Một đám đều nghĩ không biết Dương Bách Xuyên nhặt được một cao thủ như vậy ở chỗ nào?
Tửu Tiên lão đầu rất tức giận, Dương Bách Xuyên biết ông ta có tật xấu tẩu hỏa nhập ma, không chịu nổi kích thích, vội vàng trấn an ông ta đừng tức giận. Liều mạng nháy mắt ý bảo Lưu Tích Kỳ đừng tức giận.
Lưu Tích Kỳ rất oán hận nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Tức thì tức nhưng anh ta không ngốc, bây giờ tu vi của anh ta cũng là Luyện Khí kỳ tầng một, có thể cảm nhận được lão ăn mày này không dễ chọc, hơn nữa thấy Dương Bách Xuyên nháy mắt chỉ có thể từ bỏ.
Chờ sau khi Tửu Tiên lão đầu nguôi giận, Dương Bách Xuyên nói với mọi người: “Cái đó, giới thiệu cho mọi người, vị này chính là đại trưởng lão của Vân Môn chúng ta, tên là Tửu Tiên. Về sau mọi người có rượu ngọn đừng quên hiếu kính đại trưởng lão!”
Hiện tại Dương Bách Xuyên lừa dối Tửu Tiên lão đầu vào Vân Môn, trở thành đại trưởng lão của Vân Môn, nghĩ lại anh cũng rất muốn ấn like cho chính mình.
Nếu có thể sắp xếp Tửu Tiên lão đầu vào Vân Môn, có thể nghĩ được ông ta sẽ trở thành Định Hải Thần Châm của Vân Môn, ít nhất trước khi tu vi của Dương Bách Xuyên chưa đạt đến Kim Đan, Vân Môn sẽ an toàn khi có Tửu Tiên lão đầu.
Nghĩ thử xem.
Võ cổ giả vượt ngoài bẩm sinh, chính là cao thủ hàng thật giá thật có thể sánh vai với người tu chân, ở trong giới võ cổ chính là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Từ trong miệng của Bách Sơn và Hạ Lộ, Dương Bách Xuyên biết được trong mấy tông môn cổ xưa đều có cao thủ bẩm sinh tầng năm tầng sáu.
Còn bẩm sinh tầng chín, cũng không biết những tông môn cổ xưa đó có bao nhiêu, cho dù có võ cổ giả bẩm sinh tầng chín, đối mặt với Tửu Tiên lão đầu vượt ngoài bẩm sinh cũng chỉ có thể giương mắt nhìn ông ta.
Vì vậy ~
Hiện tại Dương Bách Xuyên đã coi Tửu Tiên lão đầu thành bảo bối, nếu có thể sắp xếp giữ chân được ông ta ở lại trấn giữ Vân Môn, không thể nghi ngờ mấy năm tiếp theo, Vân Môn sẽ không còn lo sợ kẻ địch gây chuyện, có thể toàn tâm toàn ý phát triển bản thân.
Quan trọng hơn, Dương Bách Xuyên cảm thấy có Tửu Tiên lão đầu trấn giữ Vân Môn, anh có thể có nhiều tự do hơn. Thân là người tu chân, yêu cầu đi đi lại lại rất nhiều để tìm thiên tài địa bảo tăng lên tu vi.
Có Tửu Tiên lão đầu trấn giữ Vân Môn, anh không cần lo lắng sự an toàn của người thân bạn bè, nói trắng ra có thể yên tâm đi ra ngoài lang bạt.
Dương Bách Xuyên tổng kết, trước mắt tình huống của Tửu Tiên lão đầu lợi nhiều hơn tệ.
Lợi ở chỗ, Tửu Tiên lão đầu có chứng mất trí nhớ, không đúng, là chứng tẩu hỏa nhập ma, vì vậy ông ta không nhớ được chính mình là ai, là người của tông môn nào…
Có thể mượn chuyện này và rượu Khỉ để giữ Tửu Tiên lão đầu ở Vân Môn.
Tệ cũng ở chứng bệnh tẩu hỏa nhập ma, loại tình huống này không chắc chắn, có lẽ sẽ có một ngày Tửu Tiên lão đầu sẽ nhớ được gì đó sau đó rời đi, hoặc người trong sư môn của ông ta sẽ tìm được và tiếp ông ta đi.
Nhưng tình huống tẩu hỏa nhập ma cũng không dễ dàng khỏi như vậy, nói không chừng cả đời vẫn như vậy.
Dương Bách Xuyên chỉ có thể thầm cầu nguyện Tửu Tiên lão đầu vĩnh viễn đừng nhớ ra gì đó, sư môn của ông ta cũng đừng tìm đến, hoặc tàn nhẫn một chút, dứt khoát nguyền rủa ông ta cô độc một mình, sư môn biến mất, để ông ta ở lại Vân Môn cả đời.
Ông ta không chịu nổi kích thích, đặc biệt khi hỏi đến vấn đề thân thế sư môn của ông ta. Dương Bách Xuyên cảm thấy rất cần thiết nói rõ ràng vấn đề này cho mọi người, dùng hết thủ đoạn giữ ông ta lại Vân Môn.
Sau đó Dương Bách Xuyên bảo mọi người vào biệt thự, chính anh mang theo Tửu Tiên lão đầu đi vào, sau đó nói: “Đại trưởng lão, ngài chờ vãn bối đi tìm rượu Khỉ cho ngài.”