Ông ta mỉm cười với Dương Bách Xuyên, lấy dây xỏ vòng được đựng trong một chiếc hộp gấm ra cho Dương Bách Xuyên chọn: "Xin hỏi quý danh của tiên sinh? Tôi họ Điêu."
"Tôi họ Dương." Dương Bách Xuyên cúi đầu chọn lựa, thuận miệng trả lời.
"Thì ra là Dương tiên sinh. À đúng rồi Dương tiên sinh, ngài có ý định bán ba tác phẩm này không? Cửa hàng chúng tôi sẵn lòng đưa ra một cái giá hợp lý cho Dương tiên sinh." Chủ tiệm Diêu thật sự rất thích ba tác phẩm phỉ thúy trong tay Dương Bách Xuyên, nghĩ rằng nếu mua lại từ anh thì có làm vật báu trấn tiệm.
Dương Bách Xuyên nảy ra một ý, bèn hỏi: "Không biết chủ tiệm Diêu có thể đưa ra mức giá nào?" Đương nhiên là anh sẽ không bán, nhưng vẫn muốn đánh giá tay nghề điêu khắc của mình.
Chủ tiệm Diêu nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì mừng thầm. Dương Bách Xuyên đã hỏi giá chứng tỏ có hi vọng. Ông ta nhìn ba món phỉ thuý, trả lời: "Chưa nói đến bản thân phỉ thúy đỏ có giá trị không nhỏ, chỉ xét kỹ thuật điêu khắc cũng có thể so với cấp bậc đại sư. Tổng hợp đánh giá, không giấu gì Dương tiên sinh, tác phẩm hình chiếc lá này tôi có thể trả một nghìn vạn, chỉ cần Dương tiên sinh chịu bán thì giá cả có thể thương lượng lại."
Nghe thấy giá cả mà đối phương đưa ra, Dương Bách Xuyên thầm cảm thán một mảnh phỉ thúy nhỏ ba tấc mà có giá những một nghìn vạn, trong lòng hơi đắc ý. Xem ra Điêu Khắc Tâm Kinh quả nhiên lợi hại, vị chủ tiệm này coi trọng kỹ năng điêu khắc hơn cả.
Giá cả tạm được, nhưng đây là quà tặng không bán. Anh đang định trả lời chủ tiệm Diêu thì một tiếng hét kinh ngạc vang lên bên cạnh.
"Chị ơi mau đến đây xem nè, bên này có đồ tốt, là phỉ thúy đỏ hiếm có, điêu khắc sống động như thật!" Người nói chuyện là một chàng trai, giọng nói hơi ẻo lả.
Dương Bách Xuyên nghe thấy quen tai, quay đầu sang nhìn lập tức vui vẻ. Thì ra là bạn học cũ.
Đây chẳng phải là Bê Đê sao?
Trước đây Bê Đê vì đan Trú Nhan trong tay anh, anh cố ý trêu anh ta dùng nước tiểu trẻ con rửa mặt.
Hễ nghĩ tới chuyện này là Dương Bách Xuyên lại buồn cười. Sau khi tốt nghiệp, hai người chưa từng liên lạc, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.
Dương Bách Xuyên có ấn tượng rất tốt về anh bạn Bê Đê này, bởi vì trong bữa tiệc tốt nghiệp anh và Ngụy công công cược rượu, Bê Đê đã đứng ra ủng hộ anh. Lúc đó có nhiều bạn học như vậy, ngoài ba cô gái Liễu Linh Linh, Lâm Hoan và Tiền Tiểu Bối ra, trong đám con trai chỉ có Bê Đê và Dương Lâm ra mặt giúp anh.
Lâu rồi không gặp Bê Đê, hôm nay bất ngờ gặp lại, Dương Bách Xuyên rất vui.
Lúc này Bê Đê đang cúi đầu nhìn ba món phỉ thúy, chưa ngẩng đầu nhìn Dương Bách Xuyên.
Phía sau Bê Đê có một cô gái đeo kính và khẩu trang. Mặc dù mùa đông lạnh nên cô gái mặc áo lông, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có thể nhìn ra vóc dáng đối phương rất đẹp. Chiều cao khoảng một mét bảy, xem như khá cao.
Bê Đê gọi cô gái này là chị.
Lúc này, cô gái đeo kính nghe thấy Bê Đê gọi liền đi tới quầy thanh toán, cũng nhìn thấy ba tác phẩm phỉ thúy của Dương Bách Xuyên. Cô ấy lập tức bỏ kính ra.
Một đôi mắt cuốn hút xuất hiện trong tầm mắt Dương Bách Xuyên.
Đẹp vô cùng.
Nhưng Dương Bách Xuyên thấy đôi mắt này rất quen, có cảm giác đã từng quen biết, nhưng nhất thời anh không nghĩ ra.
Xét về tổng thể, cô gái này khoảng hai mươi lăm tuổi, đeo khẩu trang, chỉ mới tháo kính ra để lộ đôi mắt, làn da rất trắng và nhẵn mịn.
Trên người có hương thơm thoang thoảng rất dễ chịu, có điều Dương Bách Xuyên không nghiên cứu về nước hoa.
Lúc này, cô gái mừng rỡ nhìn ba tác phẩm phỉ thúy, rõ ràng là rất thích. Thứ cô ấy nhìn chăm chú là Trường Thanh Đằng.