Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 48: Lòng người mới là nguy hiểm nhất




Ánh nắng mặt trời chói chang, không khí dường như trở nên tĩnh lặng. Bốn phía chỉ nghe thấy tiếng kêu lanh lảnh của con chim nhỏ đậu trên nhánh cây, còn có cánh hoa đào bi thương rơi xuống đầy mặt đất. 

Mặt trời rực rỡ treo cao trên bầu trời, nhưng lại không thể chiếu tới trái tim nhỏ bé yếu ớt của người nam tử kia. Làn da vốn dĩ trắng nõn, cũng dần dần trở nên tái nhợt. Ba người ngồi ở dưới đình nghỉ mát đều yên lặng không nói gì, mỗi người đều đã trầm mặc gần hai canh giờ rồi.

Cuối cùng, vẫn không thể nhịn được một cỗ mùi vị ngai ngái  đang trào lên ở cổ họng, máu tươi, dọc theo khóe miệng của hắn trào ra, rơi trúng cổ áo màu hồng nhạt, một giọt, hai giọt, nhụy hoa nở rộ đóa đóa xinh đẹp kiều diễm, màu đỏ như vậy nhìn thấy mà đau lòng.

"Hoa Nhược Thủy, thân thể của huynh ••••••" Lăng Tuyệt Trần cau mày, mặc dù nàng biết chế thuốc, nhưng không biết bệnh căn, thì nàng cũng không cách nào đúng bệnh hốt thuốc. Nam tử như vậy, có thể nào không khiến cho nàng cảm thấy đau lòng.

Hoa Nhược Thủy theo thói quen nâng ống tay áo lên, lau sạch vết máu ở khóe miệng, hắn thích nhìn dấu vết kia lưu lại trên ống tay áo, như vậy hắn mới có thể nhớ kỹ, thời gian của hắn không còn nhiều nữa, nhất định phải sống cuộc sống mà mình thích! Lắc đầu cười nhạt: "Không sao, đây chỉ là di chứng của Huyền, Kiếm song tu lưu lại, nhiều năm như vậy, cũng đã thành thói quen."

Từ nhỏ, hắn chính là kỳ tài luyện võ, đến nỗi năm ấy sau khi nhìn thấy quyển bí tịch kia ở trong mật thất của gia gia, hắn liền len lén bắt đầu tu luyện, năm đó, hắn mới chỉ có bốn tuổi. Bởi vì có quyển bí tịch tu luyện kia, tu vi Huyền Khí của hắn liền nhảy một cái đến Cam giới trung cấp, đồng thời cũng là Kiếm Sĩ ba sao. Một đứa bé bốn tuổi, đã đạt đến tu vi đó, có thể thấy được là kinh động lòng người đến mức nào. Song tin tức như thế mặc dù không có bị truyền ra ngoài, nhưng mà người quen của gia tộc, lại rất rõ ràng, ví dụ như là tên Chung Kiền lòng tham không đáy.

Không biết là bắt đầu từ lúc nào, thì thân thể của hắn cũng dần dần trở nên cực kỳ suy yếu, lúc này mới phát hiện, thì ra là vào lúc đó, căn bệnh đau đớn này đã bị che lấp đi trở thành căn bệnh không tiện nói ra.

"Nhưng tại sao, thân thể của muội tất cả đều bình thường!" Lăng Tuyệt Trần nghi ngờ mãi không thôi, kể từ khi tới cái dị thế này, thời gian cũng chỉ là ngắn ngủn mấy tháng, thế nhưng ngay cả cụm từ tăng nhanh vùn vụt cũng không đủ để hình dung nữa. Nàng cũng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng đây là ông trời đặc biệt ưu ái nàng.

Sở Dạ Phong nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một, lời nói vừa bình tĩnh vừa vô vị từ trong cổ họng của hắn tràn ra: "Muội còn yêu nghiệt hơn cả ta!" Nếu như nàng lại lên cấp lần nữa, thì cũng sắp đuổi kịp hắn rồi.

"Ha ha, đó là bởi vì thể chất của Trần Nhi đặc biệt!" Hoa Nhược Thủy cười nhạt, sắc mặt cũng nhiều hơn một tia ôn hòa, nụ cười nhàn nhạt này, cũng khiến cho sắc mặt tái nhợt kia tăng thêm một tia khí sắc.

"Thể chất đặc biệt?" Chẳng lẽ •••••• kết quả lại là do một người gây ra? Xem ra những chỗ nàng không hiểu vẫn còn rất nhiều.

Sở Dạ Phong khẽ giật mình, hai tay đặt lên mép bàn, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Hoa Nhược Thủy, hắn quả thật là biết rất nhiều.

"Đúng vậy, năm đó cũng là bởi vì cô cô không thể tu luyện Huyền Khí, cho nên từ nhỏ gia gia đã tìm tất cả đại phu ở xung quanh, sau lại gặp được sư phụ, sư phụ nói, cô cô chính là người sinh ra và nuôi nấng người duy nhất được lựa chọn làm Thánh Nữ, mà chỉ có thể gả đến Lăng Gia, mới có thể sinh hạ Thánh Nữ Đại Nhân trong tin đồn kia." Hoa Nhược Thủy rơi vào trầm tư, hắn khi còn bé cũng chỉ là nghe được từ trong miệng của sư phụ mới biết được: "Gia gia vốn là tính toán đợi cô cô sinh hạ hài nhi thì lập tức đón về Diệp Phủ, như vậy cũng có thể có một vị trí ở trong lục đại gia tộc, nhưng không ngờ, không thể đợi đến khi Thánh Nữ được sinh hạ, thì Diệp Phủ đã gặp phải tai ương diệt môn." Người tính không bằng trời tính, có lẽ đây chính là điều mà người ta thường nói ‘ người đang làm thì trời đang nhìn ’, dù sao số mạng do trời định không phải là người nào cũng có thể thay đổi.

Thánh Nữ? Lại là Thánh Nữ! Chính là hai chữ này đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của nàng. Sở Dạ Phong liếc nhìn ánh mắt của Lăng Tuyệt Trần, ánh mắt thâm thúy lóe lên một tia sáng ảm đạm.

"Đó là một cuộc hôn nhân được dự tính từ trước, cô cô vốn là có hôn ước với Chung Kiền, hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã, nhưng không ai dám làm trái ý gia gia. Điều này cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến một cuộc huyết tẩy, một đêm máu chảy thành sông, Diệp gia liền hoàn toàn biến mất." Hoa Nhược Thủy thở dài.

"Nhưng tại sao •••••• lúc trước ta căn bản cũng không thể tu luyện Huyền Khí, thậm chí ngay cả tụ khí cũng không thể." Nếu như là Thánh Nữ tiếp theo, tại sao lại có tin đồn nàng là phế vật nhiều năm như vậy.

"Đó là bởi vì nhất định phải có một thời cơ, thời cơ đó không có ai biết. Năm đó, muội cũng có thể tu luyện Huyền Khí, nếu muốn trở thành cao thủ chân chính, cần phải có rất nhiều rất nhiều kinh nghiệm. Diệp Gia không còn, gia gia cũng không có ở đây, cho nên tất cả trách nhiệm nặng nề này đều rơi vào trên người một mình cô cô." Trong mắt lộ ra một cỗ bi thương, cũng là bởi vì gia gia, khiến cho cô cô ngây thơ hồn nhiên không thể không đi lên con đường tính toán, mà hoang phế cuộc đời của mình, hy sinh hạnh phúc cả đời của mình, cũng suốt đời hy sinh Lăng Tuyệt Trần.

"Năm đó viên Lôi Linh Châu vứt bỏ toàn bộ Huyền Khí kia, chính là do ••• mẫu thân cầm tới." Trong trí nhớ dường như quả thật là có tồn tại một đoạn ký ức mơ hồ kia. 

Hoa Nhược Thủy gật đầu: "Lôi Linh Châu chính là một trong những sính lễ Lăng Lôi Lạc tặng khi cưới cô cô làm vợ vào năm đó." Chỉ vì một thời cơ không thể để người đời biết, tại sao phải nhẫn tâm quyết định số mạng của một người như vậy. 

Thánh Nữ, phải trải qua lễ rửa tội thần thánh!

Đây là lời đồn lưu truyền hàng trăm vạn năm trên Thương Khung Đại Lục, lời đồn này mọi người đều biết.

Thực dễ nhận thấy, gia gia và sư phụ đều đem một câu nói này hiểu lầm. Bọn họ cho rằng, nhất định phải trải qua Trọng Sinh, Dục Hỏa Trọng Sinh, nhất định phải vứt bỏ mọi thứ của chính mình, một lần nữa nhận sự chiếu cố từ trời cao mới có thể lấy được mọi thứ nhiều hơn. 

Lăng Tuyệt Trần cười khổ, những lời này là đúng hay sai, nàng đều không biết, nếu như thời cơ chín mùi ngay từ lúc đầu, cũng sẽ không có ngày tỷ võ kia, cũng sẽ không có nàng sống lại vào ngày đó, Lăng Tuyệt Trần chân chính, cũng sẽ không vì phong hưu thư của Bắc Thần Hàn mà hương tiêu ngọc vẫn. Nên nói là trùng hợp đánh bậy đánh bạ, hay là nên nói bọn họ đã tính toán vô cùng đúng.

"Cho nên, vào ngày tân hôn hôm đó, Bắc Thần Hàn sẽ làm ra hành động bỏ vợ, cũng là có liên quan tới nàng?!" Lăng Tuyệt Trần cau mày, hỏi cực kỳ chắc chắn.

Hoa Nhược Thủy vẫn như cũ cười khổ gật đầu: "Ngày đó, sư phụ đi tìm cô cô, nói chỉ có ngày đó, mới có thể làm cho Thánh Nữ được Trọng Sinh, rơi xuống trên người của muội. Mà khiến Bắc Thần Hàn bỏ vợ, cũng là một phần trong kế hoạch  ."

"Nhưng tại sao ta lại không biết?" Lăng Tuyệt Trần cười lạnh, nàng vẫn luôn cho rằng Diệp Sương là một vị mẫu thân thật vĩ đại, nhưng không ngờ, thế nhưng lại tính toán con gái của mình như vậy, chẳng ngại phá hủy hạnh phúc của nàng, thậm chí muốn tính mạng của nàng.

Hoa Nhược Thủy lắc đầu: "Cụ thể thì ta không biết, sư phụ cũng không để cho ta và cô cô gặp mặt." Mỗi lần sư phụ đi gặp cô cô, đều sẽ giam hắn ở trong một không gian không cách nào đột phá, năng lực của sư phụ, chính là sâu không thể lường được.

Lăng Tuyệt Trần xoay người nhìn về phía Sở Dạ Phong, người này không phải là có quan hệ rất tốt với Bắc Thần Hàn sao? Dù sao cũng phải biết chút gì chứ, sự kiện hưu thư lần đó, chắc không phải hắn cũng là đồng bọn đấy chứ.

Sở Dạ Phong nhận được ánh mắt hoài nghi của Lăng Tuyệt Trần, không khỏi ngồi thẳng người: "Muội cũng đừng nhìn ta như vậy, ta thật sự là hoàn toàn không biết chuyện, ngay cả hôn lễ ta cũng không có tham gia."

"Vậy lúc tỷ võ ngày đó, tại sao huynh lại xuất hiện, nếu không phải là huynh, Kỳ Nhược Tuyết đã sớm chết ở trên tay ta rồi." Nếu muốn giết người của nàng, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nương tay, đó là một lần duy nhất.

"Là Lục đạo sư, hắn nói không thể để cho muội đả thương Kỳ Nhược Tuyết, nếu không về sau hậu quả sẽ vộ tận, phiền toái không ngừng, đây cũng là vì muốn tốt cho muội thôi." Sở Dạ Phong cúi đầu, lời hắn nói là thật.

Lục đạo sư? Lăng Tuyệt Trần âm thầm suy tư, tại sao chuyện gì cũng không tránh được liên quan tới Thánh Vực, chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn biết ro tình hình hay sao? Hơn nữa cũng không có ra mặt ngăn cản, cũng chính là đồng ý cách làm này của Diệp Gia, thì ra là làm người tốt ở phía sau vẫn luôn có điều phải che giấu đấy.

Cách làm người của Sở Dạ Phong, Lăng Tuyệt Trần vẫn luôn tin tưởng, dù sao hắn cũng thuộc về loại người tính tình cao ngạo, khinh thường làm người nói dối.

"Huynh vẫn luôn nhắc tới Sư Phụ của huynh, vậy Sư Phụ của huynh rốt cuộc là ai?" Lăng Tuyệt Trần hỏi ngược lại, nàng cảm thấy tất cả những chuyện này đều là do vị sư phụ ở trong miệng Hoa Nhược Thủy an bài, hắn chính là nhân vật rất quan trọng trong chuyện này, chỉ cần tìm được hắn, như vậy những vấn đề này đều sẽ được giải quyết rất dễ dàng.

"Huynh cũng chưa từng thấy qua gương mặt thật của Sư Phụ, cả ngày người đều luôn che mặt xuất hiện, hai mươi năm qua, vẫn chưa từng nhìn thấy." Hoa Nhược Thủy cau mày, sư phụ thần bí như vậy cho tới bây giờ hắn cũng đã biết, tuy nhiên hắn cũng chưa từng hoài nghi, dù sao thì cuộc sống hiện tại cũng là do sư phụ cho hắn. Không có sư phụ, hắn đã sớm mất mạng rồi.

Che mặt? Ngay cả đồ nhi của mình cũng không có nhìn thấy?

Xem ra tất cả những chuyện này, đều đã được bí mật lập mưu thật tốt từ trước, từ khi nàng, không, từ khi họ còn chưa ra đời thì cũng đã bắt đầu bị tính toán rồi. Cho dù là chuyện Diệp Gia diệt môn thì đó cũng là một phần nằm trong kế hoạch, chính là vì chặt đứt đường lui của Diệp Sương, cũng vì cái mà người ta gọi là Thánh Nữ này, không còn bất cứ tình cảm nào cả.

Sư phụ của Hoa Nhược Thủy, Diệp Sương, Lục đạo sư, thậm chí là Mộ Dung Tư người đã cho nàng gương đồng Âm Dương, còn có vị Trưởng lão Tam Huyền mới gặp mặt một lần kia, năm người này giống như là một cái chuỗi thực vật (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên), kết nối với nhau thật chặt chẽ. Không đúng, ít nhất còn có vị nam tử nàng mới chỉ qua hai lần —— Dạ Minh, hắn tuyệt đối cũng là người biết chuyện, chỉ bằng lần gặp mặt ở bên vách núi đêm hôm đó, cái loại cảm giác khó hiểu đó đã bắt đầu từ đáy lòng nàng mà sinh ra.

Diệp Sương chết rồi, sư phụ Hoa Nhược Thủy nàng lại không biết gì cả, Dạ Minh người này lại vô cùng nguy hiểm, nàng không muốn tiếp cận quá gần. Cho nên từ trên người ba người kia, nàng đều không thể nào biết một chút tin tức gì có giá trị. Như vậy, cũng chỉ còn lại Thánh Vực thần bí kia mà thôi. Nàng nên làm sao đây, nàng không muốn sống mà không biết gì cả, không muốn trở thành người bị Trời tính kế. 

Thánh Vực à Thánh Vực, một vùng đất thần bí như vậy, một vùng đất được vạn dân kính ngưỡng, nhưng cũng che giấu rất nhiều bí mật không muốn để người ta biết được.

Sông sâu à sông sâu, cái cổ đại này so với trong tưởng tượng của nàng lại càng sâu không thể lường được, ngay cả nàng một người suốt ngày tính toán ở trên thương trường, Long Đầu Lão ‘ Tam ’ tung hoành hai nhà hắc bạch, vậy mà cũng không tránh được cảm thấy có chút không bằng.

Những thứ kia của nàng ở kiếp trước đều chỉ có thể coi như là một vài kế nhỏ, nơi này, mới thật sự là sâu không lường được, lòng người, tu vi, không có một cái nào là đơn giản.

Giờ khắc này, nàng vẫn còn có ý nghĩ ảo tưởng, có lẽ cái mà người ta gọi là Nguyệt Ma, mới là chân thật nhất, cho dù sự chân thật của hắn là dã tâm sâu không thấy đáy giống như ngôi sao đã tắt, nhưng mà, ít nhất hắn thật đúng là chân thật, dục vọng tự mình xưng bá thiên hạ, là điều mọi người đều đã biết, là điều hắn thoải mái thừa nhận.

Không muốn bị người ta tính toán, như vậy, liền đổi lại nàng là người tính toán ngược trở lại.

Nếu lần này nước đục đã vẩn đục rồi, như vậy nàng cũng không ngại trở lại quấy nhiễu thêm, sờ một cái xem lần này nước vẫn đục, rốt cuộc sâu đến đâu.