỉ cần cho thêm một vài loại dược liệu khác vào, là có thể chế thuốc, đến lúc đó dĩ nhiên là thuốc đến bệnh lui." Lăng Tuyệt Trần lắc đầu một cái, may mắn hiện tại toàn bộ cũng coi như là thuận lợi.

Sở Dạ Phong quay đầu lại: "Nàng biết chế thuốc sao?" Xem ra nàng cho hắn quá nhiều kinh hỉ rồi.

"Không phải thuộc tính Hỏa đều có thể chế thuốc sao?" Lăng Tuyệt Trần kêu lên, ít nhất luyện dược sư phải là thuộc tính hệ Hỏa, nếu không làm thế nào sử dụng Tử Minh Hỏa chế thuốc.

Nhìn ánh mắt ngu ngốc mang theo nghi ngờ khó hiểu của nàng, Sở Dạ Phong cười nhạt: "Nàng cho rằng luyện dược sư chỉ đơn giản như vậy sao? Như vậy chẳng phải sẽ có nhiều luyện dược sư rồi sao!" Thiên hạ nhiều người có thuộc tính hệ Hỏa như thế, vậy chẳng phải là đều có thể trở thành luyện dược sư sao.

"Nhưng mà, luyện dược sư ở chỗ này không phải là bị xem thường sao? Người đó còn đi chế thuốc ư!" Lăng Tuyệt Trần bĩu môi, cái ánh mắt kia quả thật chính là nhìn rất ngu ngốc!

"Mặc dù luyện dược sư là một nghề bị xem thường, nhưng mà, nếu như chế thuốc có thể giúp tăng tu vi của bản thân lên, nàng nói xem có người chế thuốc không?" Sở Dạ Phong lắc đầu một cái, mặc dù thấy rõ là bị xem thường, nhưng ai mà không biết trong gia tộc nào mà không có luyện dược sư ở trong bóng tối chứ. 

Không cần trả lời, đó là khẳng định.

Lăng Tuyệt Trần bĩu môi, không nói nữa, bước vào một gian lầu các kia, không khác so với lúc rời đi, vừa chỉnh tề lại sạch sẽ, xem ra để cho người có tính thích sạch sẽ nghiêm trong tới chăm sóc bệnh nhân thật sự là rất tốt, ít nhất không cần phải lo lắng vấn đề vệ sinh!