Nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi, sắc mặt của đạo trưởng Phương và Võ Kiếm cứng đờ, hai người liếc nhìn nhau, sắc mặt đều không đẹp.
Trong lòng Dương Bách Xuyên rơi lộp bộp, vội vàng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
Hít sâu một hơi, đạo trưởng Phương nói: “Bên chỗ Cố Đô đã xảy ra chuyện.”
“Cái gì? Tại sao lại xảy ra chuyện, là San San? Hay đám người Thiết Đản?” m thanh của Dương Bách Xuyên tăng cao, toàn thân căng chặt, trong lúc vô tình đã phóng thích uy áp Trúc Cơ kỳ ra.
Võ Kiếm đứng bên người còn chưa tu chân, vẫn là võ cổ giả, không thừa nhận nổi, trực tiếp ngồi quỳ xuống đất dưới uy áp của Dương Bách Xuyên. Sắc mặt của đạo trưởng Phương cũng trắng bệch, vội vàng nói: “Tiểu thư không sao.”
Người của Vân Môn đều biết Dương San San là mạng sống của Dương Bách Xuyên, vì vậy vội vàng nói Dương San San không sao.
Trước tiên phải làm dịu cơn tức giận của Dương Bách Xuyên đã.
Khí thế phát ra trên người anh thật sự muốn mạng.
Không thấy Võ Kiếm đã ngồi bệt xuống đất sao?
Không biết tu vi hiện tại của môn chủ là gì, quá kh ủng bố.
Đạo trưởng Phương nghĩ thầm trong lòng.
Ông ta cũng miễn cưỡng lắm mới chống đỡ nổi trước khí thế của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cũng phát hiện chính mình khẩn trương làm đồ đệ và đạo trưởng Phương thừa nhận áp lực, vội vàng thu hồi hơi thở trên người.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, đạo trưởng Phương mới nói: “Tầm khoảng nửa tháng trước, lúc tiểu thư được nghỉ đông chuẩn bị đi về, đột nhiên bị một kẻ thần bí tập kích, Đường Long và Cổ Tư Lạc… Bọn họ bị người giết.”
Dương Bách Xuyên chấn động: “San San trở lại chưa?”
“Tiểu thư đã trở về bình an, là Lục hộ pháp và tiểu thư Vô Tình tự mình tiếp về.” Đạo trưởng Phương trả lời.
“Bên chỗ công ty thì sao? Đám người Lưu Tích Kỳ có sao không?” Dương Bách Xuyên nghiêm trọng hỏi.
Đạo trưởng Phương lắc đầu: “Công ty vẫn ổn, đám Lưu Tích Kỳ đều không sao, từ sau khi Đường Long và Cổ Tư Lạc xảy ra chuyện, tiểu thư Vô Tình và Lục hộ pháp đã đi đến Cố Đô trấn giữ. Những người khác lo lắng có người trở về thôn quấy rối nên đã đi sang thôn mới bảo vệ.”
Dương Bách Xuyên gật đầu, tâm tình vui sướng sau khi tu vi tăng lên đã không còn sót lại một chút gì: “Tôi về nhà trước.”
Nói xong, Dương Bách Xuyên bước ra một bước, biến mất trước mặt hai người.
Bây giờ trong lòng anh rất muốn gặp mọi người.
Cái chết của Đường Long và Cổ Tư Lạc đã đánh cho anh một đòn cảnh cáo, trong lòng áp lực đến cực điểm.
Bây giờ anh muốn biết rõ xem là ai đã ra tay muốn giết San San.
Là người của Thần Tông? Hay là người của m Nguyệt Môn? Hay là của Xương Hoa hoặc gia tộc quỷ hút máu Dracula?
Không biết Ngô Mặc Thu bảo vệ bên cạnh San San có việc gì hay không?
Dưới chân giống như đạp gió chạy vào nhà ở thôn mới.
Vừa đi vào thì thấy tất cả mọi người đều ở.
Ngoại trừ Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi đang trấn giữ ở Cố Đô, những người khác đều ở.
Tửu Tiên lão đầu lôi kéo Vương Tông Nhân và Độc Cô Hối uống rượu, Triệu Nam, Ninh Kha và em gái Dương San San đang phơi nắng cùng với bà nội ở trong viện, có lẽ Ninh Kha trở về sau khi xin nghỉ dài hạn.
Khâu Vân bận việc ở phòng bếp, chỉ có Trần Bảy Roi không ở đây. Phóng xuất thần thức ra, phát hiện Trần Bảy Roi đang xem bản vẽ cùng với Lưu Chấn Quốc ở trong nhà Lưu Tích Kỳ. Bên trên là bản thiết kế khách sạn, có lẽ đang bàn bạc chuyện sinh thái khu du lịch.
Sau khi Dương Bách Xuyên xuất hiện, mọi người giống như tìm được tâm phúc, kêu to.
Từ sau khi Đường Long và Cổ Tư Lạc xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảm.
Nhưng Dương Bách Xuyên đang bế quan, không ai dám đi quấy rầy.