Ninh Vũ cũng không khá hơn chút nào, anh Tam bị Dương Bách Xuyên đánh một cú ngã lên vách tường, anh ta biết lần này xong đời rồi, võ thuật của Dương Bách Xuyên quá mạnh, ngay cả bộ đội đặc chủng như anh Tam cũng không phải là đối thủ, hôm nay thù này không chỉ không trả được, làm không được lại bị Dương Bách Xuyên đánh cho một trận.
Trong lòng anh ta nghĩ, nếu có thể tránh thoát kiếp nạn lần này, anh ta nhất định thấy Dương Bách Xuyên sẽ đi đường vòng, là thật lòng chịu thua, trong lòng cũng sợ hãi.
Cả đám đều trợn mắt há hốc mồm.
Đã từng gặp cướp cũng chưa từng thấy qua quái vật đột biến nào như Dương Bách Xuyên vậy.
Một người cả trăm cân, nói đánh bay một quyền đã đánh bay ra ngoài.
Nghịch thiên cũng không phải như vậy chứ.
Trong lòng đám người Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ kêu r3n.
Khóe miệng Dương Bách Xuyên nhếch lên, căn bản không để ý tới mấy người Dư Thiệu Cương bị dọa ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên từ góc tường đứng dậy, nhìn ý chí chiến đấu trong ánh mắt anh ta, trong lòng anh càng thêm thưởng thức vài phần.
Người này, trên người có một quyết tâm không chịu thua, đây mới là quân nhân, là binh vương chân chính.
Trong lòng anh cơ bản đã chắc chắn, anh Tam trong miệng Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương này là binh chủng của bộ đội đặc chủng.
Quân nhân bình thường thì trên người sẽ không có tinh thần tàn nhẫn này.
Dương Bách Xuyên lại không biết, ánh mắt hứng thú của anh, lọt vào mắt Hàn Tiểu Tam lại là sự khiêu khích đối với anh ta.
Anh ta đứng lên gầm một tiếng, lập tức muốn lần nữa vọt tới cùng Dương Bách Xuyên liều mạng.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở hành lang.
“Dừng tay ~”
Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhìn thấy, cơ thể thanh niên cứng đờ.
Anh cũng quay đầu nhìn, lập tức vui vẻ, không ngờ Vương Mộ Sinh đã xuất hiện bên cạnh bọn họ không biết từ lúc nào.
Vừa định chào hỏi Vương Mộ Sinh, lại phát hiện thanh niên vội vàng đứng thẳng người, cúi chào Vương Mộ Sinh, trong miệng lớn tiếng nói: “Chào Thủ trưởng!”
‘À~ đây là tình huống gì?” Dương Bách Xuyên buồn bực, nói thầm trong lòng.
Lúc này Vương Mộ Sinh đen mặt đi tới, nhìn về phía thanh niên nói: “Hàn Tiểu Tam, không phải đã cho cậu nghỉ phép về nhà thăm người thân sao? Sao cậu lại ra tay với những vị khách mà tôi mời? Thằng nhóc nhà cậu, có kỹ năng không thế?”
Lúc này, Dương Bách Xuyên mới biết được, thì ra thanh niên này tên là Hàn Tiểu Tam, chẳng trách Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ lại gọi anh ta là anh Tam.
Điều thú vị chính là, Dương Bách Xuyên nhìn thấy mỗi lần Vương Mộ Sinh nói một câu, cơ thể Hàn Tiểu Tam đều sẽ run lên, mồ hôi trên trán bắt đầu lăn xuống, cũng không biết là do đau đớn vì bị mình đánh gãy xương hay là sợ Vương Mộ Sinh?