Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 947




Nghĩ như vậy biết rằng Dương Bách Xuyên không tức giận, cố ý chọc hai người anh ta, vậy nên Lưu Tích Kỳ dốc hết toàn dũng khí, chống nạnh nhìn Dương Bách Xuyên rồi nói: “Ai cho cậu vào? Còn biết lễ phép không hả? Không gõ cửa mà tự tiện xông vào?”  

Lưu Tích Kỳ nói lớn, dù sao cũng là giám đốc Lưu, dù sao ở đây anh cũng là người có tiếng nói, bắt đầu chất vấn Dương Bách Xuyên.   

“Ai da, Lưu Thiết Đản cậu còn nói chuyện này sao?” Dương Bách Xuyên trừng mắt nói.  

“Tôi với Dương San San yêu nhau thật lòng, quang minh chính đại, không có làm chuyện gì không nên. Có chuyện gì mà không dám nói? Hơn nữa ở đây là địa bàn của tôi, cậu là đang xông vào đấy?” Lưu Tích Kỳ lúc này cũng nghẹn một bụng ý cười, cùng ‘giao chiến’ với Dương Bách Xuyên.   

“Lưu Thiết Đản…”  

“Cậu dám gọi nhũ danh của tôi, tôi đập chết cậu.”  

“Gọi cậu là Lưu Thiết Đản đó rồi sao?”  

“Tôi…”  

Bên này Dương San San đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình, nhìn thấy anh trai mình và Lưu Tích Kỳ đấu võ mồm, cô bé nhếch miệng cười rồi nói: “Cái kia, hai người các anh cứ chậm rãi cãi nhau, tốt nhất là đánh thật một trận, em đi trước.”   

Dương San San từ nhỏ đi theo sau mông hai người nên hiểu bọn họ đang làm gì, kiểu đấu võ mồm này trước đây thường xuyên gặp, cũng không có lần nào đập nhau lấy một lần, cho dù có đánh nhau, thì đánh xong cũng trở lại bình thường, không mang thù.  

Cho nên cô bé cũng không có lo lắng chuyện này, ngược lại chỉ lo lắng anh trai cô bé truy cứu chuyện anh cùng với Lưu Tích Kỳ yêu nhau, nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy đau đầu, cũng ngại ngùng, tốt nhất là chuồn nhanh một chút.   

Dương Bách Xuyên vừa thấy em gái mình muốn chạy, vội vàng nói: “Em gái, em đừng có chạy chứ.”  

Dương San San quay đầu làm mặt quỷ đối với Dương Bách Xuyên, cũng không để ý đến anh nữa mà cất bước rời đi.  

“Này này này, anh nói em quay về đây… thôi quên đi, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm.” Đối với những người quen biết anh, đều biết rằng Dương San San không sợ hãi Dương Bách Xuyên lắm, anh cũng biết rằng cô cũng chẳng nghe, chỉ có thể nhượng bộ bảo cô bé nhớ về nhà ăn cơm.  

“Em biết rồi, chị Khưu Vân đã gọi điện thoại cho em, hai anh cứ chậm rãi đánh nhau tiếp đi, em đi trước nha, ha ha.” Giọng nói mang đậm ý cười của Dương San San vọng từ xa.  

Lúc này Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau ba giây đồng hồ thì hai người đồng thời khúc khích bật cười.  

Thật ra cả hai đều biết rõ đối phương, sẽ không làm những chuyện tách đôi uyên ương như thế, Lưu Tích Kỳ chỉ lo lắng rằng anh sẽ hiểu lầm anh ta tiếp cận Dương San San vì chuyện công ty, dù sao thì anh ta cũng chỉ là người đại diện quản lý, sau đó nghe Dương Bách Xuyên cười mắng, thì những tức giận trước đó đều trở thành mây bay.  

Lần này cũng với Dương San San yêu nhau, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.   

Sau khi cười xong, Lưu Tích Kỳ đấm vào ngực Dương Bách Xuyên một cái rồi cười mắng: “Thằng nhóc nhà cậu đến công ty là chuyện hiếm gặp đó, khách quý khách quý, nào nói đi, chủ tịch đại nhân có chuyện gì không, để tại hạ Lưu mỗ cống hiến hết sức lực.”   

“Tôi đến đây đưa tiền cho cậu, nhưng lại bị chặn lại ở ngoài cửa lớn không vào được, nếu không phải gặp được Đường Long, tôi cũng không có diễm phúc gặp được giám đốc Lưu ở đây.” Dương Bách Xuyên tức giận oán trách.  

Lưu Tích Kỳ vui vẻ, hỏi tại sao lại như thế?  

Sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói xong, Lưu Tích Kỳ cười lớn: “Ai bảo cậu không thường xuyên đến công ty, nhân viên công tác không biết cậu cũng là chuyện bình thường.”  

Sau khi nói xong, anh ta lại tiếp tục: “Cậu đưa tôi được bao nhiêu tiền? Dạo đây mở rộng quy mô ra khắp cả nước, thật sự rất tốn kém, chỉ bằng việc thành lập mấy công ty con, thuê mặt bằng cũng cần rất nhiều rồi.”