Tất cả đều cần thời gian và thực lực.
Không đến Trúc Cơ, anh cùng lắm ngang cơ với dị năng giả hoặc võ cổ giả Thiên Thiên tầng hai mà thôi, nếu đụng phải cường giả trên tầng hai, anh chỉ có nước chạy trốn.
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên còn định kéo dài hai ngày đợi em gái Dương San San nghỉ đông quay về mới đi, hiện tại nhận được điện thoại của Ngô Nam, nghe thấy tin Hạ Lộ mất tích, anh không muốn chờ đợi thêm một ngày nào nữa.
Anh bấm số của u Dương Ngọc Thanh, nói thẳng: “Vân Môn sắp dời đi trong hôm nay, em hy vọng cô đi theo em.”
u Dương Ngọc Thanh đầu bên kia điện thoại hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi: “Gấp như vậy à?” Trong lòng cô ấy rất ngọt ngào khi Dương Bách Xuyên trở về vẫn nhớ đến mình.
“Ừ, rất gấp.” Có một số việc, Dương Bách Xuyên không thể giải thích nhiều với người khác.
“Bên này cô sắp nghỉ đông rồi, còn một tuần lễ nữa thôi, hay là bọn em về trước, cô được nghỉ rồi đi tìm em sau?” u Dương Ngọc Thanh là giáo sư đại học, theo bản năng chịu trách nhiệm đối với sinh viên của mình.
Dương Bách Xuyên cũng hiểu điểm này, nghĩ ngợi một lát rồi đồng ý: “Được, đợi nghỉ đông cô gọi cho em, em sai người đến đón cô.”
“Ừ.”
…
Cúp điện thoại, Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua lối vào mật thất, thấy Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ.
Hai người vội vàng đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, hỏi: “Tiên sinh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Hôm nay Vân Môn sẽ dời đi, Ngô Mặc Hạ, tôi giao cho cô một nhiệm vụ, bảo vệ an toàn cho u Dương Ngọc Thanh. Về phần Kiều Phúc, trước tiên anh canh giữ tại căn biệt thự, nơi này có trận pháp, về sau cũng là cứ điểm của Vân Môn chúng ta, cần người trông coi, không có vấn đề gì chứ?” Dương Bách Xuyên nói thẳng.
Hai người đồng thanh trả lời: “Tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Đúng lúc này, Tửu Tiên lão đầu ngồi đối diện bỗng lên tiếng: “Thằng nhóc Xuyên, bên cạnh cậu có gì thế?”
Lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện với Kiều Phúc, Ngô Mặc Hạ đều cố ý hạ thấp giọng, không để Tửu Tiên lão đầu nhìn ra cái gì, không nghĩ tới lão già kia đã uống rượu choáng váng vẫn có thể bất thình lình thốt ra một câu như vậy, quả thật khiến trong lòng Dương Bách Xuyên hoảng sợ không thôi.
Đối với sự tồn tại của ba quỷ tu Kiều Phúc, Dương Bách Xuyên cố gắng không muốn để cho người khác biết, nghe thấy Tửu Tiên lão đầu hỏi, anh giả ngu nói: “Cái gì?”
“Ha ha, tuy lão phu nhìn không thấy nhưng có thể cảm giác được, ở phía sau lưng thằng nhóc cậu có hai thứ tồn tại, một khí tức trong đó lão phu đã cảm nhận được lúc ở Lê Sơn, nói mau, có phải thằng nhóc câu đi con đường tà đạo rồi đúng không? Mấy trăm năm trước, thế giới này có người dẫn quỷ hại người, sau đó đã bị người của giới cổ võ liên hợp lại băm thành thịt nhão đấy.” Giờ phút này, Tửu Tiên lão đầu không hề giống một lão đầu điên khùng có bệnh một chút nào, suy nghĩ nói chuyện rất rõ ràng.
Chẳng qua Dương Bách Xuyên ngẫm lại cũng đúng, dựa theo lời sư phụ nói, lão đầu này luyện công tẩu hỏa nhập ma mới khiến đại não hỗn loạn, lúc không phát bệnh, hẳn trong đầu ông ta vẫn có thể nhớ tới một số chuyện.
Có thể nhớ được chuyện trăm năm trước cũng không dễ dàng.
Dương Bách Xuyên im lặng ra hiệu cho Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ rời đi, nhìn Tửu Tiên lão đầu nói sang chuyện khác: “Đại trưởng lão, hôm nay chúng ta sẽ dời về tổng bộ Vân Môn, chờ sau khi trở về con cho người uống rượu khỉ đủ luôn được không?”
Vừa nghe lời này, ánh mắt Tửu Tiên lão đầu bốc lên ánh sáng xanh, vội vàng nói: "Thằng nhóc Xuyên, nói thì phải giữ lời đấy, sau khi trở về lão phu uống không đủ thì đừng trách sao lão phu đánh cậu!"
Vừa nói đến rượu, Tửu Tiên lão đầu sẽ quên hết mọi thứ.
Dương Bách Xuyên thành công chuyển đề tài, anh cũng không muốn ba quỷ tu Kiều Phúc bị phơi bày ra ánh sáng sớm, anh muốn giữ bọn họ lại làm át chủ bài dùng vào lúc mấu chốt.
"Không thành vấn đề, uống không đủ người cứ việc đánh con." Dương Bách Xuyên đáp ứng.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, Vương Tông Nhân và Võ Kiếm đã dẫn chồn nhỏ Hương Hương và Hầu Đầu Đậu từ bên ngoài về.
Lục Tuyết Hi và đạo trưởng Phương cũng thu dọn xong hành lý từ trên lầu đi xuống.