Nhà tổ nhà họ Dương cuối cùng cũng như ý nguyện, ba sân nhỏ nối liền với nhau, hợp thành một thể.
Đi quanh một vòng, Dương Bách Xuyên rất hài lòng.
Tổng cộng đã cải tạo và phục hồi khoảng ba mươi ngôi nhà cổ, những ngôi nhà này sử dụng làm tổng bộ của Vân Môn đã dư dả.
Dương Bách Xuyên không phải không nghĩ đến mở buôn bán, chẳng qua hiện tại anh không thiếu tiền.
Đối với vấn đề sinh sống của bà con, anh đã nghĩ kỹ, đầu tư khách sạn du lịch sinh thái ở thôn mới đã đủ báo đáp mọi người, thôn cũ sẽ trở thành cấm địa của Vân Môn, không mở cửa cho người ngoài.
Chuyện này quay về còn phải thương lượng với bí thư thôn Lưu Chấn Quốc, dựa theo suy nghĩ trước kia Dương Bách Xuyên, anh muốn cải tạo lại thôn cũ, kêu gọi đầu tư, xây dựng thôn văn nghệ xem như phúc lợi cho bà con.
Thế nhưng hiện tại nếu đã dời Vân Môn đến đây, kế hoạch này tự nhiên sẽ thay đổi.
Hơn nữa nói đến việc xây dựng rộng rãi, thôn mới bên kia sống rộng rãi, càng thích hợp phát triển hơn. Thôn cũ bên này dựa núi, không hợp phát triển dân sinh, ngược lại là địa điểm phù hợp để người Vân Môn tu luyện.
Hiện tại vấn đề đầu tiên chính là bày trận pháp, tốt nhất có thể bao phủ toàn bộ thôn làng, Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ Vân Thiên Tà trong lòng: "Sư phụ, người nhìn xem, nơi này làm căn cơ của Vân Môn, bày trận pháp gì thì thích hợp?
“Nơi này dựa núi, cạnh sông, cũng khá gần đầm Tiên Nữ lần trước, tốn chút công phu có thể miễn cưỡng bày một trận Tiểu Chu Thiên, sơn thủy tương hợp, thiên địa tương ứng, linh khí tụ hợp, cũng không tệ, linh thạch trong tay con còn lại bao nhiêu?”
Lần này Vân Thiên Tà không hề mắng chửi, chẳng lâu sau đã trả lời Dương Bách Xuyên.
"Một hai ngày nữa, hẳn Ngô Nam bên kia sẽ đưa tới linh dược luyện đan tới, sau khi hoàn thành cộng thêm linh thạch trong tay chừng bốn mươi viên, đủ không?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Trận Tiểu Chu Thiên cấp bậc thấp nhất cần mười hai viên, cao hơn cần hai mươi bốn viên, ba mươi sáu viên, năm mươi bốn viên, cứ như vậy, linh thạch càng nhiều, uy lực của trận pháp càng lớn. Con nên nghĩ cách gom đủ năm mươi bốn viên, bày trận Tiểu Chu Thiên cấp bốn, phòng ngự có thể chống đỡ Kim Đan kỳ, về phần linh khí tích lũy cũng đủ dùng để tu luyện.” Vân Thiên Tà hời hợt nói.
“Năm mươi bốn viên? Nhiều như vậy?” Dương Bách Xuyên lớn tiếng nói.
“Thằng nhóc thúi, thế là nhiều à? Đến lúc đó còn nhờ vi sư giúp đỡ nữa đấy, nếu không con đừng mơ bày trận được, năm mươi bốn viên linh thạch hạ phẩm mà thôi. Ở Tu Chân Giới, trận pháp hộ tông bao phủ cả mặt ngoài và bên trong, tùy tiện nói ra số lượng linh thạch cần có để bày trận đều có thể dọa chết con.
Hơn nữa trận pháp cỡ Tiểu Chu Thiên ở Tu Chân Giới chính là trận pháp rác rưởi, muốn làm trận pháp hộ tông ít nhất phải là trận Đại Chu Thiên trở lên, trận này của con chỉ cấp bốn mà thôi, chỉ có thể phòng ngự được Kim Đan kỳ.” Vân Thiên Tà khinh thường nói.
“Đây là trái đất đấy, có thể so sánh với Tu Chân giới được à?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, thầm nhủ trong lòng.
“Vậy cũng đúng, dù sao con tự xem làm, thật sự không được thì bày trận cấp ba cũng được.” Vân Thiên Tà thuận miệng nói.
“Không sao, để con nghĩ cách kiếm linh thạch.” Dương Bách Xuyên nói.
"Tùy con, đợi khi nào bày trận pháp thì gọi ta.” Nói xong, Vân Thiên Tà không để ý tới Dương Bách Xuyên nữa.
Dương Bách Xuyên nghĩ, xem ra chuyện bày trận pháp phải chờ vài ngày, tạm thời luyện đan trước, sau đó nghĩ cách kiếm linh thạch.
Sau khi nhìn một vòng, Dương Bách Xuyên trở lại thôn mới ăn cơm với bà ngoại, sau đó thông báo bế quan.
Mật thất bế quan được xây dựng tại nhà tổ ở thôn cũ, mật thất nằm ở cái sân nhỏ cuối cùng trong viện, Trần Bảy Roi đặc biệt xây dựng cho Dương Bách Xuyên.
Đương nhiên hai viện trước cũng có mật thất, cho tất cả mọi người tu luyện, dù sao phòng cũng nhiều, đủ người Vân Môn ở.
Trước khi bế quan, Dương Bách Xuyên dặn dò đạo trưởng Phương nếu Thần Long Đàm đưa đan dược tới thì luyện đan Bồi Nguyên, hoàn thành đơn đặt hàng, đương nhiên cũng đừng quên nhận thêm đơn, hiện tại bọn họ rất cần linh thạch, cũng chính là Thiên Thiên tinh thạch trong miệng võ cổ giả.
Đạo trưởng Phương đã có thể luyện chế đan Bồi Nguyên liên tục cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Về phần hai chị em Lục Tuyết Hi thì tiếp tục luyện chế phù chú, lần trước bọn họ chưa hoàn thành.
Dương Bách Xuyên còn để lại cho Tửu Tiên lão đầu mười bình rượu khỉ, dặn Vương Tông Nhân trông chừng ông ta đừng để xảy ra chuyện là được, lại đưa hơn mười bình rượu khỉ kia cho Vương Tông Nhân bảo quản, lúc nào Tửu Tiên lão đầu uống xong ầm ĩ thì mới từ từ đưa cho ông ta.
Ngoài ra anh còn dặn dò Độc Cô vô tình bảo vệ thôn cẩn thận, tất cả cứ chờ anh xuất quan rồi nói sau.
Đối với việc đầu tư du lịch sinh thái, Dương Bách Xuyên sai Trần Bảy Roi nói chuyện với Lưu Chấn Quốc, về mặt tài chính thì bảo hắn gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ, lấy danh nghĩa công ty Vân Kỳ đầu tư. Anh không định để kế hoạch du lịch sinh thái này cho bản thân, xem như nhường lại cho bà con trong thôn hồi báo thôn cũ.
Thật ra đối với người tu luyện mà nói, tất cả mọi người đều đồng ý với chuyện này, bọn họ đã biết được sự cường đại của Thần Tông và m Nguyệt Môn từ miệng Dương Bách Xuyên, vì vậy tất cả đều tự giác tu luyện tăng thực lực.