Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 918




Lục Tuyết Hi vừa đi lên thì nhìn thấy Tửu Tiên lão nhân ngồi một bên say mê uống rượu, hai mắt của cô ta sáng rực.  

Cô ta đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, nói: “Tiên sinh, lão tiền bối này là thần thánh phương nào?”  

“Sư phụ.”  

Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân cũng vội vàng hành lễ.  

“Được rồi, đừng đa lễ, ba người các cậu không tệ, vừa bế qua đã nhảy lên ba tiểu cảnh giới.” Dương Bách Xuyên cười nói, không ngờ Lục Tuyết Hi đã lên đến Luyện Khí kỳ tầng bảy, nhảy hai cấp.  

Tu vi của Độc Cô Hối cũng lên đến Luyện Khí kỳ tầng sáu, thắng nhóc này nhảy ba cấp giống như tên lửa. Nhưng cũng ở trong dự đoán, dù sao cậu nhóc này cũng có nội lực Ám Kình tầng tám làm cơ sở, tu chân chuyển hóa nội lực thành chân khí cũng nhanh.  

Tu vi của Vương Tông Nhân cũng đạt đến Luyện Khí kỳ tầng hai trong thời gian ngắn, cậu ta không phải đệ tử luyện võ, vừa tu chân đã nhảy lên một tiểu cảnh giới trong nửa thánh cũng không tệ.  

Tất nhiên điều này có liên quan đến đan dược anh ban cho.  

Trên thực tế, chỉ cần người Vân Môn từng dùng dùng đan dược của anh, tu vi dù nhiều hay ít cũng đều tăng lên, thực thực tổng thể cũng không tệ.  

Sau khi khen hai đồ đệ, Dương Bách Xuyên đi vào vấn đề chính, nói cho mọi người chuyện của Tửu Tiên lão đầu, còn yêu cầu sau này mọi người phải tôn trọng coi ông ta là đại trưởng lão Vân Môn, nghĩ mọi cách giữ lại Tửu Tiên lão đầu.  

Mọi người nghe được ông già lôi thôi bẩn thỉu như ăn mày kia lại có tu vi cao hơn Dương Bách Xuyên rất nhiều, một đám đều tỏ vẻ sẽ cùng nhau dốc sức giữ Tửu Tiên lão đầu lại.  

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên mang theo ba người Lục Tuyết Hi giới thiệu cho Tửu Tiên lão đầu.  

Ông ta uống một ngụm rượu, nhìn Lục Tuyết Hi, Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân, chậm rãi nói ra lời nói làm hai mắt Dương Bách Xuyên sáng rực.

Đầu tiên Tửu Tiên lão đầu liếc nhìn Lục Tuyết Hi một cái, híp mắt cười ha ha, nói: “Cô nhóc này thú vị ~”  

Câu nói này của ông ta có chút không hiểu được, cũng không nói nhiều, nhưng mấy người biết nội tình như đám người Dương Bách Xuyên đều hiểu, Lục Tuyết Hi là hai thần hồn cùng chung một cơ thể.  

Cũng không biết ý của Tửu Tiên lão đầu có phải điều này không.  

Nhưng Dương Bách Xuyên nghĩ tám phần là ý này.  

Trong lòng cũng muốn cười, lão đầu lại gọi Lục Tuyết Hi là cô nhóc, tuổi thật của hai chị em này cũng vài trăm tuổi, không biết giữa hai người bọn họ và Tửu Tiên lão đầu, ai lớn hơn ai.  

Nhưng bề ngoài lại khác nhau, Lục Tuyết Hi nhìn qua mới đầu hai mươi, còn Tửu Tiên lão đầu lại tám chín mươi tuổi.  

Tửu Tiên lão đầu uống tiếp một ngụm rượu, dừng ánh mắt trên người Độc Cô Hối, chậm rãi nói: “Nhóc này là kiếm khách trời sinh, nhóc con, về sau đả tọa nhiều thêm, xóa bỏ nóng nảy trong lòng, tương lai của nhóc có thể đi xa hơn.”  

Độc Cô Hối nghe Tửu Tiên lão đầu đánh giá, hơi sửng sốt, sau đó tự hỏi một lúc, liếc mắt nhìn sư phụ Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên đưa mắt ra hiệu nhanh cảm ơn.  

“Cảm ơn đại trưởng lão chỉ dẫn, vãn bối nhớ kỹ.” Độc Cô Hối vội vàng nói lời cảm ơn.  

Tửu Tiên lão đầu dừng tay, nói: “Không cần cảm ơn, nhóc có thiên phú, nhưng con đường tu hành võ đạo nặng ở môn tu hành cá nhân, có thể đi xa hơn hay không phải xem chính cậu đủ nỗ lực hay không.”