Một con tuấn mã trắng như tuyết, một bóng người lạnh lùng mặc bộ đồ màu xanh lam, Trường Kiếm màu tím đeo ở bên hông không ngừng đung đưa, hình như bởi vì sắp được đi xa mà cảm thấy vui vẻ. Tấm lưới màu đen bằng satanh gắn trên chiếc nón che khuất dung nhan của người nọ, nhưng mà từ vóc dáng mảnh khảnh kia lại có thể lờ mờ thấy được, đây nhất định là một cô gái tuyệt mỹ. Vó sắt đi lại bên trên nền đá xanh tạo thành tiếng ‘ lộc cộc lộc cộc ’, tiếng vó ngựa gõ vang sự tĩnh mịch của ánh nắng ban mai.
Bình minh vẫn luôn tràn ngập sương sớm giống như mọi khi, trên đường cái vẫn còn vắng vẻ, không sầm uất giống như ngày thường, chỉ có âm thanh của con gà trống gáy sáng đang kêu rộn rã, giống như đang kêu gọi mọi người nên rời giường để nỗ lực kiếm sống.
Đi qua khỏi cửa thành vừa mới mở, cô gái nhếch miệng lên, hai chân đột nhiên kẹp chặt vào bụng ngựa, một tay kéo chặt dây cương đồng thời vung roi ngựa lên: "Đi!"
Tiếng vó ngựa vang lên, bụi cát bay đầy trời, lập tức chạy như bay về phía con đường lớn cách đó không xa. Nếu như có người dậy sớm, cũng có thể nhìn thấy, trong bụi cát có một bóng người rực rỡ đang chậm rãi rời đi, thật giống như Tiên Nữ Phi Thiên ( Tiên nữ bay về trời).
"Dừng!" Nắm chặt dây cương đồng thời thu roi ngựa về, dừng lại đột ngột như vậy khiến cho con ngựa ngửa đầu hí dài, vó trước đá lên thật cao, đứng tại chỗ xoay nửa người, lúc này mới ngừng lại.
Chỉ thấy một con tuấn mã màu đen đứng ngay dưới tàng cây, đang thong dong ăn cỏ non, thỉnh thoảng lại đung đưa đuôi ngựa. Nam tử mặc y phục màu đỏ đứng ngay bên cạnh con ngựa, một tay kéo dây cương, khi quay đầu nhìn người mới tới, trong con ngươi tràn đầy ý cười. Đột nhiên quay đầu lại, một vài sợi tóc màu đỏ dính vào một bên mặt của hắn, khiến cho vẻ đẹp kia lại càng tăng thêm vài phần mê hoặc. Ánh mặt tà tứ, nụ cười tà mị, lại còn thêm dung nhan anh tuấn cực kỳ yêu nghiệt, quả thật là một tác phẩm hoàn mỹ vô cùng khéo léo! Thật là nghiệm chứng một câu nói: Thượng Đế vĩnh viễn đều luôn thiên vị.
Nhìn nam tử ở phía trước đang dựa vào một bên cây cổ thụ, một tay vỗ yên ngựa, nàng có chút kinh ngạc.
"Sao vậy, nhìn thấy ta rất kinh ngạc sao?" Hầu kết chuyển động, giọng nói gợi cảm mị hoặc vang lên, cho dù là nam tử thì cũng không cách nào kháng cự lại sự mê hoặc này.
Yêu nghiệt, tên yên nghiệt này nếu như đi tới hiện đại làm một Ngưu Lang ( ý chị muốn nói anh ấy đi làm trai bao đó), khẳng định sẽ nổi tiếng toàn cầu, không cần lo ăn uống nữa!
Lắc đầu một cái, quăng sạch ý nghĩ hết sức đen tối trong lòng mình ra bên ngoài, ngây người nhìn nam tử đang cố gắng ‘ bán rẻ tiếng cười ’: "Sở Dạ Phong, tại sao huynh lại ở nơi này." Đến khi lời vừa ra khỏi miệng nàng mới phát hiện, mình hỏi như vậy thật sự rất ngu ngốc, dáng điệu này rõ ràng chính là đang chờ nàng.
Sở Dạ Phong vô vị nhún nhún vai: "Đây là đường lớn, cũng không phải là của một mình muội, chẳng lẽ muội lại muốn quản ta sao." Hiếm khi trong giọng nói lại có vài phần cợt nhả như vậy.
Ách, hắn còn có thể ăn nói ngang ngạnh như vậy?
Lăng Tuyệt Trần mãnh liệt trợn trắng hai mắt, bàn tay ngọc ngà giơ roi lên, vó ngựa nổi lên bốn phía, vượt qua Sở Dạ Phong nhanh chóng phi về phía trước rồi chạy đi.
Vó ngựa làm bụi cát văng đầy lên mặt của người đang đi tới, nụ cười tà mỵ còn chưa kịp thu lại cứ như vậy liền cứng lại trên mặt, quay đầu lại nhìn bóng dáng Lăng Tuyệt Trần đã đi xa, giơ tay lên lau nhẹ bụi cát còn chưa kịp dính lại trên mặt, thầm than: thật mày là làn da của mình không phải là da dầu. Tung người nhảy lên cưỡi trên lưng tuấn mã, giơ roi đuổi theo.
"Hu hu hu ••••••"
Hai người vừa mới đi tới con đường ở phía dưới, liền nghe thấy tiếng khóc mơ hồ của một cô gái, xoay người nhìn về phía phát ra tiếng khóc kia, chỉ thấy một vị cô nương tóc tai rối bù xốc xếch, trên gương mặt dính đầy bùn đất, mặc áo tang bằng vải thô đang quỳ gối ở ven đường, nằm ở bên cạnh là một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo hết sức cũ nát, có vẻ đã không có hơi thở nữa, đoán chừng đã chết không dưới hai ngày rồi.
Mặc dù nàng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng mà vẫn không nhịn được đi tới, chỉ vì trong đầu nàng đang nhớ tới Diệp Sương vừa mới qua đời, cho nên cảm thấy thiếu nữ ở trước mặt rất đáng thương, đây cũng là lần đầu tiên nàng nảy sinh lòng thương hại.
Sở Dạ Phong chỉ khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, chuyện như vậy hắn cũng không cảm thấy hứng thú, trong suy nghĩ của hắn, chỉ có người mạnh mới có thể không bị người khác khi dễ. Khóc, cũng chỉ là một loại hành động chứng tỏ bản thân yếu kém. Huống chi giờ phút này hắn quan tâm nhất chính là đến lúc nào mới có thể tắm rửa.
"Mẫu thân, tại sao người lại ra đi như vậy, về sau Liên Nhi biết phải làm sao đây?" Thiếu nữ hai mắt đẫm lệ, quỳ trên mặt đất nức nở không ngừng, thỉnh thoảng lại nâng ống tay áo lên để chùi nước mắt trên mặt, bùn đất và nước mắt hòa lẫn vào nhau, khuôn mặt tươi cười nhất thời trở nên giống như bông hoa không được thu hoạch, thật là tức cười.
"Mẹ ngươi đã chết rồi, cũng nên đem nàng đi chôn cất đi!" Lăng Tuyệt Trần cau mày, nàng quả thật không thể biểu hiện khéo léo hơn, dứt khoát nói chuyện trực tiếp sảng khoái.
Lúc đi vào mới phát hiện, sắc mặt của người phụ nữ đã sớm tắt thở kia thế nhưng lại tím đen, ngực trái vẫn còn cắm một cây châm nhỏ màu đen, đặc biệt nhất dạ là, trên đầu của cây châm này, còn có một hoa văn hình hoa mai rất nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, căn bản là không thể phân biệt được. Ngay lập tức, trong con ngươi liền hiện lên một tia tàn nhẫn ác độc, hai tay cũng bất giác nắm chặt lại.
Nghe thấy lời nói của Lăng Tuyệt Trần, hai mắt rưng rưng hoảng hốt nhìn Lăng Tuyệt Trần, thiếu nữ vốn dĩ khóc không thành tiếng lại càng khóc thêm đến lợi hại, nước mắt rơi tí tách không ngừng, xoay người nhào vào trên thi thể của người phụ nữ : "Mẹ •••••• người chết thật thê thảm."
"Ngươi tên là gì?" Nhìn hai chân của thiếu nữ, Lăng Tuyệt Trần đột nhiên hỏi.
Thiếu nữ lại khóc thút thít không ngừng: "Ta, ta tên là Liên Nhi!"
Liên Nhi? Chẳng trách nàng vừa nhìn thấy bộ dáng kia liền cảm thấy nàng ta rất đáng thương. Khóe miệng Lăng Tuyệt Trần không nhịn được co giật, người này làm sao lại dễ khóc như vậy, nếu như là ở hiện đại, tuyệt đối có thể gia nhập Hollywood rồi. Nhưng mà, nàng vẫn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai của Liên Nhi: "Được rồi, nhìn các ngươi cũng không giống gia quyến ( vợ, con) của gia đình bình thường, tại sao mẹ ngươi lại bị hạ độc thủ ( ra tay thâm độc) như thế?"
Lúc này, thiếu nữ tự xưng là Liên Nhi mới ngừng khóc, từ từ lau nước mắt: "Không biết vị tiểu thư này ••••••"
"Ta tên là Lăng Tuyệt Trần!" Khẽ cau mày, vị tiểu thư này? Nàng thật sự là không quen, cảm thấy rất kỳ cục, ở thế kỷ hai mươi mốt, nói khéo một chút thì ý nghĩa của hai chữ này chính là gái làng chơi.
"Được, Lăng Tiểu Thư, Liên Nhi đã biết." Liên nhi gật đầu một cái.
Tuyệt Trần lại im lặng, cho dù mở miệng nói cái gì đi nữa thì cũng đều vô dụng, dù sao cũng chỉ là một người đi đường tình cờ gặp nhau mà thôi.
"Trước đây, chúng ta cũng là gia đình giàu có số một số hai trong Thành Phong Chi, từ lúc ta còn rất nhỏ thì phụ thân đã qua đời, chỉ để lại ta và mẫu thân hai người sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù không tính là giàu có lắm, có thể giữ gìn coi sóc nhà tổ ( nhà do ông bà tổ tiên để lại) cũng coi như là bình đạm sống qua ngày cũng rất hạnh phúc. Nhưng kể từ sau khi có một nam tử tên là Hoa Nhược Thủy tới nói là nhìn trúng khoảng đất trong phủ chúng ta, mẹ ta không chịu, hắn liền nghĩ đủ mọi cách để chiếm lấy nhà tổ của chúng ta••••••" Lúc này Liên Nhi mới nói thẳng vào vấn đề chính, khóc lóc kể lể, nước mắt lại rơi lã chã không ngừng.
Lăng Tuyệt Trần giơ tay lên ngắt lời Liên Nhi đang khóc lóc kể lể liên miên không dứt: "Ý ngươi là, nam tử tên Hoa Nhược Thủy kia, chỉ vì muốn chiếm nhà tổ của các ngươi mà giết chết mẹ ngươi sao?" Ánh mắt nàng lóe sáng, biết được chủ nhân của ngân châm là ai là đủ rồi.
Liên Nhi gật đầu một cái, nước mắt lại rơi xuống lần nữa: "Ừ." Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thuần thục đầy kiêng dè của Lăng Tuyệt Trần, thì không khỏi giật mình: "Lăng tiểu thư, ngươi ••••••" ánh mắt của nàng ấy thật là đáng sợ! Liên Nhi đành phải một tay chống xuống mặt đất, dịch chuyển thân thể lui về phía sau hai bước.
"Mẫu thân của ta, cũng chết ở dưới ngân châm như vậy!" Trong đáy mắt của Lăng Tuyệt Trần hiện lên một tia tàn nhẫn, sự xơ xác tiêu điều trong ánh mắt lộ ra rõ ràng không thể nghi ngờ. Cây ngân châm kia giống như một cái gai trong lòng, kí hiệu đặc biệt này, nàng không thể nào quên được, bởi vì cây ngân châm kia, vốn dĩ là muốn dồn nàng vào chỗ chết.
"Lăng tiểu thư giống như đang muốn đi tìm kẻ thù?" Liên Nhi có chút thăm dò Lăng Tuyệt Trần.
Lăng Tuyệt Trần hơi giật mình, trả thù ư, nàng tuyệt đối không để cho người từng làm hại mình được sống dễ chịu! Huống chi còn là giết chết người của nàng!
Nhìn ánh mắt tàn nhẫn ác độc của Lăng Tuyệt Trần, Liên Nhi nuốt nước miếng một cái, có chút sợ sệt hơi ngẩng đầu lên, ngay sau đó nhớ tới mẫu thân của mình, ánh mắt liền hiện lên sự kiên định: "Vậy Liên Nhi có thể khẩn cầu Lăng tiểu thư một chuyện hay không, vào lúc Lăng tiểu thư đã báo được thù lớn, hay thay Liên Nhi đâm thêm một kiếm vào ngực của kẻ thù, cũng coi như là Liên Nhi đã báo thù cho cái chết của mẫu thân!" Lúc nói lời này, ánh mắt của Liên Nhi tràn đầy phẫn hận.
Ách.
Lăng Tuyệt Trần kinh ngạc, rõ ràng là nàng không nghĩ thiếu nữ này có thể nói như vậy.
Nhìn dáng điệu của Lăng Tuyệt Trần, Liên Nhi cho là nàng không chịu đồng ý, lập tức vội vàng lấy một khối ngọc bội màu đỏ ở trong ngực ra, suy yếu đứng lên, hai chân quỳ đến mức tê cứng từ lâu khập khiễng bước tới bên cạnh Lăng Tuyệt Trần: "Ta lấy khối Bảo Ngọc gia truyền này làm tiền thù lao, khẩn cầu vị tiểu thư này hãy đồng ý với Liên nhi!" Nói xong, đem ngọc bội giơ cao tới đỉnh đầu, rầm... một tiếng, đã quỳ gối trên mặt đất.
Cúi đầu, liếc nhìn khối ngọc bội kỳ lạ kia, lúc này mới phát hiện, trên đó còn khắc một hình vẽ rất khó hiểu, không có cách nào hình dung được, cảm thấy giống như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng lại không nghĩ ra. Quay đầu lại, liếc nhìn hai chân của thiếu nữ, một gót sen ba tấc[1] điển hình ở cổ đại, có thể thấy được nàng ấy cũng không có nói láo, ít nhiều cũng là tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu sang.
[1]: Tam thốn kim liên ( gót sen ba tấc): chính là tục bó chân ở Trung Quốc thời cổ đại. Thường chỉ dành cho các thiên kim tiểu thư. Bạn nào muốn biết rõ hơn có thể hỏi bác google
Chỉ như vậy đã lấy ra ngọc bội trân quý để làm tiền thù lao? Là vì nàng giàu có nên hào phóng như vậy, hay là do tiểu cô nương này không hiểu được cần phải biết tiết kiệm?
Nảy sinh sự hiếu kỳ đối với khối ngọc bội, cho nên ngay sau đó liền nhận lấy khối Hồng Ngọc kia, cầm trong tay vuốt ve: "Coi như ta đã đáp ứng ngươi, về sau không nên động một chút là lại quỳ xuống!" Mặc dù nàng cũng có tư tưởng phong kiến ‘ nghiêm trọng ’, nhưng vẫn còn chưa đến mức có thói quen động một chút là quỳ xuống như vậy. Ở trong mắt của nàng, chỉ có kẻ yếu mới phải quỳ xuống.
Sắc mặt Liên Nhi không khỏi hiện lên một chút vui sướng, vội vàng nghe lời đứng lên, phủi phủi bụi cát trên làn váy của mình, nhìn Lăng Tuyệt Trần: "Vậy Liên nhi ở chỗ này cám ơn Lăng tiểu thư trước!"
Khẽ lắc đầu, xoay người đi về phía Sở Dạ Phong, nàng còn phải nhanh chóng lên đường, nếu không tối nay sẽ phải ngủ ở đầu đường xó chợ rồi.
Mặc dù Sở Dạ Phong không có tiến lại phía trước, nhưng mà cuộc đối thoại của họ hắn cũng nghe được tương đối rõ ràng, nhảy lên yên ngựa, nhìn Lăng Tuyệt Trần: "Muội thật sự muốn giết chết tên Hoa Nhược Thủy kia sao?" Theo hắn biết, thì tên Hoa Nhược Thủy này cũng không phải là một nhân vật đơn giản, ít nhất trong đầu của hắn vẫn còn một chút tin tức liên quan tới tên kia.
"Ngươi có ý kiến thì có thể tự mình rời đi!" Lăng Tuyệt Trần lạnh lùng mở miệng.
Sở Dạ Phong á khẩu không trả lời được, hắn ở cửa thành chờ nàng, không phải là tính cùng nàng lên đường hay sao? Nàng nói lời này rõ ràng là giậu đổ bìm leo mà.
Kéo dây cương quay đầu ngựa lại, lúc này mới phát hiện, cô gái kia vẫn còn ở đó nhìn nàng, khẽ cau mày: "Nếu như ngươi không tin tưởng, có thể đi theo chúng ta." Cúi đầu liếc nhìn con ngựa ở phía dưới: "Nếu như ngươi có thể theo kịp."
Liên Nhi lắc đầu một cái: "Không, ta tin tưởng tiểu thư!" Ánh mắt mắt hiện rõ sự kiên định.
Tin tưởng?
Lăng Tuyệt Trần bật cười, có lúc ngay cả chính nàng cũng không tin mình, vậy mà một người xa lạ lại còn nói tin tưởng nàng! Nên nói là nàng ấy nực cười hay là nói nàng ấy quá dễ dàng tin tưởng người khác đây. Ngay sau đó liền lấy một túi gấm từ trong ngực ra, ném vào trong ngực Liên Nhi: "Trước tiên nên đem mẹ ngươi đi an táng đã!" Ở cổ đại không phải là luôn lấy việc chôn cất làm yên lòng người chết là việc lớn hay sao? Tiền vàng trong túi gấm này, cũng dư sức mua được khối ngọc bội kia.
Nói xong, liền giục ngựa chạy đi, chỉ lưu lại hai bóng lưng tuyệt thế, biến mất trong bụi đất cuồn cuộn ở nơi này.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người kia nữa, lúc này Liên Nhi mới cất túi gấm vào trong ngực, chậm rãi xoay người, hơi cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc hiện lên trong đáy mắt. Không lâu sau, cả hai mẹ con nàng đều biến mất không thấy tăm hơi.