Gió êm sóng lặng bên dưới lại cuộn trào mãnh liệt
Đêm tối u ám. Xung quanh núi Thạch Đầu đều là khói đen vây lượn bao phủ ở phía trên, trong một tòa pháo đài cổ kính thỉnh thoảng lại truyền ra âm thanh ghê rợn tàn ác khiến cho người ta rợn cả tóc gáy. Những lúc yên tĩnh vắng lặng, chỉ cần một tiếng vỗ cánh của con dơi nào đó cũng sẽ tạo thành âm thanh cực kỳ chói tai. Cả pháo đài cổ kính đều tối om, chỉ có tầng cao nhất còn thấp thoáng có vài tia sáng hắt ra. Vài tảng đá lăn xuống, tiếng gió đêm thổi tới, tất cả những thứ này dường như phối hợp chặt chẽ với nhau trong không gian quỷ dị này.
Một viên Thủy Tinh Cầu vững vàng ngự giữa đại điện, bên đó cây Quyền Trượng chậm rãi xoay tròn ở phía trên, không lâu sau, trên Thủy Tinh Cầu hiện ra một bóng người.
Người cầm đầu đeo mặc nạ màu bạc đứng ở phía dưới cung kính ôm quyền chắp tay cúi chào: "Dạ Minh bái kiến Nguyệt Ma đại nhân!" Mặc dù ảo ảnh ở trước mắt chính là sư phụ của hắn, nhưng hắn vẫn không dám có nửa điểm quá phận.
Bóng người ở trên Thủy Tinh Cầu chậm rãi xoay người lại, đập vào mắt vẫn là một cái áo choàng màu đen trống rỗng như lúc trước, ngay cả một cái đầu lâu cũng không thể nhìn thấy, thấy vậy sắc mặt Dạ Minh vẫn bình thản không gợn sóng, có lẽ hắn cũng đã quá quen thuộc với cảnh này rồi cho nên cũng không còn thấy lạ nữa.
"Dạ Minh, việc ta bảo ngươi đi làm thế nào rồi?" Giọng nói the thé cực kỳ chói tai truyền đến, hàm chứa giọng điệu lạnh lùng không có chút tình cảm nào cả.
Dạ Minh ôm quyền: "Bẩm báo Nguyệt Ma đại nhân, phái đi 30 tên sát thủ ảnh tử, toàn quân đều bị diệt!" Mặc dù cung kính ôm quyền, nhưng mà trong lời nói lại không hề thấy một chút hèn mọn nào cả, tư thái trang nghiêm thập phần kính trọng trưởng bối.
Dạ Minh nói xong, Nguyệt Ma đang ngụ trong Thủy Tinh Cầu vẫn không hề phản ứng, thậm chí ngay cả một hơi thở cũng không nghe thấy, tĩnh mịch, yên lặng giống như đã chết, cả đại điện rộng lớn, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trên người Dạ Minh truyền tới. Hắn biết rõ, Nguyệt Ma đang tức giận, cực kỳ tức giận cho nên mới có thể im lặng lâu như vậy vẫn không có một chút phản ứng.
"Khà khà khà khà khà khà" ngoài dự đoán của Dạ Minh, Nguyệt Ma thế nhưng lại ngửa đầu cười to, hai tay mở rộng ra, tư thế này thật giống như muốn ôm trọn cả bầu trời: "Không hổ là Thánh nữ đại nhân của Thánh Vực, nếu như chỉ cần một đoàn sát thủ ảnh tử nho nhỏ như thế đã có thể giết được nàng, như vậy còn có ý nghĩa gì nữa." Hắn cười lớn cực kỳ sung sướng, giống như cả thế gian này cũng chỉ là món đồ chơi trong lòng bàn tay hắn.
Dạ Mình không hiểu hơi cau mày: "Nguyệt Ma đại nhân ••••••"
Nguyệt Ma giơ tay lên ngắt lời hắn: "Ai ~ ta và ngươi dù sao cũng là thầy trò, cần gì phải khách khí với sự phụ như vậy!" Nói xong cố làm ra vẻ tức giận liếc nhìn Dạ Minh, đương nhiên, cái vẻ mặt kia của hắn cũng không có ai thấy được.
"Dạ, sư phụ!" Dạ Minh cũng là người thông minh, đương nhiên hiểu rõ khi nào nên nói khi nào nên tuân theo, khi mà bản thân còn chưa có năng lực, cứng đối cứng phải không phải hành động thông minh, từ nhỏ đến lớn hắn chính là dựa vào việc biết suy xét và tính toán, mới có thể vất vả sống đến bây giờ.
Nguyệt Ma nghe vậy, vui vẻ cười to thêm lần nữa: "Ha ha ha ha, Dạ Minh, ngươi chính là trợ thủ đắc lực nhất của vi sư, về sau tất cả mọi thứ của ta đều là của ngươi!"
Dạ Minh nghe vậy, ánh mắt hơi động, thành thật ôm quyền lên tiếng: "Dạ sư phụ, Dạ Minh nhất định đem hết toàn lực trợ giúp sư phụ Trùng sinh, cho dù có phải dùng hết mọi thủ đoạn cũng sẽ không hối tiếc!"
Nguyệt Ma hài lòng gật đầu, hắn đã nói rồi, cái thế giới này chỉ có quyền lợi mới là vĩnh hằng, vĩnh viễn cũng không có tình nghĩa, thử hỏi người trong thế gian này, một khi đã đối diện với Tôn Chủ thiên hạ thì có mấy người có thể giữ được bình tĩnh, không hề động lòng."Đúng rồi, Dạ Minh, có chuyện này không phải ngươi đi làm thì không đượ!"
Hắn đã biết sẽ không có chuyện tốt mà! Dạ Minh thầm nhủ trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn không đổi ôm quyền nói: "Sư phụ, xin cứ việc phân phó là được!" Lão già này, nhất định là lại muốn làm chuyện xấu xa gì đó rồi.
Lúc này Nguyệt Ma mới khôi phục lại dáng vẻ âm trầm giống như lúc trước: "Tiếp theo không lâu nữa, chính là ngày tụ họp của Ngũ Đại Gia Tộc, đến lúc đó ngươi nhất định phải phát huy thật tốt uy lực của Nguyệt ma Thần Giáo chúng ta!"
"Không biết cụ thể nên làm như thế nào?" Dạ Minh hơi cau mày, ánh mắt khó hiểu liếc nhìn Nguyệt Ma, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của hắn.
"Ha ha ha ha, đến lúc đó ngươi sẽ biết, ta sẽ giao phó lại cho Ngân Lang, ngươi chỉ cần để ý làm xong kế hoạch hiện tại là đủ rồi, những chuyện khác, đến lúc đó sẽ thông báo cho ngươi." Nguyệt Ma rõ ràng là không muốn nhiều lời, dù sao thì một người nham hiểm hèn hạ cũng sẽ luôn lo lắng đề phòng người khác cũng sẽ nham hiểm hèn hạ như mình, tính toán tốt đến đâu, rồi cũng sẽ bị người khác tính kế.
"Dạ, Dạ Minh đã hiểu, nam tử ra đời ngày âm tháng âm năm âm giống như sư phụ cuối cùng đã xuất hiện, tin tưởng không được bao lâu nữa, sư phụ nhất định có thể thấy được ánh sáng!" Nhận ra được Nguyệt Ma không muốn nhiều lời, cho nên Dạ Minh cũng biết điều vội nói sang chuyện khác.
"Hả? Vậy sao? Thật sự là rất tốt!" Nguyệt Ma nghe vậy, lại vui mừng cười lớn lần nữa: " Ta nhất định dốc lòng thoát khỏi cái địa phương người không ra người quỷ không ra quỷ này, phải dùng hết sức để có thể nhìn thấy ánh trăng đẹp nhất!" Cái cảm giác bị nhốt ở trong bóng tối mấy chục vạn năm, chịu sự thiêu đốt giày vò trong ngọn lửa cháy bừng bừng mấy chục vạn năm, rốt cuộc cũng có thể kết thúc rồi.
"Dạ Minh rời đi trước, sư phụ từ từ dưỡng thương thật tốt!" Dạ Minh cúi đầu xuống đáy mắt hơi lóe lên, không ai biết rõ hắn đang nghĩ cái gì.
Nguyệt Ma phất tay một cái, hắn thật sự khó nén được phần vui sướng kia: "Đi đi đi đi, từ từ làm việc cho tốt là được rồi!" Khóe mắt quay qua nhìn Dạ Minh, nếu không phải vì giữ lại Dạ Minh để tiếp tục trọng dụng, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha như thế, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn, đây chính là những sát thủ ảnh tử không có tình cảm không có cảm giác mà hắn đã cực nhọc khổ sở đào tạo ra, khó khăn biết bao nhiêu, thế nhưng cư nhiên chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đều đã bị tiêu diệt, hắn làm sao có thể không đau lòng chứ, làm sao có thể chỉ cần cười một tiếng liền xong chứ.
Dạ Minh nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không nói một lời cuối cùng vẫn quay đầu rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Dạ Minh một lúc lâu, trong mắt Nguyệt Ma bỗng lóe lên một tia sáng âm u đáng sợ, bóng lưng kia cũng tương tự như vậy, khuôn mặt tương tự ấy cho đến cuối cùng vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai hắn, chỉ là mãi mãi cũng không thuộc về hắn, mà là một người đàn ông khác, nam nhân đã đoạt hết tất cả của hắn. Cho nên hắn hận, hắn oán, hắn phản bội, hắn muốn đoạt lấy thiên hạ này, cũng chỉ vì hồng nhan đã sớm mất từ lâu.
"Tiểu Ngôn, sau này vẫn còn quay lại tìm ta sao?" Nam tử trẻ tuổi anh tuấn nhìn cô gái trước mắt đang thẹn thùng nhưng lại có vẻ thờ ơ mọi thứ xung quanh, khẽ cau mày, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không muốn suy nghĩ nhiều.
Cô gái giống như đã thật sự đi vào cõi thần tiên, không hề để ý tới lời nói của nam tử, nam tử hơi mím môi, dùng sức xoay bả vai của cô gái lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cô gái tên là Tiểu Ngôn đương nhiên không kịp phản ứng, tò mò trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn nam tử: "Sư huynh, huynh làm sao vậy?" Ánh mắt ngây thơ đầy vẻ khó hiểu.
Chẳng lẽ nàng không biết vẻ mặt như vậy sẽ kích thích thú tính của nam nhân bộc phát hay sao? Nghĩ tới đó nam tử liền than nhẹ, hôn xuống đôi môi anh đào của cô gái, cảm giác được sự mềm mại xa lạ, bản tính của nam tử bị kích thích, động tác cũng theo đó bắt đầu trở nên mê loạn.
Tiểu Ngôn giật mình không thể tin được đồng thời có một chút căm ghét, mọi suy tính cân nhắc trong não đều đổ vỡ, không kịp suy nghĩ nhiều liền giơ tay lên tát một cái. Một tiếng ‘ Bốp ’ thanh thúy, thành công ngăn cản việc làm xấu xa của nam tử, nhưng lại hoàn toàn làm rối loạn trật tự vốn có. Nam tử dường như bị một tát này đánh thức, không tin nổi bản thân lại có thể làm như thế, không khỏi hoảng hồn, nắm chặt bả vai của Tiểu Ngôn: "Tiểu Ngôn, thật xin lỗi, thật xin lỗi, huynh thật sự là không phải là ••••••"
‘ lách tách lách tách ’ từ hốc mắt của cô gái chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, đáy mắt hàm chứa sự tuyệt vọng không thể tin tưởng: "Sư huynh, làm sao huynh có thể làm vậy chứ?" Cô gái giận dữ trách mắng, sau đó che miệng chạy đi.
Nam tử sững sờ nhìn theo bóng lưng Tiểu Ngôn, sau đó hung hăng tát mình một cái, hắn đang làm cái gì vậy, tại sao có thể xâm phạm nàng chứ?
Từ sau lần đó, hắn không còn gặp lại cô gái, ngay cả những địa phương nàng có thể xuất hiện cũng không thể gặp lại nàng, cho nên, hắn đã nản chí.
Cho đến một ngày kia, khi hắn hồn bay lạc phách quay về nhà của hắn, chính ngày đó, hắn cuối cùng đã nhìn thấy người con gái trong lòng, nhưng mà, nàng lại trở thành tân nương của người khác, là chị dâu của hắn, chuyện như vậy bảo hắn làm sao tiếp nhận đây. Ngày cử hành hôn lễ, hắn đã bỏ nhà rời đi, rời khỏi Liễu Gia có vô số vinh hoa phú quý, từ đó thà rằng không đội trời chung vẫn quyết thành lập thế lực phản diện, cho đến nay Nguyệt Ma Giáo vẫn không hề biến mất.
Khẽ nhắm mắt lại, chuyện cũ hiện ra rõ ràng ở trước mắt, chẳng qua là cũng chỉ có mình hắn là còn sống, nàng mãi mãi cũng không trở lại nữa rồi, cái thế giới này nhất định phải là của hắn. Nguyệt Ma lại mở mắt lần nữa, đáy mắt hiện lên sự độc ác tàn bạo, đã không còn thấy một màn tình cảm dịu dàng kia nữa.
Thà rằng ta phục bạc người trong thiên hạ, cũng quyết không để người trong thiên hạ phụ bạc ta!
Đây chính là đạo lý mà hắn luôn nhớ kỹ luôn tuân theo, Thánh nữ sao? Bổn tôn thật sự rất mong đợi sự trưởng thành của ngươi, nếu như nàng không có thực lực này, hắn thật sự không biết là còn có trò gì thú vị hơn để chơi đây.
"Suy nghĩ xong chưa?" Trong bóng tối, hai bóng người thon dài đứng trong một ngõ hẻm nhỏ hẹp, trong đó một tên nam tử lạnh lùng đang hỏi một gã nam tử khác.
Nam tử che mặt đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ, trong đáy mắt xẹt qua một tia do dự: "Có thể để cho ta suy nghĩ thêm một chút hay không?" Chuyện đó, hắn làm sao có thể xuống tay được.
"Có thể ••••••" Nam tử xoay người đưa lưng về phía hắn bình tĩnh mở miệng, nam tử che mặt lơ đễnh nhìn ngắm chủy thủ trong tay: "Ngươi có thể lựa chọn đi hoặc là không đi •••••• tương ứng với đáp án đó sẽ là phụ thân của ngươi, có còn sống hay không! Ngươi hãy suy nghĩ tính toán cho thật kỹ đi, dù sao thì chuyện này có rất nhiều người có thể làm, nhưng mà phụ thân của ngươi, cũng chỉ có một."
Hai hàng lông mày của nam tử che mặt nhíu chặt lại, lần đầu tiên hắn thấy có người uy hiếp còn nói lời lẽ hùng hồn như thế. Giống như hắn không có quyền lựa chọn, chỉ có thể làm theo lời hắn nói, lập tức cắn răng gật đầu nói: "Được, ta đồng ý, chuyện này giao cho ta làm!" Vì phụ thân của hắn, hắn chỉ có thể làm như vậy.
Đúng vậy, chuyện này có rất nhiều người có thể làm, cũng không phải là, không phải hắn đi làm thì không ai có thể làm, nhưng mà phụ thân của hắn thì chỉ có một. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh nam tử trung niên vĩnh viễn luôn mỉm cười hiền hành hòa ái, nhưng đó chỉ là ấn tượng mơi hồ lưu lại trong ký ức tuổi thơ của hắn, có lẽ bây giờ hai bên tóc mai cũng đã bạc trắng rồi.
"Ngươi quả nhiên là người thông minh, giữ lấy cái này, đến lúc đó ta sẽ ra chỉ thị cho ngươi!" Bóng lưng của nam tử hơi dao động, trên tay của nam tử che mặt lập tức xuất hiện cây ngân châm đã bị quấn vải che kín lại. Vừa dứt lời bóng dáng của nam tử kia liền biến mất chỉ trong nháy mắt, nam tử che mặt ngẩng đầu lên, ngay cả vạt áo của nam tử vừa mới dời đi cũng không chạm tới được.
Ánh mắt cúi xuống nhìn cây châm nhỏ trong tay, đáy mắt lóe lên một tia do dự, hắn thật sự phải làm như vậy sao? Sau đó mỉm cười châm biếm có chút tự giễu, bây giờ làm gì còn có thể do dự nữa chứ, hắn không phải đã làm mấy chục năm rồi sao? Muốn do dự, muốn hối hận, cũng là chuyện của trước kia, chứ không phải là chuyện của bây giờ!
Ngẩng đầu lên khẽ nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ giây phút yên tĩnh nhất trong lúc này. Thiên hạ này, sợ rằng đã sớm đại loạn rồi, đối mặt với chuyện này, hắn chỉ có thể nói một câu duy nhất là: thật xin lỗi! Hơi mím môi, nắm chặt cây châm nhỏ trong tay, chỉ nghe thấy một tiếng hét, trong không gian yên tĩnh vắng lặng này ngay cả tiếng vang cũng nhanh chóng biến mất, tất cả trở lại yên tĩnh như trước.
Lúc này, chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy trên ngọn cây kia, một bóng người đã đứng lặng hồi lâu, hai tay chắp ở sau lưng đắm mình trong ánh trăng, một vầng trăng khuyết chiếu rọi, vừa đúng lúc chiếu ngang qua vai nam tử đang đứng, không thấy rõ mặt mũi, không thấy rõ quần áo, chỉ nhìn thấy đó là cái bóng của một tên nam tử.