Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 21: Những suy nghĩ trong lòng




Ngồi xuống bên cạnh bàn đá ở trong sân, mặc dù tóc dài trước mặt khẽ buông xuống che đi khuôn mặt mang theo nét đẹp tuyện trần nhưng lại không có cách nào che  dấu được khí chất luôn hiển hiện rõ ràng từ trong ra ngoài của một đời tài hoa rực rỡ khiến người kinh hãi. Tóc dài và quần áo bằng gấm trên người cũng đã trở nên lạnh buốt lúc này bị gió thổi bỗng trở nên hỗn loạn quấn quýt lấy nhau thật chặt, dường như nhiệt độ xung quanh vị cô nương kia cũng đang hạ thấp dần theo khí trời ở đây. Một tay nhẹ nhàng vung lên một tay lướt nhẹ qua bên trên bàn đá, ấm trà làm bằng gốm đặt ở phía trên Tử Minh Hỏa màu đỏ tím, chậm rãi xoay tròn, không bao lâu sau đã tỏa ra hơi nóng, ngay sau đó chính là từng đợt hương trà thơm ngát phả vào mặt. 

Hôm nay chính là ngày mấy người bọn họ tiến vào trong Ma Khải Vụ Lâm, tiệc tiễn đưa ở phía trước cũng có không ít đạo sư tham gia, bên ngoài viện học viên cũng vây quanh rất đông, đứng ở bên trong viện phần lớn đều là đạo sư của học viện.  Người ở bên trong ngửi được hương trà thơm ngát lan tỏa, lập tức tất cả tầm mắt đều tập trung về phía nữ tử ngồi ở bên cạnh bàn đá nhàn nhã pha trà giống như xem những người xung quanh đều không tồn tại.  

"Tuyệt Trần, ngươi nghĩ tại sao bọn họ còn chưa tới!" Lôi Hỏa đưa tay kéo kéo vạt áo của mình, trong mắt có chút bất mãn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa viện, đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong đời —— phải chờ người!

Nhìn Lăng Tuyệt Trần không nhanh không chậm rót cho mình một chén trà sau đó rửa sạch dụng cụ pha trà, một lần hai lần •••••• nàng giúp Lôi Hỏa đang sốt ruột ở bên cạnh rót một chén trà, giọng nói vô cùng bình thản: "Gấp cái gì, uống chén trà nâng cao tinh thần!" Sau đó tự rót cho mình một chén trà, lúc này mới đem chén trà đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi làm cho lá trà lay động xoay tròn trên mặt nước trà. 

Nhìn Lăng Tuyệt Trân thản nhiên ngồi uống trà không chút quan tâm, lửa giận trong lòng Lôi Hỏa ngay lập tức bị dập tắt, bưng chén trà trên bàn lên, nghiêm túc thưởng thức thật cặn kẽ, hương trà dần dần thấm vào khứu giác, chỉ một hớp nhẹ nhàng tan ra cũng đủ lưu lại hương thơm trong khoang miệng: "Trà ngon!" Lôi Hỏa nói những lời này cũng không phải là đang tâng bốc tán dương, đây là sự thật, độ lửa pha trà vừa vặn thích hợp. Nếu như lúc này người hiểu Lôi Hỏa nhìn thấy một màn này, tuyệt đối sẽ rớt cằm, phải biết rằng Lôi Hỏa làm gì có lúc nào lại trở nên tao nhã như thế chứ! 

"Làm người cần gì phải tự gây khó dễ cho bản thân như thế chứ!" Lăng Tuyệt Trần lắc đầu một cái, trong lời nói mang theo ngụ ý, khóe mắt đảo qua sắc mặt  người nào đó đang đứng ở trong phòng và Lục đạo sư đang buồn bực ngồi một mình ở ghế chủ vị. 

Lôi Hỏa nghe vậy, nhìn theo tầm mắt của nàng, lúc này mới bật cười  xua tay: "Cái tên kia vẫn luôn theo khuôn phép cũ như vậy đấy, không cần để ý tới hắn làm gì!" Nàng đang nói tới cái tên Băng Dật kia sao, hắn trước giờ luôn lạnh lùng như vậy giống như người đời đều chưa có ai từng lọt vào trong mắt của hắn được nửa phần?  Hả, chẳng phải đây là Tuyệt Trần đang để ý tới Băng Dật sao? Vậy thì không được! Lôi Hỏa lắc lắc đầu, đem chén trà đang cầm trong tay để xuống, đột nhiên có lộc ăn thật không tốt chút nào.

Lăng Tuyệt Trần bỗng giật mình, hiểu ra ý tứ trong lời nói của Lôi Hỏa sau đó lắc đầu một cái, lời của nàng có chưa có ý gì khác đã bị hiểu sai thành như thế rồi, người này vậy mà thật sự có thể nghĩ lệch đi nhiều như thế, nàng thật sự không thể không bội phục trí tưởng phong phú của người này. 

Nhìn một màn này, tất cả mọi người đều hóa đá, một cơn gió thổi qua liền vỡ thành mảnh nhỏ  rơi xuống đầy trên mặt đất. Vị tiểu thư khác người này thật không hổ là thiên tài mới được phát hiện, thật không ngờ lại có thể dùng Tử Minh Hỏa để pha trà! Trong lòng mọi người đều giống nhau chỉ lưu lại câu này, rối rít lắc đầu rồi thở dài, người mạnh chính là người mạnh, quả thật là uy lực mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều.

"Tới rồi tới rồi, mau tránh ra!"

"Cuối cùng cũng đã tới ••••••"

"Đúng là đã tới, ngươi xem Lăng tiểu thư người ta, sợ rằng đã chờ đến nỗi cả trà cũng lạnh rồi!"

Thanh âm rì rầm ở ngoài sân cũng dần dần trở nên huyên náo hơn, nhiều người bắt đầu hùa theo bàn tán xôn xao, giọng bàn tán vốn dĩ rất nhỏ nhưng tới lúc tâm tình vui vẻ tràn trề nói say sưa thì cũng thay đổi trở nên giống như phố xá náo nhiệt, Lăng Tuyệt Trần xưa nay vốn thích yên tĩnh nên không tránh được nhíu mày khó chịu. 

Đột nhiên, tiếng nói chuyện bên ngoài học viện tự nhiên dừng lại, tiếp theo liền nghe thấy tiếng bước chân đều đều, có thể thấy rõ ràng tất cả học viên đều chủ động đứng sang một bên nhường đường, để cho nhóm người đến trễ thuận lợi đi qua mà không gặp phải trở ngại nào. Lúc này Lăng Tuyệt Trần mới chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, nhưng vẫn chưa đứng dậy. Trong bụng cũng hiểu rõ một điều, trước khi lên đường chắc chắn sẽ còn xảy ra thêm rất nhiều chuyện nữa, ví dụ như là một vài việc phức tạp nào đó. 

"Nữ nhân thật là phiền toái, ngươi xem đi đều là tại vì ngươi nên mới tới trễ như vậy, nhất định là sẽ khiến cho Lục đạo sư nổi giận!" Hai tay Kỳ Kiếm Vũ chống nạnh đi tuốt ở phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu về phía sau chỉ trích Bắc Thần Thư Vũ đang cúi thấp đầu  đi ở sau lưng.

"Nữ nhân bọn ta tất cả đều tương đối phiền toái như vậy, chỉ là muốn chuẩn bị cho thật tốt mà thôi." Bắc Thần Thư Vũ có chút thấp thỏm bắt chéo hai tay lại các ngón tay bện chặt lại với nhau, bĩu môi tự biện giải cho chính mình. 

Kỳ Kiếm Vũ dừng bước xoay người lại chắn phía trước đường đi của Bắc Thần Thư Vũ, vừa dừng lại đã chất vấn dồn dập: "Ngươi nhìn Lăng Tuyệt Trần thử xem người ta từ sáng sớm đã đến, người ta cũng không phải là nữ nhân đấy sao!" Nghe Bắc Thần Thư Vũ nói, hắn cũng chỉ vì muốn chọc giận nàng mà thanh âm phát ra cũng từ từ nâng cao hơn. 

Nghe những lời này, Bắc Thần Thư Vũ chợt cảm thấy rất uất ức, đầu hơi cúi xuống hốc mắt bỗng trở nên phiếm hồng: "Ngươi lúc nào cũng chỉ biết Lăng Tuyệt Trần Lăng Tuyệt Trần, người ta không bao giờ… muốn để ý đến ngươi nữa!" Dậm chân lớn tiếng nói xong, liền chạy nhanh vào trong học viện, nhìn Lăng Tuyệt Trần và Lôi Hỏa đang ngồi ở bên cạnh bàn đá bằng ánh mắt nghi hoặc, không nói lời nào liền chạy vào phòng. 

Kỳ Kiếm Vũ không giải thích được ý tứ trong lời nói của Bắc Thần Thư Vũ, gãi đầu nhìn theo bóng dáng của Bắc Thần Thư Vũ trong lòng có phần khó hiểu: "Chuyện này cùng với Lăng Tuyệt Trần thì có quan hệ gì!"

Yến Nam Hiên tiến lên, thân thiện vỗ vỗ bả vai của Kỳ Kiếm Vũ: "Huynh đệ, năm nay hoa đào nở rộ nhỉ!" Nói ra lời lẽ hợp tình hợp nghĩa xong liền quạt cây quạt lắc đầu rời đi. 

Bắc Thần Hàn nghe vậy, bước chân chậm rãi dừng lại đứng ở cổng vòm của học viện,  có chút lo lắng liếc mắt nhìn muội muội của mình, ngày trước Thư Vũ vẫn luôn ỷ lại vào hắn đã thành thói quen, hôm nay nghe được những lời Nam hiên vừa nói khiến cho trong lòng hắn nặng nề nhiều hơn một chút. Nhưng mà Kỳ Kiếm Vũ đã có hôn ước trong người, Thư Vũ làm như vậy chẳng phải nhất định sẽ không có kết quả tốt sao, đại tiểu thư của Bắc Thần gia cũng không thể gả đi làm thiếp của người khác được.

Lời nói của Yến Nam Hiên cũng ảnh hưởng không nhẹ đến hai cô gái khác ở phía sau lưng, Kỳ Nhược Tuyết thật sự rất yêu thích Bắc Thần Hàn, cho nên Thư Vũ thích ai cũng không liên quan tới nàng, dù sao Bắc Thần Hàn cũng vẫn là ca ca của Thư Vũ, Lăng Mặc Phỉ cũng không có gì uy hiếp đến nàng, từ nhỏ Lăng Mặc Phỉ đã thích ca ca hơn nữa đã cùng định sẵn hôn ước với ca ca, nàng không tránh được có chút bận tâm không biết nên đứng về phía người nào, Lăng Mặc Phỉ chính là vị hôn thê của ca ca, Bắc Thần Thư Vũ lại là muội muội của Bắc Thần Hàn, hai bên đều không thể đắc tội.  

Lăng Mặc Phỉ cúi đầu xuống tròng mắt dao động mạnh, hai tay nắm chặt, nàng cũng đã sớm biết được ý định trong lòng Bắc Thần Thư Vũ,  hôm nay cuối cùng cũng bị Yến Nam Hiên nói trắng ra như vậy khiến cho nàng có chút lo lắng, thật không biết nếu để cho phụ thân biết được ông ấy có thể vì xu nịnh muốn lấy lòng Bắc Thần gia mà đem hôn sự này hủy bỏ hay không, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn chằm chằm vào Kỳ Kiếm Vũ đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ là, hình như người duy nhất không bị chút ảnh hưởng nào hết chính là Sở Dạ Phong, hắn là do tỳ thiếp trong gia tộc sinh ra, chứ nếu là con vợ cả nói không chừng cũng đã sớm bị chỉ phúc vi hôn rồi, hắn nên cảm thấy may mắn hay là nên cảm thấy bi ai đây.

Nhìn nhóm người mới đến, Lăng Tuyệt Trần và Lôi Hỏa cũng chậm rãi đứng lên, lần lượt đi tới giữa sân. Quay đầu lại liền nhìn thấy Sở Dạ Phong một thân mặc quần áo màu đỏ rực viền thêu kim tuyến màu vàng, khóe môi Lăng Tuyệt Trần hơi cong lên, thái độ có chút dãn ra, nhìn Sở Dạ Phong đi tới trước tầm mắt thì cũng khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi.

Giống như là thói quen, Sở Dạ Phong  vừa  đi vào liền tìm kiếm bóng dáng của Lăng Tuyệt Trần, lúc này lại có thể dễ dàng nhìn thấy Lăng Tuyệt Trần ở ngay trước mặt, vừa đúng lúc bắt gặp khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Lăng Tuyệt Trần hiện lên ý cười nhàn nhạt, Sở Dạ Phong cũng khẽ nhếch môi lên coi như đáp lại. 

Yến Nam Hiên thấy vậy, liền nâng tay vòng qua bả vai của Sở Dạ Phong: "Sở đại ca, ngươi và Lăng Tuyệt Trần chắc không phải là có gian tình gì đó đấy chứ! Lại có thể liếc mắt đưa tình với nhau, từ lúc nào thì ở sau lưng của chúng ta cùng với Lăng Tuyệt Trần trở nên tốt như vậy!" Nhìn Sở Dạ Phong mở miệng muốn giải thích, Yến Nam Hiên vội vàng khép lại chiếc quạt trong tay: "Dừng lại, giải thích chính là che giấu!" Nam Hiên vội vàng ngăn lại những lời Sở Dạ Phong sắp nói ra khỏi miệng. 

Sở Dạ Phong bật cười lắc đầu một cái, đem cái tay đang đặt trên bả vai của mình ‘ lấy ’ xuống: "Ta muốn nói, ngươi không cần phải dựa vào ta gần như vậy!" Nói xong một tay đưa lên lấy ra khăn gấm từ trong ngực lau nhẹ trên bả vai, sau đó lại đem hai tay của chính mình lau lại một lần nữa, khăn gấm theo tay vung lên liền biến mất, hai tay chắp ở sau lưng lắc đầu rời đi. 

Nhìn động tác của Sở Dạ Phong, trên trán Yến Nam Hiên chảy xuống vài vạch đen,  khẽ nhúc nhích muốn di chuyển lúc này mới phát hiện ra cánh tay của mình đã trở cứng ngắc không cách nào cử động được, nhìn theo bóng lưng của Sở Dạ Phong: "Sở đại ca, không nên làm như vậy!" Chẳng lẽ là hắn đã nghĩ sai rồi sao? Trong nhiều người như vậy, chỉ có duy nhất Sở Dạ Phong là hắn không thể đoán ra sự thật, xem ra hắn thật sự phải nghiên cứu cho tốt một chút rồi.

Bắc Thần Hàn đang ở phía sau hai người, đương nhiên có thể nghe thấy lời nói của Yến Nam Hiên, một tay điểm nhẹ ở phía sau cánh tay của Yến Nam Hiên, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn Lăng Tuyệt Trần, kể từ sau khi hôn lễ của hắn và nàng không được thực hiện, ở trong mắt của nàng đã không còn tìm được hình bóng của hắn nữa rồi, là nàng đã chết tâm hay là do ngày trước nàng vẫn luốn diễn trò để che giấu quá giỏi. Mặc dù đủ loại suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, nhưng nét mặt vẫn không chút thay đổi vòng qua Lăng Tuyệt Trần, đi vào trong phòng.

Nghe vậy Kỳ Kiếm Vũ vội vàng đi nhanh lên phía trước, đưa tay vòng qua bả vai Yến Nam Hiên: "Nam Hiên, ngươi nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Sở đại ca và Lăng Tuyệt Trần, thật sự có thể có chuyện như vậy sao?"

Yến Nam Hiên vung tay lên cầm cây quạt che đi cánh tay của mình, quả thật là không nên nói, đừng xem động tác của Sở Dạ Phong chỉ nhẹ nhàng như vậy mà nghĩ là không sao, quả thật đây đúng là không phải đau đớn bình thường: "Chuyện của chính ngươi cũng còn trông nom không xong lại còn muốn nói tới những chuyện vớ vẩn của người khác nữa sao?!" Ánh mắt giễu cợt liếc nhìn Kỳ Kiếm Vũ đang không biết phải giải thích như thế nào.

Kỳ Kiếm Vũ buông Yến Nam Hiên ra, vung tay lên: "Thôi, không nói thì dẹp đi, tự ta đi hỏi!" Nói xong cũng đi theo vào phòng.

"Lục đạo sư, bọn họ đều tới!" Băng Dật nhìn đoàn người ở bên ngoài sân mới vừa tiến vào đây, lại khẽ cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt già nua đã biến đen của Lục đạo sư. 

"Lục đạo sư tốt, Mộ Dung đạo sư tốt!" Bắc Thần Thư Vũ vừa tiến vào liền ngọt ngào gọi tên Lục đạo sư sắc mặt đã chuyển thành màu đen và Mộ Dung Tư đang ngồi ở phía dưới bắt chéo hai chân.  

"Ta rất khỏe, nhưng có vài người sẽ không được tốt cho lắm!" Mộ Dung Tư cười nhạt, chép miệng ý bảo Bắc Thần Thư Vũ nhìn một chút gương mặt đã hoàn toàn bị kéo xuống của Lục đạo sư.  

Lục đạo sư đang muốn nói chuyện, Bắc Thần Thư Vũ liền bước nhanh đến phía trước, không đợi Lục đạo sư mở miệng liền vội vàng cướp lời nói trước: "Lục đạo sư người xem các đạo sư ở bên ngoài cũng đã chờ rất lâu rồi, chúng ta nên nhanh chân lên đường mới đúng."

Hiện tại đúng là cũng đã gần qua thời gian buổi trưa rồi, Lục đạo sư chịu đựng lửa giận trong lòng không muốn nổi giận mắng người, đứng dậy đi ra ngoài, mới vừa bước tới cửa chính đã nhìn thấy Sở Dạ Phong và Lăng Tuyệt Trần trong nháy mắt lửa giận trong lòng lại bùng lên, trong bụng không khỏi sinh ra một tia cảnh giác: Thánh nữ tuyệt đối không thể có tình cảm, nếu không làm sao trở thành Thánh nữ, đánh bại Nguyệt Ma đã sống lại!

"Tốt lắm, các ngươi cũng có thể lên đường rồi chứ?" Lục đạo sư đứng ở cạnh cửa, nhìn đoàn người đứng ở trong sân, trên mặt không có cách nào che giấu được sự nặng nề trong lòng.

"Lục đạo sư, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường!" Lôi Hỏa hất nhẹ tóc ngắn trên trán, lớn tiếng trả lời.

"Vậy các ngươi nhanh đi đi!" Lục đạo sư không kiên nhẫn phất tay một cái, chỉ một câu nói đơn giản như vậy khiến tất cả đạo sư và học viên cũng không khỏi có chút khiếp sợ, chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Nhìn ánh mắt hoài nghi của mọi người,  giận dữ trong lòng Lục đạo sư càng thêm gia tăng: "Tất cả giải tán, giải tán hết đi, có cái gì tốt mà nhìn!" Lớn tiếng rống xong liền xoay người đi vào phòng vung tay lên cửa phòng đã khép chặt, thấy phải tất cả mọi người không dám tin trợn to cặp mắt nhìn cửa phòng đã bị đóng lại.

Nhìn Lục đạo sư đóng chặt cửa phòng Mộ Dung Tư liền giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, trong nháy mắt tâm tình vui vẻ trên người hắn liền biến mất, ngay sau đó cũng lộ vẻ tức giận sờ sờ cái mũi: "Tất cả giải tán đi, đều trở về hết đi!" Nhìn nhóm người Lăng Tuyệt Trần phất phất tay: "Các ngươi cũng nhanh lên đường đi thôi!" Nói xong  gót giày liền chuyển một cái đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường giống như đang chạy trốn. 

Theo lời nói của Mộ Dung Tư, tất cả đạo sư và học viên vây xem đang bàn tán ầm ĩ cũng từ từ tản đi hết. 

Lăng Tuyệt Trần hừ lạnh một tiếng: "Đi thôi, không có việc gì còn làm cho người ta phải ở đây đợi lâu như vậy!" Nói xong liền dẫn đầu rời đi, Lôi Hỏa vội vàng đuổi theo sát phía sau: "Tuyệt Trần, ngươi chờ ta một chút!"

Yến Nam Hiên bước tới sát bên cạnh Sở Dạ Phong thì thầm: "Xem ra tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm!" Vừa nói xong liền đã có dự tính từ trước thân hình vội vàng chạy tới nơi cách xa người nào đó năm thước. 

Hai mắt Sở Dạ Phong khẽ động, nói thật, lần này hắn ngược lại thật sự không có muốn ra tay! Xem ra Yến Nam hiên vẫn không thể nào đoán được tâm ý của hắn.