Sắc mặt đen kịt nhìn một thân cẩm phục màu đỏ tía của mình, khóe miệng kịch liệt co quắp, chậm rãi dừng lại tốc độ, bóng dáng cũng liền xuất hiện ở trên không trung: "Có thể không cần công kích quần áo trên người ta hay không!"
"Nếu không thì ngay cả ngươi ở đâu ta cũng không biết, muốn ta phải làm sao mới thắng được ngươi đây!" Ánh mắt làm bộ ngây ngốc liếc nhìn sắc mặt đen kịt của hắn: "Ta không phải đã nói với ngươi rồi ư, ta là người vì đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì!"
Tiêu Vũ Cô khẽ giật mình, quả thật, bây giờ toàn thân hắn đều là nước, cho dù tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa, thì cũng chính vì tốc độ này sẽ khiến cho nước đọng trên người hắn rơi xuống, khi đó, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể tiến lên tấn công hắn. Không ngờ tốc độ vẫn luôn khiến hắn kiêu ngạo, vào giờ khắc này lại trở thành điểm yếu trí mạng của hắn.
"Cho nên, đây chính là biện pháp duy nhất của ta!" Đối mặt với địch thủ, dưới tình huống không thể nghe thấy âm thanh, chẳng lẽ còn muốn làm những việc giống như một người mù tìm đường một cách mù quáng hay sao?
Tiêu Vũ Cô ngẩng đầu lên, trong mắt có chút tán thưởng: "Nhưng mà, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm." Hắn chính là người đã sống hơn hai mươi vạn năm, làm sao có thể dễ dàng bại bởi nàng như vậy chứ.
Ngay tại thời điểm Lăng Tuyệt Trần vừa nhíu mày, chỉ thấy trong tay của hắn đột nhiên xuất hiện thêm một thanh trường kiếm màu xanh, vây quanh thân kiếm là kiếm khí màu tím đậm.
Lăng Tuyệt Trần khẽ kinh ngạc, ai nói Huyền, Khí song tu là một sự tồn tại dị thường, Tiêu Vũ Cô thế nhưng lại có thể! Hơn nữa còn là Kiếm Tôn Thất Tinh Tử cấp! Kiếm Tôn chính là cấp bậc cao nhất của người tu luyện kiếm khí.
"Nội tu không thể sánh bằng, ta không phải còn có thể so ngoại tu hay sao." Trong giọng nói có chút chế giễu nhàn nhạt, hắn như vậy, có chỗ nào có vẻ ưu buồn chứ, rõ ràng chính là nam nhân có tiềm chất phúc hắc mà.
Khẽ gật đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, đối thủ có thực lực mạnh mới có thể mang lại cho mình thu hoạch bất ngờ: "Được, vậy ta cùng ngươi so kiếm khí!" Xoay nhẹ cổ tay, chỉ thấy trên tay đã nắm chặt chuôi kiếm màu tím.
"Minh Tôn Kiếm!" Lúc này Tiêu Vũ Cô mới hơi cảm thấy có chút kinh ngạc, thanh kiếm này không phải ngay từ mười bảy năm trước sau khi Diệp Gia bị diệt môn thì cũng biến mất rồi sao, tại sao lại ở trên tay của nàng!
"Trên phương diện binh khí. Ta cũng không thể thua ngươi!" Lăng Tuyệt Trần nhíu mày, ánh mắt nhìn thanh kiếm đồng ở trong tay hắn. Thân kiếm màu xanh, chính giữa mũi kiếm chạm rỗng. Mặc dù bề ngoài không dễ làm người ta chú ý như Minh Tôn Kiếm của nàng, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra thanh kiếm kia cũng không phải là một thanh kiếm bình thường.
"Không hổ là tri kỷ của ta, đây là Liệt Cương Kiếm, ngươi dùng Minh Tôn Kiếm quả thật cũng không tính là chiếm tiện nghi." Quả nhiên là có ánh mắt, không hổ là người hắn xem trọng.
Lăng Tuyệt Trần không nói gì, chỉ giơ kiếm lên ngang trước ngực, khẽ xoay tròn, Huyền Khí và Kiếm Khí màu tím hợp nhất cùng một chỗ, không ngừng xoay quanh thân kiếm. Điểm nhẹ mũi chân, thân hình nhanh chóng bay khỏi thân cây, phương thức tấn công của nàng vĩnh viễn đều là trực tiếp nhất, mũi kiếm nhắm thẳng vào Tiêu Vũ Cô.
Hai người bốn mắt đối diện nhau, hai thanh kiếm đan chéo chống cự lại đối phương, hai người cũng không ngừng truyền vào thân kiếm thêm nhiều Kiếm Khí hơn nữa. Luồng khí màu tím, màu trắng đan xen không ngừng tụ tập, vây quanh hai người. Thân kiếm khẽ lắc lư nhè nhẹ, phát ra tiếng vang ‘ leng keng leng keng ’. Màu trắng và màu tím không ngừng tụ tập lại, một tiếng ầm vang lên, hai người ở trên không trung nhanh chóng lui về phía sau, rơi xuống trên mặt đất rồi cùng thối lui lại mấy bước, lúc này mới đứng vững thân người.
Đem Tử Kiếm giơ cao qua đỉnh đầu: "Liệt Diễm Tử Cương!" Theo lời nàng vừa dứt, Tử Kiếm kịch liệt lắc lư, tất cả Kiếm Khí màu tím vây quanh chặt chẽ gắt gao, điểm nhẹ mũi chân, bóng dáng lướt qua giống như gió, đánh úp về phía bóng dáng một tay chắp sau lưng một tay cầm kiếm, không chút để ý tới Kiếm Khí tụ tập quanh Tử Kiếm, trong lòng âm thầm cảm thán: không tệ, thời gian gắt gao có mấy tháng, Huyền Khí đã đạt tới Tử giới cao cấp, ngay cả tu vi Kiếm Khí thế nhưng cũng đạt tới Kiếm Thần sáu sao, không hổ là Thánh nữ của Thánh Vực!
Tiêu Vũ Cô hơi mím môi, vung tay lên, nói nhỏ một tiếng: Thời Không Huyễn Diệt!
Lăng Tuyệt Trần cảm thấy có cái gì đó không đúng, muốn xoay người lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi, chỉ thấy động tác nhanh chóng vừa rồi của nàng đã bị ngừng lại ở trên không trung, bộ dạng giống như thịt cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chém giết.
Đáng chết, nàng có phần sơ ý quá rồi, tại sao nàng có thể đối đãi với hắn giống như một người bình thường chứ.
Thời gian giống như dừng lại, chỉ trong nháy mắt, Liệt Cương Kiếm của Tiêu Vũ Cô đã nhắm thẳng vào cổ của nàng.
Thân hình đáp xuống mặt đất, lúc này nàng mới có thể tự do hành động, nhún nhún vai: "Hóa ra, ta thật sự rất yếu." Quả thật là còn quá yếu, Tiêu Vũ Cô không phải là đối thủ của Nguyệt Ma, nhưng nàng ngay cả Tiêu Vũ Cô cũng không thắng được, hơn nữa, nàng có thể cảm thấy được hắn không hề dùng hết toàn lực, chỉ là chơi đùa với nàng một chút mà thôi. Dưới tình huống như thế, bảo nàng làm sao đấu với Nguyệt Ma. Có thể thấy được, lựa chọn của nàng thật sự là rất sáng suốt.
Thu hồi trường kiếm lại, vỗ tay một cái, mỉm cười yếu ớt nói tiếp: "Cần gì phải bi quan, ngươi chỉ mới tu hành trong mấy tháng mà thôi, còn ta cũng đã tu luyện hơn hai mươi vạn năm, chênh lệch như hiện tại, sao có thể so sánh chứ?" Tu luyện cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, tất cả đều là nhiều năm tích lũy, nhưng mà, trong thiên hạ hiện nay, có thể có được tu vi giống như nàng, cũng chỉ có mình nàng thôi.
"Ha ha ha, Kiếm Khí chính là chủ tu của ngươi đúng không!" Mặc dù tu vi của hắn quả thật không tệ, nhưng mà khi đối diện với Kiếm Khí của hắn, nàng căn bản là không có sức chống cự.
Khẽ lắc đầu: "Không, lần này ngươi đoán sai rồi, Huyền Khí mới là chủ tu của ta, mới vừa rồi chính là dùng Huyền Khí đánh thắng ngươi!" Thời Không Huyễn Diệt là một loại chiêu thức thuộc về Hệ Thời Không, đương nhiên cũng là thuộc về Huyền Khí rồi.
"Huyền Khí?" Lăng Tuyệt Trần kêu lên, mới vừa rồi không phải là nói so Kiếm Khí hay sao?
"Là ngươi dạy cho ta, vì đạt được mục đích không chừa bất cứ thủ đoạn nào! Ta đã coi như cũng đã xuống tay lưu tình!" Tiêu Vũ Cô nhún nhún vai.
Nàng hết ý kiến, lần đầu tiên nhìn thấy có người ở dưới tình huống lừa gạt người như vậy, còn có thể chuyện giống như đương nhiên: "Ngươi học được thật nhanh!"
Tiêu Vũ Cô chỉ cười không nói, quả thật có chút thắng mà không cần dùng võ, chỉ là trong trận tỷ võ, quy củ gì cũng không tồn tại, đánh thắng mới đúng là đạo lý duy nhất tồn tại.
Chậm rãi thu hồi Tử Kiếm lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời ở trên cao: "Thế nào, vẫn còn muốn gạt ta sao?"
"Cái gì ••••••" Tiêu Vũ Cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn đôi mắt rét lạnh như băng của nàng, trong lòng có một cỗ dự cảm xấu, nàng không phải là đã biết rồi đi!
"Ngươi còn có một thân phận khác!" Quay đầu lại, vẻ mặt thuần thục kiêng kị liếc nhìn hắn.