Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 962




Nếu Dương Bách Xuyên thẳng thắn thành khẩn, Lâm Chấn Hải sẽ rất thưởng thức anh. Ông ấy biết Dương Bách Xuyên không phải người thường, cặp đôi lần trước được phái đi bảo vệ ông ấy chính là cao thủ, mặc dù không phải võ cổ giả, nhưng không có nghĩa Lâm Chấn Hải không hiểu biết võ cổ giả.  

Dương Bách Xuyên là võ cổ giả, bên người có nhiều đàn bà là chuyện rất bình thường, ông ấy không quan tâm những điều đó, ông ấy chỉ để ý Dương Bách Xuyên sẽ xử lý quan hệ với con gái mình như thế nào.  

Lúc này mẹ của Lâm Hoan, Hà Mai nhìn thoáng qua chồng mình, cầm lấy tay của Lâm Hoan, nói: “Hoan Nhi, đi, đi làm nóng thức ăn với mẹ.” Bà biết lúc này không thích hợp để ở lại, để hai người đàn ông nói chuyện thì tốt hơn.  

Lâm Hoan đang định giải vây giúp Dương Bách Xuyên, nhưng lại bị mẹ kéo vào trong phòng bếp.  

Trong phòng khách chỉ còn lại Dương Bách Xuyên và Lâm Chấn Hải.  

Ánh mắt của Lâm Chấn Hải vẫn nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, chờ anh trả lời.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nhếch miệng, cười nhẹ, đánh vỡ không khí có chút nặng nề, sau đó không chút khiếp đảm nói: “Chú Lâm, cháu và Hoan Nhi là quan hệ bạn bè nam nữ.”  

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Lâm Chấn Hải lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Hừ, quan hệ bạn bè nam nữ, tốt lắm. Dương Bách Xuyên, cậu dùng miệng nói ra lời này không nóng miệng sao?”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đã đoán được Lâm Chấn Hải biết được một ít chuyện của anh, ví dụ như về phụ nữ.  

Nhưng vậy thì sao chứ?  

Đường đường là truyền nhân của Chí Tôn Tán Tiên, không lẽ không đảm đương được chút việc nhỏ này? Anh là người tu chân, là thần tiên trong mắt người thường như Lâm Chấn Hải, có gì không thể?  

Bảo anh từ bỏ những người phụ nữ bên cạnh chỉ cưới một mình Lâm Hoan, Dương Bách Xuyên không làm được. Bảo anh và Lâm Hoan tách ra, cũng không làm được, trừ khi một ngày nào đó Lâm Hoan nói không thích anh, có lẽ anh sẽ buông tay.  

Nếu không không ai có thể cản trở anh.  

Từ lần trước bởi vì chuyện của  u Dương Ngọc Thanh mà nảy sinh tâm ma, sau khi hiểu rõ tâm ý của mình, Dương Bách Xuyên quyết định làm quốc vương trong chuyện tình cảm, quốc vương bá đạo, ở bất cứ phương diện nào anh cũng như thế.  

Nhìn Lâm Chấn Hải, ra vẻ không hiểu: “Bách Xuyên không hiểu ý của chú Lâm.”  

“Tốt lắm, không hiểu đúng không, thật sự cho rằng tôi không biết gì cả? Cậu đã định ra hôn ước với tiểu thư Triệu Nam nhà họ Triệu ở Yến Kinh, lại mờ ám không rõ với một cảnh sát hình sự tên Ninh Kha ở Cố Đô, ái muội với giáo viên đại học  u Dương Ngọc Thanh của cậu. Nghe nói còn có một Độc Cô Vô Tình của nhà Độc Cô Ba Thục, cùng có quan hệ với cậu còn có một người góa chồng tên Viên Kim Phượng ở quê quán của cậu, còn thêm Lâm Hoan nhà tôi, hừ hừ.  

Cậu định giải thích những chuyện này như thế nào? Tôi phải nói cậu chân dẫm sáu thuyền, hay nói cậu là kẻ lừa đảo tình cảm. Nếu ở trong vòng thể chế, tôi đã bắt cậu từ lâu rồi.  

Quả thực cậu đã cứu mạnh của Lâm Hoan, một nhà chúng tôi nên cảm ơn cậu, cậu giúp tôi, tôi càng phải nhớ kỹ ân tình, nhưng tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là Hoan Nhi.”  

Nói đến đây, Lâm Chấn Hải hít một hơi thật sâu, nói: “Thôi, hy vọng cậu có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm bậc làm ba mẹ, từ này về sau cắt đứt hoàn toàn với Hoan Nhi nhà tôi đi.”  

Dương Bách Xuyên có thẻ hiểu được tâm tình của Lâm Chấn Hải, từ góc nhìn của người thường mà nói, hôm nay Lâm Chấn Hải không tát cho anh một cái đã rất khách khí rồi.  

Cũng đồng cảm với Lâm Chấn Hải, rốt cuộc ông ấy là người trong thể chế nhà nước, hiểu pháp luật thủ pháp luật, quan niệm chế độ một vợ một chồng là điều mà mỗi người Địa Cầu đều biết.  

Nhưng dưới cái nhìn của Dương Bách Xuyên, đó là nhằm vào người thường, anh đã được định sẵn sẽ rời khỏi Địa Cầu. Thân phận người tu chân và thân phận đời tu chân thứ hai của anh có thể làm anh nhảy ra khuôn sáo đó, thậm chí có thể nói là nhảy ra khỏi vòng quy tắc và vòng sinh hoạt của người thường.  

Hơn nữa, đối với mấy người phụ nữ của mình, anh đều nghiêm túc đối đãi chứ không mang theo tâm tính đùa bỡn.