Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 40: Nam nhi trong thế gian này đều là phụ tình bạc nghĩa




Thời gian giống như ngừng lại, cả quảng trường chỉ lưu lại một đôi mẫu tử đang ngồi dưới mặt đất, cùng với Ngân Nhược đang đứng yên lặng ở bên cạnh, trước mắt chính là một màn sinh ly tử biệt, cái thế giới này giống như bị dính vào một tầng u ám. Gió nhẹ hiu hiu, giống như bắt đầu tấu nhạc, lúc này bầu trời cũng trở nên xám xịt, tâm tình của người ta cũng xám xịt.

Đám người Sở Dạ Phong vừa bước ra ngoài, liền nhìn thấy một màn này, khi tầm mắt của mọi người chạm tới thân thể của một tên đã té ngã ở chỗ rẽ kia từ lâu thì không tránh được hơi kinh ngạc, đây không phải là tiểu nha đầu theo bên cạnh Diệp Sương sao? Làm sao có thể, ngay sau đó dưới tầm mắt liền thay đổi, bởi vì bị Huyền Khí gây thương tích mà khiến cho quần áo xốc xếch làm lộ ra —— hầu kết, không ngờ người này lại là thân nam nhi!

Chỉ thấy lông mi của nam tử nằm dưới mặt đất khẽ run, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi và hoảng hốt, còn có đau đớn không thể chịu đựng nổi.

Tiếp theo, làn da trên cơ thể của nam tử kia bắt đầu từ bàn chân giống như bị một loại ma pháp rót vào dần dần bị tróc ra toàn bộ, đập vào mắt không phải là máu tươi đầm đìa máu thịt be bét, mà là xương trắng dày đặc, xác thịt đã sớm bị thối rữa. Cuối cùng, toàn bộ lớp da của nam tử kia từ đầu đến chân đều bị tách khỏi cơ thể, nhưng mà con mắt của hắn vẫn còn đang chuyển động một cách đau đớn. Cho đến khi toàn bộ cơ thể đã biến mất không còn thấy gì nữa, cả người chỉ còn lưu lại một bộ xương trắng, lớp da người hoàn chỉnh, còn có lưu lại một lớp da không đầy đủ để bao bọc phần đầu. 

Trái tim hoàn toàn bị cắn nuốt, lúc này trong mắt nam tử mới hiện lên một tia giải thoát, ngay sau đó liền bắt đầu tan rã, cho đến chết.

Tự mình chứng kiến bản thân từng bước một đi tới diệt vong!

Thủ đoạn này thật là tàn nhẫn!

Bắc Thần Thư Vũ và Kỳ Nhược Tuyết theo sát ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, không khỏi túm lấy cánh tay đối phương lui về sau hai bước. Mặc dù Sở Dạ Phong, Bắc Thần Hàn, Yến Nam Hiên và Kỳ Kiếm Vũ đều là thân nam nhi nhưng cũng không nhịn được hơi nhíu mày. Mà Lăng Tuyệt Trần là ‘ đầu sỏ gây chuyện ’, lại không bị ảnh hưởng chút nào cả.

"Trần Nhi ••• có thể gọi ta ••••• một tiếng mẫu thân lần nữa không?" Cố gắng kìm nén nước mắt, ánh mắt giãy giụa có chút van xin nhìn Lăng Tuyệt Trần.

Lăng Tuyệt Trần mím môi, lúc mở miệng ra mới phát hiện hóa ra bản thân nàng căn bản là không thể mở miệng cất tiếng gọi, đó là một tiếng gọi hoàn toàn xa lạ, hơn ba mươi năm qua, trong cuộc sống của nàng cho tới bây giờ tiếng gọi ấy cũng chưa từng xuất hiện qua.

Đáy mắt có chút khó chịu, có lẽ nàng không đợi được nữa rồi. Cánh môi mấp máy một cách khó khăn, lúc này nàng mới phát hiện khi cái chết từ từ tới gần lại đáng sợ như vậy: "Trần Nhi •••••• nhớ phải•••••• hạnh phúc!"

"Mẫu thân!"

Tiếp theo là giọng nói có chút không lưu loát của Lăng Tuyệt Trần, dù rằng khó khăn, nhưng vẫn cố gắng gọi thành tiếng. Mặc dù chỉ là hai chữ rất đơn giản đầy chua xót, thế nhưng lại thành công khiến cho Diệp Sương mỉm cười vui vẻ, đã rất lâu rồi không có nghe thấy Trần Nhi gọi mình một tiếng mẫu thân như vậy, hôm nay, cuối cùng cũng nghe thấy rồi.

"Nam nhi trong thế gian này đều phụ tình bạc nghĩa! Không phải chính vì người đã hiểu rõ đạo lý này cho nên mới gọi con là Tuyệt Trần sao? Đã như vậy, cần gì phải yêu cầu con như thế chứ!" Lăng Tuyệt Trần cúi đầu, Tuyệt Trần, Tuyệt Trần, đoạn tuyệt hồng trần ( cắt đứt với thế gian)!

"Ha ha ha, Trần Nhi •••••" Diệp Sương cười khổ, thì ra chính là do nàng làm ảnh hưởng tới nữ nhi! Ánh mắt ngẩn ngơ có chút áy náy nhìn chằm chằm Lăng Tuyệt Trần, ngón tay khẽ nhúc nhích, lúc này mới phát hiện bản thân hoàn toàn không còn chút sức lực nào cả, giơ tay lên muốn mơn trớn khuôn mặt trắng nõn của nữ nhi, tuy rằng khó khăn nhưng vẫn run rẩy nâng tay lên, trong lòng tràn ngập khổ sở.

Một câu nói ngắn ngủi còn chưa nói xong, bàn tay giơ lên lưng chừng cũng buông thõng xuống, là một người mẫu thân, toàn bộ thế giới của nàng cũng chỉ có nữ nhi. Cứ như vậy mà rời đi. Thế nhưng khóe miệng của nàng lại nhếch lên thành nụ cười, bởi vì nàng chết là vì nữ nhi, bởi vì nàng chết ở trong lòng nữ nhi, bởi vì nàng có thể đoàn tụ với người nhà đã qua đời mười sáu năm trước. Mặc dù trong lòng nàng cũng biết Trần Nhi ở bên cạnh cũng chưa chắc chính là Trần Nhi của nàng.

Một người mẫu thân luôn coi nữ nhi là toàn bộ sinh mạng của mình, nữ nhi của mình thay đổi nhiều như thế, làm sao có thể không biết, không nghi ngờ. Huống chi, năm đó lúc Lăng Tuyệt Trần phế bỏ toàn bộ tu vi của bản thân, làm sao nàng lại không biết chứ.

Nàng ấy có thể đoàn tụ với nữ nhi của mình chứ, tha thứ cho nàng đã dấu diếm nàng ấy bao lâu nay, còn hại nàng ấy xả thân cứu nàng một mạng.

Nam nhi trong thế gian đều phụ tình bạc nghĩa!

Một câu nói này, khiến cho tầm mắt của Yến Nam Hiên và Kỳ Kiếm Vũ đồng thời quét về phía Bắc Thần Hàn ở bên cạnh, Bắc Thần Hàn hậm hực sờ sờ chóp mũi, nhưng mà tại sao hắn lại cảm thấy nàng nói lời này không phải là vì hắn!

Sở Dạ Phong nhìn bóng lưng của Lăng Tuyệt Trần, tại sao hắn lại cảm thấy nàng giống như đã trải qua mọi tang thương trong thế gian, cho nên mới có thể không tin tưởng những người khác như vậy.

"Chủ nhân!" Ngân Nhược khẽ gọi, nhìn thấy sự thương tâm đau xót phát ra từ trong tâm chủ nhân nhà mình, trong lòng hắn cũng không nỡ.

Nhìn chủ nhân im lặng không nói một lời, Tiểu Bạch lại càng hy vọng nàng có thể khóc, có thể náo, nhưng nàng lại cứ cố tình không vui không buồn như vậy.

Khẽ buông Diệp Sương ra, lòng bàn tay mở rộng, ngọn lửa màu đỏ tía từ trong lòng bàn tay chạy như bay tới phía trên thân thể của Diệp Sương, ngọn lửa nhảy múa sinh động giống như có sinh mạng, chỉ trong nháy mắt, hình dáng của Diệp Sương liền biến mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại bụi tro đầy trên mặt đất. Gió khẽ thổi qua, giống như muốn đem tro cốt trên mặt đất thổi đi.

Lăng Tuyệt Trần mở bàn tay ra, lòng bàn tay hướng ra phía bên ngoài, khẽ vung qua. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được cơn gió này đang thổi về phía Tây Nam thì đột nhiên dừng lại tập trung lại cùng một chỗ, sau khi cuốn lấy toàn bộ tro cốt trên mặt đất lên, thì nhẹ nhàng đổi hướng thổi về phía đông nam.

Lăng Tuyệt Trần sững sờ nhìn theo, nghe nói đi về phía đại dương, thì có thể theo nước biển, nhìn thấy mọi nơi trên thế giới, có thể ngắm được non sông thiên hạ ở tận cùng của thế giới, nghe nói đó là một đất nước tự do? Ít nhất nam nữ có quyền tự do trong hôn nhân, không có ai phải dốc hết cả đời để chờ đợi một người, phải là hai bên tình nguyện, cũng phải tôn trọng lẫn nhau, có hòa bình và yên ả. Không có chiến tranh không có chém giết, không có tranh đoạt tình cảm cũng không có nam quyền ( người nam là người nắm quyền), không cần có nam nhân nữ nhân cũng có thể tạo ra một mảnh trời riêng của mình.

Người thấy được rồi chứ? Ta chính là tới từ nơi đó, hi vọng người và con gái của người cũng có thể đi tới đó xem một chút, nơi đó không phải là một địa phương coi sinh mạng như cỏ rác. Mặc dù cũng có tính toán, có tàn khốc, nhưng mà vẫn tốt hơn nhiều so với nơi này, tốt hơn rất nhiều.

Đêm tối yên lặng tĩnh mịch, bóng người đứng ở bên hồ hình như chỉ chú ý tới mặt hồ lăn tăn gợn sóng ở trước mặt, nhìn xuyên qua mặt hồ có thể nhìn thấy một mảnh trăng khuyết, khẽ lay động theo dòng nước.

Cô gái nhếch miệng có chút giễu cợt, Diệp Sương qua đời, mà cả Lăng gia, lại yên tĩnh đến kỳ lạ, không có bi thương không có khăn trắng, giống như người chết đi cũng không phải là người của Lăng gia. Đây chính là nỗi xót xa của một nữ nhân, là sự lạnh lẽo suốt một đời của người nữ nhân. Có lẽ chết rồi cũng tốt, chết rồi cũng sẽ không bận tâm nhiều như vậy nữa. Sẽ không đau lòng sẽ không để ý, thậm chí sẽ quên đi tất cả.

Kiếp trước, nàng có Dạ, có yêu, có tình, cũng có tim.

Nhưng mà kiếp này, bất kể là gặp phải chuyện gì, cũng chỉ tạo cho nàng một cảm giác: đó chính là dối trá.

Cho dù là ngày đầu tiên tới nơi này, là Bắc Thần Hàn lạnh lùng tuyệt tình cũng được, hay là Sở Dạ Phong nhìn không thấu chạm không tới cũng được, hay là Lôi Hỏa vừa thấy mặt đã nhiệt tình như lửa cũng được, hay là tên Dạ Minh không biết rõ lai lịch mới chỉ gặp qua một lần cũng được. Mỗi người đều có bí mật được giấu kín, có rất nhiều sự việc nàng không biết, đến nơi này, bất kỳ là ai nàng cũng không muốn tin tưởng.

"Chủ nhân, người ••••••" Giọng nói của Ngân Nhược vang lên, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Ngân Nhược, không lâu sau, mặt nước giống như bị cái gì đó khống chế, bắt đầu chậm rãi tách ra từ chính giữa dạt sang hai bên, ngay sau đó liền xuất hiện một con Ngân Long dừng lại trên mặt nước, nhìn thấy chủ nhân nhíu chặt lông mày, ánh mắt hắn bắt đầu né tránh.

"Ha ha, Ngân Nhược, không ngờ ngươi lại thích nước như vậy!" Đến bây giờ sắc mặt Lăng Tuyệt Trần mới dãn ra một chút, chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn cánh tay trắng nõn ra nhẹ nhành di động trên mặt nước, dòng nước lướt qua da thịt trắng mịn như ngọc, mang đến một chút mát mẻ cho ngày hè nóng bức như thế này.

Ngân Nhược khẽ giật mình, cả người và đầu đều chui vào trong nước, hắn là rồng, ở trong nước đương nhiên sẽ rất vui sướng, chơi đến lúc mệt mỏi, mới đem đầu rồng lộ ra khỏi mặt nước, nhưng lại nhìn thấy chủ nhân đang mất hồn nhìn bóng trăng, hắn luôn thông minh như vậy đương nhiên hiểu được suy nghĩ của chủ nhân.

"Nếu như chủ nhân thật sự muốn ••••••" mặc dù trong lòng do dự, nhưng hắn vẫn mở miệng nói ra chủ đề mà mình kiêng dè nhất.

Lăng Tuyệt Trần ngẩng đầu, dung mạo nàng cũng lây dính một chút hờ hững lạnh nhạt: "Ngân Nhược, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ hơi bùi ngùi một chút mà thôi, dù sao cũng vì ta nên nàng mới chết!" Nàng nói lời này ý tứ rất rõ ràng: ta không giết họ, nhưng họ lại vì ta mà chết.

A •••••• Ngân Nhược không nghĩ tới nàng lại trả lời mình như vậy, trong lúc nhất thời ngược lại có vẻ hơi kinh ngạc: "Vậy thì tốt, ngày mai chúng ta đi chơi được không?" Có lẽ đi ra ngoài giải sầu, khi trở lại sẽ tốt hơn.

"Đi đâu?" Lăng Tuyệt Trần nghe vậy, theo bản năng mở miệng hỏi, ở kiếp trước sở thích duy nhất của nàng chính là đi du lịch, ở bên dưới vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, chính là che giấu nội tâm ngây thơ chất phác của nàng.

Con ngươi trong mắt Ngân Nhược hơi chuyển, đuôi rồng lắc lư trên mặt nước gợn sóng: "Không biết, tùy ý đi một chút, đi tới đâu tính tới đó, được không?" Mặc dù hắn vẫn còn ký ức của mấy chục vạn năm trước, nhưng mà trải qua quá trình gọt dũa của những năm tháng dài đằng đẵng, mọi thứ đều đã thay đổi, hắn bây giờ cái gì cũng không biết.

"Được, tùy ý đi một chút!" Lăng Tuyệt Trần mỉm cười yếu ớt, thản nhiên đồng ý, có lẽ không có mục đích mới có thể không bị người ta sắp đặt tính kế ổn thỏa mọi thứ, chỉ chờ nàng nhảy vào.

"Vây chủ nhân có muốn xuống đây chơi không?" Trong giọng nói của Ngân Nhược hiện lên một tia vui mừng, không ngừng lắc lắc cái đuôi của mình, thỏa thích chơi đùa ở trong nước.

Lăng Tuyệt Trần lắc đầu một cái không nói gì, cởi giày gấm của mình xuống, thô bạo nhét vạt áo vào trong đai lưng, ngồi sát bên bờ hồ, đưa hai bàn chân nhỏ nhắn vào trong hồ nước lạnh lẽo, nhẹ nhàng lắc lư. Tiểu Bạch bất mãn liếc nhìn Ngân Nhược một cái, sau đó ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh Lăng Tuyệt Trần, tiếp tục cuộc hành trình đi gặp Chu Công của mình.

Ở dưới ánh trăng, trong hồ nước, thỉnh thoảng lại có mấy con cá nhỏ bơi qua bơi lại vây lượn chung một chỗ, chỉ chốc lát sau lại bơi về phía Lăng Tuyệt Trần.

Cảm thấy bên dưới bàn chân truyền đến một chút xúc cảm rất nhỏ, Lăng Tuyệt Trần vừa hiểu ra liền cười một tiếng, cũng không hề đung đưa hai chân nữa, để cho Tiểu Ngư Nhi ( con cá nhỏ) tùy ý hôn bàn chân của nàng, có lẽ đây cũng là một loại hình cải tiến của xoa bóp mà thôi.

"Ha ha ha!" Lòng bàn chân truyền đến cảm giác hơi nhột, khiến cho nàng thỉnh thoảng lại cười thành tiếng. Một tay chìa ngón trỏ ra, vầng sáng màu tím nhạt lóe lên, dẫn dắt Tiểu Ngư Nhi dạo chơi xung quanh hồ nước, cá nhỏ có chút nghịch ngợm lúc nào cũng muốn thoát ra khỏi mặt nước.

Gió đên lạnh lẽo, nửa vầng trăng khuyết, mặt hồ lay động, Ngân Long trong hồ, còn có bóng người ngồi nghịch nước bên hồ, một bức tranh hoàn mỹ. Đêm tối tĩnh mịch, hồ nước không chút tiếng động, còn có bóng người đứng trong một góc tối, đáy lòng của bóng người đó không cách nào bình lặng.

Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn kéo dài màn đêm yên tĩnh bình lặng như thế này, nếu như trong lòng mỗi người đều không có cái gọi là chuyện lớn vĩ đại, có phải tất cả mọi thứ cũng sẽ không phát sinh hay không. Nhưng mà không có nếu như, bất cứ lúc nào cũng không có nếu như, nên đi hay là phải đi, nên đối mặt hay là phải đối mặt, ai cũng không phải là một người yếu đuối ••••••

Đêm, cũng sẽ kết thúc, rồi lại chờ đợi trời tối lần thứ hai.

Mặt trời cũng sẽ xuất hiện, rồi lại tiếp tục lặn về phía tây.

_________________