Rời khỏi nhà họ Lâm, Dương Bách Xuyên trực tiếp lái xe về nhà, trời đã sắp sập tối rồi. Anh vốn định dẫn Lâm Hoan về biệt thự với mình, thế nhưng nghĩ lại vẫn thôi, cô ở nhà với ba mẹ thì tốt hơn.
Nghĩ tới ba mẹ Lâm Hoan, Dương Bách Xuyên cũng nghĩ đến bà ngoại, mấy ngày nay đã xử lý gần như ổn thỏa mọi chuyện, anh cũng nên chuẩn bị trở về rồi.
Điện thoại Liễu Linh Linh không gọi được, đây là một trong những nguyên nhân anh sốt ruột.
Cho dù Lâm Hoan nói Liễu Linh Linh đến chỗ anh trai cô ấy, tâm trạng Dương Bách Xuyên vẫn không thể bình tĩnh như trước.
Quả thật vẫn nên đợi anh đột phá Trúc Cơ rồi đến nước Pháp một chuyến.
Trong khi suy nghĩ những vấn đề này, Dương Bách Xuyên đã quay lại biệt thự.
Vừa vào cửa đã nghe thấy Tửu Tiên lão đầu ầm ĩ đòi rượu, Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân đang hầu rượu ông ấy.
Chẳng qua bên cạnh bọn họ còn có một người nữa.
Là Võ Kiếm, tam đồ đệ đã trở lại.
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên bước vào, Võ Kiếm vội vàng tiến lên hành lễ.
“Đệ tử gặp qua sư phụ.” Võ Kiếm vừa nói vừa dùng lễ chào hỏi thời cổ.
Dương Bách Xuyên đỡ anh ta: “Sau này đừng có hễ một tí lại quỳ xuống, dưới đầu gối đàn ông là hoàng kim, ít quỳ thôi, muốn tôn sư trọng đạo cũng không cần phải làm thế, chỉ cần trong lòng có ý là tốt rồi.”
“Dạ, đệ tử hiểu rõ.” Võ Kiếm nói chuyện không cười cũng không tức giận, chỉ có một dáng vẻ lạnh lùng, từ ngày đầu tiên gặp mặt đã là như vậy rồi, ngoại trừ điên cuồng chỉ có lạnh như băng.
Dương Bách Xuyên nghĩ cái này có liên quan đến những chuyện anh ta từng trải qua, dù sao cũng là trẻ mồ côi, được ni cô nuôi dưỡng từ nhỏ, không ba không mẹ, tính tình kỳ quặc cũng bình thường.
Trong ba đồ đệ, đại đồ đệ Độc Cô Hối tính tình kiêu ngạo, đồng thời cũng là cái máy hát, tên này đầu óc linh hoạt, phản ứng lại nhanh, làm gì cũng thích nghĩ ngợi nhưng được cái thiên phú cực kỳ cao.
Nhị đồ đệ Vương Tông Nhân tuy ít nói nhưng không bí ẩn đến mức làm người khác bực mình như Võ Kiếm, thật ra Vương Tông Nhân là người ngoài mềm trong cứng, tính cách ngay thẳng, thành thật không gian xảo, bình thường lúc ở chung với Độc Cô Hối, mỗi khi đối phương trêu chọc cậu ta đều có thể nhịn xuống.
Tuy nhiên nếu chọc Vương Tông Nhân điên tiết lên thì hậu quả rất nghiêm trọng, loại người thành thật như cậu ta mỗi khi liều mạng đều tỏa ra khí thế đến quỷ thần cũng e sợ, vì thế có đôi khi Độc Cô Hối cũng không dám chọc giận cậu ta thật, dù sao trên danh nghĩa anh ấy vẫn là đại sư huynh của Vương Tông Nhân, hiện giờ lại thêm một Võ Kiếm.
Về phần tam đồ đệ Võ Kiếm, mặc dù Dương Bách Xuyên chỉ mới tiếp xúc nhưng anh có thể nhìn ra, nhờ truyền thừa Đao Ma mà thiên phú của Võ Kiếm không hề thua kém Độc Cô Hối. Hai người, một kiếm một đao, một chính một tà hệt như số mệnh sắp xếp.
Ba đồ đệ, ba loại tính cách khác nhau, đặt chung một chỗ rất có ý tứ, có ưu và khuyết riêng biệt.
Trên người Võ Kiếm đầy tà khí, Dương Bách Xuyên đã phát hiện ra điểm này ở đại hội võ cổ rồi, lúc đó anh nghĩ về sau tìm cách lại bỏ lệ khí trên người Võ Kiếm rồi mới để anh ta tu chân luyện đao, chắc chắn sẽ đem lại lợi ích to lớn cho con đường tu luyện của đối phương.
Đối với công pháp tu chân của Võ Kiếm, Dương Bách Xuyên đã tìm được một bộ đao pháp từ trong truyền thừa của mình. Theo như sư phụ anh nói, đây là đao pháp của một vị Ma Vương, uy lực vô biên, tất nhiên muốn luyện đao pháp này thì phải tu Kinh Vân Thiên, nhằm cân bằng ma tính trong đao pháp.
Tuy nhiên, ưu tiên hàng đầu phải là loại trừ lệ khí trên người Võ Kiếm, về phần xóa thế nào thì Dương Bách Xuyên nghĩ tới Điêu Khắc Tâm Kinh ngay, không gì có thể luyện tâm cảnh tốt hơn nó.
Tửu Tiên lão đầu vừa thấy Dương Bách Xuyên trở về thì trưng ra khuôn mặt bực tức, phun ra ba chữ, mang rượu tới đây.
Dương Bách Xuyên cạn lời, một ngày một chai rượu khỉ, cộng thêm mấy bình rượu tốt bình thường, thế mà vẫn thấy chưa đủ.
Chẳng qua anh không thể kích thích lão già này được, còn phải cười nói: “Đại trưởng lão, chờ một chút, con đi lấy rượu khỉ cho người.”
“Mau lên một chút, lão phu thèm sắp chết rồi.” Tửu Tiên lão đầu không kiên nhẫn xua tay.
Khóe miệng Dương Bách Xuyên co giật, kêu Độc Cô Hối và Võ Kiếm: “Hai người các cậu theo tôi lên lầu.”