Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 975




"Ừ, Thần Tông và  m Nguyệt Môn mà tôi vừa nhắc tới đều là tông môn truyền thừa cổ xưa nên trong hai tông môn đó rất có thể có cao thủ Tiên Thiên hùng mạnh tồn tại. Tôi từng giết người thuộc hai tông môn này nên cần phải đề phòng bọn họ trả thù cẩn thận không thể có một chút sơ suất nào. Thực lực của võ cổ giả Tiên Thiên không phải là hạng xoàng, không thể không cẩn thận được. Mặt khác còn có một số kẻ thù cũng có thể sẽ tìm đến nữa, bọn họ đang ở trong bóng tối, nói không chừng sẽ liên lụy đến mọi người, bản thân cậu nhớ phải cẩn thận nhé."  

Dương Bách Xuyên trịnh trọng dặn dò Lưu Tích Kỳ.  

Lưu Tích Kỳ gật đầu nói: "Tôi sẽ cẩn thận, ngoài ra tôi muốn để Lâm Hoan ở lại đây. Cô ấy vẫn luôn quản lý tài chính của công ty, nếu cô ấy mà rời đi, tôi thấy không yên tâm khi tìm người khác làm, cậu thấy sao?"  

Dương Bách Xuyên ngẫm lại thấy cũng hợp lý, bèn nói: "Được, vậy thì để Lâm Hoan ở lại đây đi, sau này mà tìm được ứng viên quản lý tài chính thích hợp thì sẽ thay cô ấy."  

"Cái này thì tôi biết, vậy thôi bọn tôi đi trước nhé." Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị lên xe.  

Dương Bách Xuyên đi đến trước mặt Lâm Hoan nói: "Vất vả cho cậu rồi, đợi Thiết Đản tìm được ứng viên phù hợp để thay thế vị trí của cậu thì cậu có thể trở về."  

"Ừm, tôi biết rồi, tập đoàn đang trong thời kỳ cơ cấu toàn quốc mấu chốt. Lúc này tôi cũng không thể rời đi được, cậu yên tâm, tôi sẽ tự cẩn thận." Lâm Hoan nói.  

"Được rồi các cậu đi đi, qua mấy hôm nữa tôi sẽ sai người đưa đan dược cho các cậu. Đừng bỏ dở việc tu luyện, sau này chúng ta rất có thể sẽ phải đối mặt với một kẻ địch rất lợi hại." Dương Bách Xuyên lộ ra vẻ mặt lo lắng.  

Sau đó anh đưa Lâm Hoan và Lưu Tích Kỳ rời đi, tiếp theo gọi em gái mình Dương San San, Đường Long với Cổ Tư Lạc tới.  

Anh hỏi Dương San San: "San San em còn được nghỉ mấy ngày nữa?"  

"Khoảng một tuần gì đó, tối đa mười ngày nữa em sẽ trở về." Hôm nay Dương San San mới nhìn dáng vẻ tức giận của anh trai mình, đến bây giờ cô bé vẫn thấy hơi sợ hãi.  

"Ừ, không được tùy hứng, chuyện gì cũng phải nghe Đường Long và Cổ Tư Lạc sắp xếp, an toàn là trên hết. Chờ hết kỳ nghỉ thì em lập tức trở về cho anh, đã biết chưa?" Dương Bách Xuyên lo cho em gái mình là Dương San San nhất. Hiện tại cô bé vẫn là sinh viên năm nhất, tu vi cũng chỉ mới lên Luyện Khí kỳ tầng một mà thôi.  

"Anh trai, em cũng đâu phải là trẻ con, anh yên tâm em nhất định sẽ nghe lời anh Đường và chị Tư Lạc." Dương San San lè lưỡi nói.  

"Tốt nhất là như vậy." Dương Bách Xuyên cưng chiều nhéo mũi cô bé một chút, ngay sau đó anh quay sang nói với Đường Long và Cổ Tư Lạc: "Khoảng thời gian này vất vả cho hai người rồi, nếu San San mà không nghe lời, cứ việc răn dạy con bé, nói chung ưu tiên an toàn là trên hết."  

"Cậu Dương cứ yên tâm, chúng tôi thề rằng sẽ bảo vệ tiểu thư an toàn, sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì. Kẻ nào muốn hại tiểu thư, trừ khi phải bước qua xác của chúng tôi."  

Trong lòng Đường Long và Cổ Tư Lạc đều hiểu rõ tầm quan trọng của đứa em gái này đối với Dương Bách Xuyên, hai người bọn họ đều cực kỳ nghiêm túc đảm bảo với Dương Bách Xuyên.  

"Không cần phải nghiêm trọng như vậy, hai người chỉ cần cẩn thận một chút là được, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi đầu tiên. Được rồi, hai người đi đi." Dương Bách Xuyên phất tay ý bảo ba người bọn họ rời đi.  

Lúc này khi anh vừa quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Mặc Thu đứng ở một bên. Sau khi cắt nuốt ma tinh, Ngô Mặc Thu đã biến thành một người phụ nữ xinh đẹp chỉ sau một đêm, cực kỳ kinh diễm. Dương Bách Xuyên nhìn cô, dịu dàng nói: "Thu Nhi, sau khi chúng ta tới Cố Đô, sự an toàn của San San và những người khác phải nhờ cậy vào em rồi."  

"Chủ nhân anh cứ yên tâm, Thu Nhi nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư an toàn..."  

Sau khi trò chuyện với Ngô Mặc Thu vài câu, Dương Bách Xuyên bảo cô rời đi. Hiện tại xét trong toàn thể Vân Môn, nếu không tính Tửu Tiên lão đầu thì hiện giờ tu vi của Ngô Mặc Thu là mạnh nhất. Sau khi cô cắn nuốt ma tinh thì cô đã chính thức lên được tu vi Trúc Cơ kỳ, có cô ở lại Cố Đô âm thầm bảo vệ em gái anh là Dương San San và để ý đến sự an toàn của Lưu Tích Kỳ và những người khác, Dương Bách Xuyên cũng thấy yên tâm phần nào.  

Lúc này, Ninh Kha có chút câu nệ đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Dương Bách Xuyên biết Ninh Kha với thân phận là một cảnh sát, cô ta không thể rời đi được, nhưng mà từ góc độ ích kỷ mà nói, công việc này rất nguy hiểm, anh hy vọng cô ấy sẽ trở về Vân Môn để tu luyện cùng với anh.  

"Muốn nói gì thì cứ nói đi." Dương Bách Xuyên nở một nụ cười với Ninh Kha. Từ sau vụ việc lần trước, Ninh Kha xem như đã hoàn toàn không còn dáng vẻ cáu gắt khi ở trước mặt Dương Bách Xuyên nữa rồi, cách cư xử của cô cực kỳ ấm áp.  

Nhìn thấy bộ dạng câu nệ của cô ta, Dương Bách Xuyên cũng biết chuyện này đúng là rất khó khăn đối với cô ta.  

“Em… Em vẫn chưa bàn giao công việc, đi tìm anh muộn mấy ngày có được không?” Ninh Kha có chút thấp thỏm, sự tức giận trước đó của Dương Bách Xuyên với hai Linh Thú khiến cô ta rất sợ hãi. Cô ta chưa từng thấy tâm trạng người đàn ông này tồi tệ đến vậy.  

Dương Bách Xuyên thở dài một tiếng rồi đáp: “Anh biết chắc chắn em sẽ không yên tâm khi bảo em bỏ công việc bây giờ. Nhưng anh lo cho sự an toàn của em, cho em vài ngày để xin nghỉ dài hạn, qua mấy ngày nữa thì về cùng với bọn San San đi. Đợi đến khi em mạnh lên một chút thì lại quay về làm việc, đến lúc đó em cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân mình, được không?”